Dẫn Lửa

Chương 55




Bất kể như thế nào thì đêm nay Hạ Nam Chi đã thật sự quẹt hết thẻ ngân hàng, số dư còn lại cũng không còn bao nhiêu.

Ngày hôm sau, hai bộ âu phục đắt tiền cao cấp này được đưa đến văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị và tập đoàn Tạ thị.

“Công chúa điện hạ nghĩ thông suốt xong là khác biệt liền, vừa trở về Tứ Thành, biết thời tiết quỷ quái này sắp bắt đầu vào đông nên đã tặng cho vị hôn phu chút ấm áp ngay.”

Hộp quà âu phục là Lam Anh ký nhận, sau khi đặt lên bàn trà có thiết kế đơn giản, cô ấy còn ngước mắt lên, quan sát phản ứng của Tạ Thầm Ngạn bên kia bàn làm việc, chợt thấy ngón tay thon dài của anh khép tập văn kiện lại, hời hợt bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm: “Chỉ có âu phục?”

Lam Anh khó hiểu xốc một góc hộp quà lên, chầm chậm xem xét: “Còn có cà vạt và khuy măng sét…”

Thịnh Kỳ cũng ở bên cạnh chứng kiến, không chịu thua kém thổi phồng một câu: “Đắt tiền lắm đấy, bộ này bằng cả tiền thưởng cuối năm của tôi rồi.”

Cho đến khi Lam Anh nói một câu: “Ồ, còn có thiệp tự tay viết nữa.”

Một chốc sau.

Từ vẻ mặt bình tĩnh chuyên nghiệp cố gắng giữ đúng thân phận thư ký của Lam Anh, Tạ Thầm Ngạn đã nhận ra tấm thiệp này không phải là lời chúc phúc đơn giản hay là lời nhắc nhở anh đổi mùa phải chú ý giữ ấm gì đó, bèn mấp máy khóe môi nói: “Đọc trọng điểm đi.”

Không hổ là thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ, Tạ Thầm Nhạn vốn đã nhìn thấu bản tính tham tiền của Hạ Nam Chi từ lâu, loại hành vi vô sự hiến ân cần này vừa nhìn là đã biết có chuyện muốn cầu xin. Lam Anh nghĩ bụng, nguyên nhân sâu xa có thể là do cô có quá ít kinh nghiệm, bèn lấy hơi đọc: “Thiệp của công chúa viết, quà đã mở ra thì từ chối trả lại hàng, nhận bộ âu phục mà cô ấy mua bằng số tiền vất vả kiếm được ở đoàn làm phim thì phải có qua có lại chuẩn bị một phần quà cho cô ấy. Hữu nghị nhắc nhở là gần đây cô ấy cảm thấy hứng thú với chương trình tuyên truyền văn hóa phi di sản của đàn chị, chỉ là chương trình đó đang thiếu sót khoản tiền đầu tư mời ngôi sao tới làm khách mời.”

Ngón tay có cảm giác cấm dục kia hơi cong lên, sau khi cài chặt khuy măng sét khảm kim cương thì chậm rãi đi xuống.

Lam Anh lập tức đứng dậy khỏi sofa, thổi phồng một câu: “Sếp Tạ, hôm nay anh chắc chắn là người đàn ông đẹp trai nhất thiên hạ, vì để cho Tiểu Lý Nhi cũng có thể mở rộng tầm mắt, lúc phỏng vấn xin cho phép tôi chụp giúp anh một tấm ảnh. Bộ âu phục này phải nói là rất đẹp, chẳng lẽ nó được thiết kế riêng cho anh sao?!”

Thịnh Kỳ nghèo từ: “Đúng vậy!”

…..

Tám giờ rưỡi sáng, phó tổng giám đốc Duyên Trạch của tổ chức y tế từ thiện là một người đàn ông trung niên cực kỳ nhã nhặn, ông ấy đã ủng hộ sự nghiệp từ thiện của hai nhà được khoảng mười mấy năm, trước nay luôn giữ đúng bổn phận, cũng rất trung thành, chưa bao giờ để xảy ra sai sót, rất được gia chủ đời trước tín nhiệm, chỉ là khá thích làm màu.

