Đan Hoàng Võ Đế

Chương 997: Lý trí (3)




Tô gia cố ý giấu diếm không nổi, tất nhiên sẽ chọc giận hoàng thất. Mà, Tô gia lại là gia tộc được hoàng thất tin cậy nhất trong cửu đại gia tộc, nếu như khăng khăng giấu diếm chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai bên.

Tô Thiên Can phân phó Nhị đệ Tô Thiên Nguyên nói:

- Ta đến hoàng cung bái kiến Nhân Hoàng. Ngươi tự mình đến chỗ Tô Nhã điều tra thêm, nhắc nhở nàng lần nữa phải thành thành thật thật mà đợi, không cho phép rời khỏi sân nửa bước. Ai dám làm loạn, trực tiếp bắt lấy, giam lại.

Tô Thiên Nguyên nói:

- Đại ca yên tâm, bọn nhỏ đều hiểu nặng nhẹ.

- Ta chỉ sợ Tô Nhã hồ nháo, ngươi tự mình đi nhìn.

Tô Thiên Can quá rõ ràng tính tình nữ nhi của mình, nếu thật là náo lên, không có mấy người có thể quản được.

Nếu như lại vụng trộm đi ra ngoài đánh lén, Tô gia sẽ phải hủy ở trên tay nàng.

Tô Thiên Nguyên nghĩ nghĩ, nói:

- Như vậy đi, thị vệ thiếp thân của bọn hắn đều đổi thành người của chúng ta.

- Như thế này càng tốt hơn.

Tô Thiên Can đắp kín áo choàng, chuẩn bị đơn độc đi hoàng cung một chuyến.

Bây giờ các tộc đều rất khẩn trương, nhất là Kiều gia, khẳng định bọn họ đang nhìn chằm chằm, lúc này hắn tiến cung rất dễ dàng gây nên cảnh giác, vẫn nên bí mật một chút mới tốt.

Nhưng...

Thời điểm Tô Thiên Can sắp đi đến dưới núi, trên núi đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ lo lắng.

- Đại ca!! Khoan đã!! Đại ca!!

Tô Thiên Nguyên gầm thét nóng nảy, vén lui mây mù nơi đó, chấn động cả ngọn núi cao.

Trong lòng Tô Thiên Can hơi hồi hộp một chút, hắn xốc áo choàng lên, đi ngược lại lên đỉnh núi.

Các tộc nhân các nơi trấn thủ ở Tô gia, cũng đều nhao nhao kinh động, ngước nhìn đỉnh núi.

Tô Thiên Nguyên đi ra từ chỗ Tô Nhã, phóng tới đình viện của các con cháu khác.

Tất cả gian phòng đều trống rỗng, bọn con cháu bị giao trách nhiệm đóng chặt lại mất tích toàn bộ.

- Người đâu!!

Tô Thiên Nguyên trở lại đình viện của Tô Nhã, dưới sự tức giận, yêu khí cuồn cuộn xé nát cả đình viện, xốc lên đại địa.

Đá vụn bắn tung trời, bụi đất tung bay.

Đột nhiên, hơi thở hắn run run, ngửi thấy một mùi đặc thù.

Khi Tô Thiên Can vội vã vọt tới nơi này thời điểm, Tô Thiên Nguyên đang vung lên nắm đấm, nện xuống đất.

Ầm ầm tiếng vang, đại địa sụp ra, đá vụn xông loạn..

Dưới mặt đất ba mươi mấy mét chôn lấy hai bộ thi thể tươi mới, đương nhiên đó là thị vệ thiếp thân của Tô Nhã.

Sắc mặt Tô Thiên Can trở nên âm trầm:

- Xảy ra chuyện gì!

- Bọn Tô Nhã, Tô Giác mất tích rồi, một người cũng không còn.

Tô Thiên Nguyên mò thi thể thị vệ lên, sắc mặt càng khó coi hơn.

Thị vệ Tô Nhã bị chôn, chỉ sợ thị vệ của bọn người Tô Giác cũng gặp phải độc thủ.

Tô Thiên Can lắc lư ánh mắt, vội vàng phóng tới đình viện Tô Giác và những người khác, sau khi đập ra mặt đất, cũng đều liên tiếp lộ ra thi thể bị chôn sâu.

Các tộc lão Tô gia đuổi tới, cũng đều hít một ngụm khí lạnh, toàn thân rét run.

Bọn hắn mất tích?

