- Ta không đủ? Tốt! Phượng Bảo Nam, thêm vào một bút! Nếu như Khương Nghị ta chết rồi, Kiều Linh Vận chôn cùng!
- Cái gì?
Phượng Bảo Nam trừng mắt, nói đùa cái gì vậy, ngươi kéo lấy nữ tử của ta hợp táng là thế nào.
- Ký đi! Ký cho ta! Ta lôi kéo linh văn mạnh nhất Kiều gia, cược mệnh một mình Tô Cao Nghĩa ngươi. Có đủ tư cách hay không? Phượng Bảo Nam, ký cho ta, ta ăn chắc hắn!
Ăn đại gia ngươi.
Phượng Bảo Nam trợn trắng mắt, ngươi đây là ăn hắn sao, ngươi đây là ăn nữ tử của ta.
- Ha ha, hai vị công tử, chuyện không cần thiết phải náo thành như thế này.
Lão nhân bán đấu giá cười ha hả đi tới, nhìn hai bên một chút:
- Cho lão phu chút mặt mũi, bỏ qua đi thôi.
Khương Nghị hoàn toàn không để ý tới, tiếp tục đâm kích:
- Ký!! Tô Cao Nghĩa, nếu ngươi không ký, ngươi chính là thứ hèn nhát! Với chút đảm phách ấy, ngươi mang theo toàn thể tử đệ Tô gia đứng thứ chín được rồi!
- Khá lắm tên điên, ngươi hù dọa ai đây! Lấy ra, ta ký!
Tô Cao Nghĩa cũng bị kích thích lên lửa giận.
- Ca, chúng ta không cần thiết phân cao thấp với kẻ điên.
Tô Nhã luống cuống, vội vàng ngăn cản ở phía trước.
- Phượng Bảo Nam, lấy ra.
Tô Cao Nghĩa nhìn hằm hằm Khương Nghị, đằng đằng sát khí.
- Chờ một lát.
Phượng Bảo Nam lui lại.
- Lấy ra.
Tô Cao Nghĩa khí thế càng tăng lên.
- Đừng có gấp, ta không phải muốn chạy, ta là bổ sung tên Kiều Thiên Mạch.
Phượng Bảo Nam không có viết Kiều Linh Vận, mà là đem đại ca Kiều Thiên Mạch lấp lên.
- Vậy thì nhanh đi!!
Tô Cao Nghĩa căm tức nhìn Khương Nghị, khí thế cường thịnh, năng lượng cự hổ sau lưng càng là doạ người.
Phượng Bảo Nam lại đưa huyết thư tới trước mặt Tô Cao Nghĩa, tà mị cười một tiếng:
- Ngươi có thể nghĩ rõ ràng, ký xuống, chính là muốn đùa thật. Ngươi không giết chết hắn, hắn sẽ giết chết ngươi!
- Khương Nghị, ngươi nhất định phải chết.
Tô Cao Nghĩa cắn nát ngón tay, túm lấy huyết thư liền muốn viết tên xuống, tuy nhiên thời khắc cuối cùng lại ngừng.
- Sợ thì cút!
Khương Nghị tiếp tục đâm kích.
- Ta là sợ ngươi chơi xấu! Nơi này là Ác Nhân cốc, tộc nhân hai bên đều không ở đây, khó tránh khỏi có người ở sau chơi xấu. Nếu như ta giết ngươi, Kiều Thiên Mạch không bồi mai táng thì làm sao bây giờ?
- Ha ha, vẫn sợ! Khí thế vừa rồi ngươi kêu gào đâu! Thứ hèn nhát!
- Thi đấu bài vị! Chúng ta đến trên thi đấu bài vị định sinh tử! Dám không?
Tô Cao Nghĩa giơ huyết thư lên, khí thế dâng cao.
Hắn không thể nào yếu khí thế đi được, càng không thể lùi bước, nhưng hắn không phải người ngu, ở chỗ này liều mạng với Khương Nghị rất không sáng suốt, chẳng may bị thương liền sẽ ảnh hưởng đến biểu hiện của hắn bên trên thi đấu bài vị, hoàn cảnh nơi này phức tạp, cũng có thể là sẽ phát sinh ngoài ý muốn.
Nếu như kéo Khương Nghị tới thi đấu bài vị, không chỉ có các tộc chứng kiến, hắn cũng không cần thiết đơn độc đối mặt Khương Nghị, mà có thể đợi đến khiêu chiến cuối cùng, liên thủ bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên, ba đối một, vây bắt Khương Nghị.
Đến lúc đó huyết thư quăng ra, bọn hắn không chỉ có thể đánh bại Khương Nghị, còn có thể giết hắn.