Lúc Tạ Thầm Ngạn được đoàn đội tinh anh đi theo vây quanh, xuất hiện trước thang máy.

Ông ấy từ tầng mười bảy tức tốc chạy xuống, còn chưa kịp chào hỏi đã nhìn thấy bộ trang phục của Tạ Thầm Ngạn, vẻ mặt kinh hoàng: “Cậu, cậu Tạ….”

Lam Anh khẽ nhếch cánh môi đỏ tươi, vỗ vỗ đầu vai ông ấy: “Chú Duyên, nghe nói năm ngoái chú bị nhồi máu não một lần, không để lại di chứng gì chứ, sao nói chuyện có vẻ không được lưu loát thế ạ?”

Duyên Trạch hoàn hồn lại: “Tôi lỡ miệng, lỡ miệng, phải gọi là sếp Tạ mới đúng.”

Ông ấy mời nhóm người của Tạ thị vào thang máy, lúc chậm rãi đi lên, ông ấy lại liếc trộm vẻ mặt tự nhiên của Tạ Thầm Ngạn bên cạnh.

Cho đến khi đôi môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn khẽ mở: “Có chuyện gì sao?”

Duyên Trạch lúc này mới nhớ tới bước phải ôn chuyện với lãnh đạo vài câu: “Hai năm rưỡi không gặp, cũng không biết sức khỏe của bố cậu thế nào rồi? Tôi nghe nói người bên ngoài hiện tại rất ít gặp được gia chủ, muốn gặp cũng phải hẹn trước hơn nửa năm, còn khó hơn việc leo lên núi bái Phật.”

Vì để khiến Tạ Thầm Ngạn vung tiền như rác, đoạn kết thúc cô còn cố ý nhấn mạnh một câu: “Đây là đòi quà văn minh, cho phép được từ chối khéo.”

Lam Anh lại nhìn người đàn ông đang nhàn nhã ngồi trên ghế kia, cảm khái một câu thật lòng: “Hạ Tư Phạm sợ công chúa chịu khổ nên không cho cô ấy học kinh doanh, quả thật đã khiến gia tộc Hạ thị mất đi một vị tướng quân.”

Gương mặt Tạ Thầm Ngạn nhuốm chút ý cười, hiển nhiên Hạ Nam Chi cũng hiểu rõ làm thế nào để lấy lòng anh. Một chốc sau, ngón tay thon dài như ngọc tạc thờ ơ gõ nhịp lên mặt bàn, giao việc này cho Thịnh Kỳ đi giải quyết: “Đi hẹn trưởng nhóm kế hoạch của tổ chương trình, bàn bạc chuyện đầu tư thêm.”

Kết quả này, kể cả Lam Anh cũng không cảm thấy bất ngờ.

Lúc cô ấy cẩn thận đặt tấm thiệp về lại chỗ cũ, lại cảm khái thêm một câu: “Bộ âu phục này công chúa đưa đến Tạ thị chứ không phải Hạ thị, xem ra cái đầu nhỏ đó cũng rất thông minh.”

Mấy ngày nữa, tổ chức y tế từ thiện do hai gia đình cùng thành lập sẽ tổ chức một hoạt động phỏng vấn, các bậc cha chú đã rút khỏi giới kinh doanh để tu thân dưỡng tính, thế nên loại chuyện công khai lộ diện trên báo này từ trước đến nay đều là người lãnh đạo hiện tại đến tham dự thay.

Đầu đông, ánh sáng màu vàng nhạt của buổi sáng sớm xuyên qua kính thủy tinh khúc xạ vào phòng, chiếu lên nốt ruồi son nằm giữa ngón trỏ và ngón cái của người đàn ông, trên màu da trắng lạnh nhìn qua rất tươi sáng đẹp mắt.

Tạ Thầm Ngạn tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, đứng trước gương sát đất.

Bên ngoài truyền đến giọng nói cung kính của Thịnh Kỳ: “Sếp Tạ, xe đã chuẩn bị xong, cách hoạt động phỏng vấn từ thiện còn một tiếng rưỡi.”