Đây nhất định là bị bắt đi.

Nhưng, ai có thể tại nơi cao hơn bốn ngàn mét này, bắt người tại nơi đề phòng nghiêm ngặt nhất của Tô gia?

Còn nữa, tại sao bọn hắn muốn bắt Tô Nhã, lại còn bắt đi toàn bộ, chẳng lẽ...

- Là Kiều gia?

- Làm sao bọn hắn có thể biết nhanh như vậy? Bọn hắn lại là làm sao có thể đến đây bắt người!

Tô Thiên Can nghĩ đến một khả năng, có tộc nhân mật báo, thậm chí đã bắt đi đám người Tô Nhã.

Nhưng, giờ khắc này không lo được nhiều như vậy, nhất định phải đi hoàng cung thông báo.

- Mở ra pháp trận Tô gia cho ta, mời toàn thể lão tổ xuất quan, nghiêm phòng Kiều gia tập kích.

Tô Thiên Can cao giọng thét lên ra lệnh, dưới sự khó thở phía lại phát ra một tiếng gào thét tức giận đến khàn giọng, hận không thể tự tay chụp chết Tô Nhã.

Chuyện này từ đầu đến đuôi sai chính là sai lầm!

Tô Thiên Can phóng lên tận trời, bay thẳng đến hoàng cung.

Mặc kệ Kiều gia làm thế nào phát hiện, lại là làm sao mang người đi, việc cấp bách bây giờ chính là ngăn cản lửa giận của Kiều gia.

Tân khách các phương còn chưa có rời khỏi hoàng cung, nếu như lúc này bộc phát chiến tranh, tương đương tuyên bố với phương bắc các tộc, Cổ Hoa hoàng tộc đã chỉ còn là trên danh nghĩa.

Nhân Hoàng không thể không chém chết tươi hắn!!

Sau khi Tô Thiên Nguyên hít một hơi vào, lập tức cao giọng ra lệnh:

- Nhanh nhanh nhanh, đều thất thần làm gì, mở ra pháp trận, toàn tộc đề phòng. Còn có, lão Tam, ngươi đi đến Kiều gia, lập tức, ngay lập tức.

Tô Thiên Cương trừng mắt:

- Nói đùa cái gì, ta đi Kiều gia? Chịu chết sao!!

- Làm yên lòng Kiều gia, thời điểm như thế này nếu như náo lên, mặt mũi hoàng thất để ở đâu? Ngươi một mực đi mở điều kiện, điều kiện gì cũng đều đồng ý, trước tiên phải ổn định Kiều gia rồi lại nói sau. Cho hoàng thất tranh thủ thời gian, đưa tiễn tân khách các phương. Sau đó đóng cửa thành lại, muốn náo làm sao thì náo, hiểu chưa?

Tô Thiên Nguyên tức giận lo lắng, nhưng không có mất lý trí.

Nếu quả thật Kiều gia muốn ồn ào, đó chính là tự tìm đường chết.

Nhưng, bọn hắn phải tranh thủ thời gian chuẩn bị sẵn sàng, cũng phải tận hết khả năng bảo trụ mặt mũi hoàng thất.

- Nhị ca nói đúng lắm.

Tô Thiên Cương lập tức lên đường, tự mình chạy tới Kiều gia.

Cổng lớn tại Kiều gia đang đóng chặt, trước cửa quạnh quẽ, chỉ có hai tên thị vệ mặt không thay đổi đứng ở nơi đó.

- Ta là Tô Thiên Cương, tới để gặp gia chủ Kiều gia, Kiều Vạn Niên.

Tô Thiên Cương nhìn qua núi cao nguy nga an tĩnh, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái.

Lấy sức lực phách lối gần đây của Kiều gia, nếu thật là đã bắt được Tô Nhã, còn không tranh cãi ngất trời.

Vì sao ngược lại lại an tĩnh?

Chẳng lẽ không phải Kiều gia bắt bọn người Tô Nhã đi?

Nếu như vậy, mình cũng không cần thiết phải cùng Kiều gia thương lượng.

- Tô Tam gia có chuyện gì?

Thị vệ trước cửa rất tùy ý đánh giá Tô Thiên Cương, có thể nói không có chút kính sợ nào.

- Cũng không có việc lớn gì, chính là... ừm... Đại biểu Tô gia, đến thăm hỏi Kiều gia.

Tô Thiên Cương rất khéo léo dời đi chủ đề.