Có huyết thư làm chứng, có các tộc chứng kiến, Kiều gia sẽ không có lời nào để nói!
- Dám không?
Tô Cao Nghĩa càng nghĩ càng có thể thực hiện, nhếch miệng lên bôi đường cong, bắt đầu khiêu khích Khương Nghị.
- Ha ha, ngươi còn không tính là tầm thường.
Khương Nghị đã hiểu tính toán của Tô Cao Nghĩa, nhưng nếu Tô Cao Nghĩa thật là có thể đưa huyết thư lên thi đấu bài vị, hắn thật đúng là đến tạ ơn đại huynh đệ này.
- Ngươi dám không?
Tô Cao Nghĩa tiếp tục khiêu khích Khương Nghị.
- Ngươi nghĩ kỹ? Nếu là chết trên thi đấu bài vị, xem như ngươi chính là người đầu tiên của Cổ Hoa.
- Ha ha, kẻ chết là ngươi!
- Ký!
- Ký!!
- Thi đấu bài vị, phân thắng thua, định sinh tử!
Khương Nghị cùng Tô Cao Nghĩa viết xuống tên mình.
- Ký thật sao?
Đám người bạo động, vừa ngoài ý muốn lại càng kích động.
Khương Nghị cùng Tô Cao Nghĩa ký Sinh Tử lệnh, liền mang ý nghĩa hai người khẳng định sẽ có một người chết trên thi đấu bài vị.
Thi đấu bài vị năm nay, phải thấy máu sao?
Một người là đại công tử Tô gia, hi vọng của Tô gia. Một người là con rể Chí Tôn thánh văn mới xuất hiện của Kiều gia.
Bất kể là ai chết, đều là tổn thất của gia tộc.
Khương Nghị thu huyết thư, hài lòng rời khỏi.
‘Sát Nhân Lệnh hợp pháp’ tới tay.
- Ca, huynh ký thật sao? Hắn... Hắn là Chí Tôn thánh văn đó.
Tô Nhã có chút luống cuống.
Tuy thực lực đại ca rất mạnh, nhưng chung quy Khương Nghị vẫn là Chí Tôn thánh văn, còn đánh bại Đường Tư Đồ. Nếu như trên thi đấu bài vị gặp phải vấn, có thể đại ca sẽ gặp nguy hiểm.
- Ta sẽ không tự mình đối đầu với hắn.
- Vậy là huynh...
- Để gia tộc ra mặt, mời hoàng thất sắp xếp tay chân lên đài, tách ta cùng Khương Nghị ra.
Tô Nhã cẩn thận suy nghĩ, hai mắt tỏa sáng:
- Muội hiểu rồi. Huynh chờ vào lúc cuối cùng Kiều gia lên khiêu chiến, liên thủ bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên cùng một chỗ vây bắt Khương Nghị?
Đáy mắt Tô Cao Nghĩa hiện lên tia tàn nhẫn:
- Hắn chết chắc! Đem tin tức đưa cho các nhà khác. Chờ Kiều gia khiêu chiến vị trí đầu, chúng ta sẽ lấy mệnh Khương Nghị!
Tô Nhã ôm lấy Tô Cao Nghĩa:
- Đại ca huynh thật sự quá thông minh.
- Dám đấu với ta, là hắn tự tìm chết!
Tô Cao Nghĩa hừ lạnh, trở lại chỗ ngồi, ra hiệu lão nhân:
- Tiếp tục đấu giá! Hôm nay ta còn chưa có nhìn thấy đồ tốt đâu!
Bọn người Khương Nghị rời khỏi Vân Vụ Sơn Tùng, cưỡi Xích Viêm Điêu chạy tới Kiều gia.
- Vỏ cây này giống như có sinh mệnh lực rất yếu ớt.
Phượng Bảo Nam lấy vỏ cây Đại Đạo Thánh Thụ từ trong nhẫn không gian ra.
Vỏ cây rất nặng, lớn chừng như cối xay, giống như bị xé rách xuống, hai mặt đều đã khô nứt, nhìn âm u đầy tử khí.
Nhưng Phượng Bảo Nam là Phượng Vũ linh văn, Mộc hệ thánh văn, còn có lực lượng huyết mạch đặc biệt, cho nên rất mẫn cảm phát giác được khí tức sinh mệnh yếu ớt bên trong.
- Nhìn có chút tuổi tác.
Khương Nghị lật tới lật lui một lát.
- Khả năng đã mấy chục năm, cũng có thể là mấy trăm năm.
Phượng Bảo Nam lắc đầu, rất khó xác định thời gian cụ thể.