Ngón tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn cởi khăn tắm ra, đang muốn thay quần áo thì tầm mắt dừng lại ở hộp quà âu phục trên sofa vài giây.

Chờ anh ăn mặc chỉnh tề xuất hiện.

Thịnh Kỳ và Lam Anh trong phòng khách sang trọng đồng loạt nhìn qua.

Tạ Thầm Ngạn đứng ở đầu cầu thang xoắn ốc nhìn xuống, ánh sáng lạnh lẽo lặng lẽ phản chiếu từ vai áo vest của anh, vải vóc được cắt may thẳng thớm giống như một bức tranh thủy mặc thấm qua chút màu xanh, có tông màu cổ điển, phác hoạ rõ nét thân hình cao ráo thẳng tắp, mang đến khí chất uy nghiêm và đoan trang của một quý công tử.

“Sức khỏe của bố cháu vẫn ổn.”

“Vậy mẹ cậu thì sao, vẫn khỏe chứ?”

“Mẹ cháu vẫn khỏe.”

“Vậy em trai cậu?”

Trong thang máy đóng kín này có mười người đang đứng, Lam Anh thiếu chút nữa bị mấy lời nói rập khuôn của Duyên Trạch làm ngượng ngùng thay.

May là Tạ Thầm Ngạn đã biết ông ấy nhiều năm, cũng đã quen với cách giao tiếp này, vẻ mặt vẫn không hề thiếu kiên nhẫn, môi mỏng khẽ cong lên: “Tạ Thầm Thời? Chắc là đột tử trong rừng già núi sâu nào đó rồi cũng nên.”

Bầu không khí rơi vào trầm mặc.

Chỉ có tiếng cười của Duyên Trạch vang lên: “Sếp Tạ thật hài hước.”

Thang máy đinh một tiếng, cửa kim loại đóng chặt cũng chậm rãi mở ra.

Tạ Thầm Ngạn dẫn đầu cất bước đi ra ngoài, đoàn đội tinh anh cũng lần lượt theo sát phía sau.

Lam Anh nhỏ giọng nói với Thịnh Kỳ: “Cuối cùng tôi cũng biết vì sao gia chủ đời trước của hai nhà lại coi trọng chú Duyên Trạch rồi.”

“Hả?”

“Những người có chỉ số IQ vượt trội thường thích một số loài ngây thơ trong sáng, chẳng hạn như tôi cảm thấy anh có thời gian vào công ty ngắn nhất, nhưng lại được sếp Tạ ưu ái giữ lại bên cạnh.”

Thịnh Kỳ: “…”

Tự dưng công kích cá nhân là sao đây?

Tạ Thầm Ngạn đi về phía phòng họp, dọc đường có không ít nhân viên khu vực làm việc nhao nhao đánh giá anh.

Duyên Trạch từng bước theo sát bên trái, sau khi nói xong các câu nghĩ sẵn trong đầu, ông ấy bắt đầu chuyển qua chuyện người giám hộ: “Sếp Hạ đến sớm hơn cậu mười phút, tình cảm giữa các cậu tốt thật ——”

“Anh xem, mấy lời viễn vông này mà ông ấy cũng dám nói ra được.”

Lam Anh vểnh tai nghe lén, còn không quên chia sẻ với Thịnh Kỳ.

Chẳng mấy chốc đã tới cửa, Duyên Trạch bước lên trước đẩy cửa ra: “Mời.”

Hạ Tư Phạm đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tạ Thầm Ngạn, ném ra một cái giá cao: “Tôi không muốn mặc cùng kiểu với cậu xuất hiện trên báo, một trăm vạn, đổi âu phục đi.”

Tạ Thầm Ngạn chậm rãi nói: “Một nghìn vạn, anh đổi đi.”

Trong phòng họp trống trải, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, hai người này tựa như đặt mình vào bàn đàm phán, số chip ném ra đã lên tới con số sáu nghìn vạn.

Duyên Trạch pha cà phê xong trở về, vừa vặn nghe được, bèn xen vào: “Hai người thân nhau như vậy, sao còn cãi nhau vì mặc cùng một kiểu?”

Hạ Tư Phạm và Tạ Thầm Ngạn vốn đang đối chọi gay gắt, bởi vì mấy chữ này mà lại không nhịn được nữa, một trước một sau đứng dậy đi ra cửa.

“Lấy đồ dự phòng trong xe lên đây.”

Một giây sau, lại đồng thời lạnh lùng phân phó cho thư ký.

Theo hai bóng lưng cao lớn nhanh chóng rời đi, Duyên Trạch còn bưng ly cà phê cũng không biết mình nói sai điều gì.

Tạ Thầm Ngạn khẽ gật đầu, bình tĩnh đi vào. Căn phòng trang hoàng đơn giản đã bố trí xong bối cảnh phỏng vấn, trên chiếc sofa màu đen rộng rãi kia có một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang ngồi, bên cạnh còn có một thư ký cầm văn kiện, thấp giọng báo cáo công việc.

Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, Hạ Tư Phạm cũng hơi ngước mắt nhìn lại.

Ánh mắt lạnh như băng của anh ta và Tạ Thầm Ngạn cùng lúc đảo qua bộ âu phục của nhau, lại đồng thời rơi vào trầm mặc.

Trong khoảnh khắc, tình cảnh này còn xấu hổ hơn lúc ở trong thang máy.

Không biết là vị nào còn nhỏ giọng nói một câu: “Mặc cùng kiểu à!”

Lam Anh cuối cùng cũng hiểu ra, câu tình cảm tốt vừa rồi của Duyên Trạch là có ý gì.

Ba giây sau.

Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Thầm Ngạn chẳng có chút thay đổi, bước tới một bước ngồi xuống sô pha.

Mấy vị thư ký tinh anh đứng ngoài cửa và trong phòng đều đồng loạt im lặng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lẳng lặng quan sát hai vị sếp tổng có mối quan hệ bất hòa này.

Chỉ có Diên Trạch nói: “Còn hai mươi phút nữa là đến buổi phỏng vấn, để tôi đi pha cà phê cho hai người.”

Lúc này Hạ Tư Phạm mới cười khẩy nói: “Cậu học tôi?”

Đúng là chuyện hoang đường, Tạ Thầm Ngạn cũng cười khẩy: “Ai biết là có phải vị nào đó thấy Nam Chi đặt mua cho tôi một bộ âu phục nên cũng học theo hay không.”

Với tư cách là người mắc chứng kiểm soát em gái cực nặng, Hạ Tư Phạm cảm giác danh tiếng như bị xúc phạm, đương nhiên sắc mặt không được tốt: “Ý cậu là tôi ghen tị vì cậu được con bé tặng âu phục?”

Cuộc phỏng vấn vẫn chưa bắt đầu.

Tạ Thầm Ngạn lười biếng tựa vào sô pha, thờ ơ thưởng thức viên kim cương trên khuy áo, thản nhiên nói: “Sự thật bày ra trước mắt.”

Hạ Tư Phạm lại lạnh lùng châm chọc: “Sao lại không phải là cậu thấy Nam Chi tặng tôi âu phục, nên chứng hoang tưởng biến thái lại tái phát, tự mình mua một bộ giống hệt?”

Vinh hạnh được tận mắt chứng kiến hai vị sếp tổng công khai khai chiến, ý thức lãnh thổ đạt tới đỉnh điểm, một tấc cũng không nhường.

Lam Anh cảm động đến hai mắt đẫm lệ.

Thịnh Kỳ ở bên cạnh dự thính vẫn chưa hiểu, ngây thơ hỏi: “Là sao?”

Lam Anh che miệng, lén lút nói: “Hai người này ầm ĩ cãi nhau một hồi lâu, nhưng lại không hoài nghi là công chúa điện hạ vì để tiện lợi nên đã qua loa tặng cho đối phương âu phục và cà vạt phối hợp giống nhau như đúc. Anh nói xem, có đáng cảm động không cơ chứ?”

Con ngươi Thịnh Kỳ run lên: “Còn có thể như vậy sao!”

Lam Anh hiểu chuyện lập tức lấy điện thoại di động ra quay phim lại.