Dẫn Lửa

Chương 62




Lúc đẩy cánh cửa văn phòng yên tĩnh ra.

Tạ Thầm Ngạn đang quay mặt về phía cửa sổ thủy tinh sát đất gọi điện thoại, ánh đèn rực rỡ bên ngoài chiếu vào, trên người anh là bộ âu phục sáng màu gọn gàng thẳng tắp, dáng người nhìn qua nghiêm nghị tao nhã, có một loại khí chất cao quý như tác phẩm điêu khắc bằng ngà voi.

Làm cho người ta chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh nhờn.

Hạ Nam Chi đang si mê thưởng thức sắc đẹp của chồng sắp cưới, bỗng nhiên phát hiện tâm tình của anh gần đây, hẳn là cũng tốt như cô.

Từ quần áo có thể phát hiện ra.

Tạ Thầm Ngạn ăn mặc quần áo sáng màu, ngay cả khuôn mặt lạnh lùng như băng của anh cũng được ánh đèn rực rỡ làm dịu đi, tự động trở nên ôn hòa.

Sau đó, ngữ điệu chậm rãi của anh thoáng dừng lại, dường như phát hiện ra cô không mời tự đến.

Hạ Nam Chi giẫm lên đôi giày cao gót tinh xảo, phát ra âm thanh lanh lảnh dễ nghe trên sàn đá cẩm thạch, cũng không hề che giấu, vừa đi qua đã thuận thế ngồi lên đùi anh, làn váy thêu màu đỏ như đuôi cá lặng lẽ trượt dọc theo chiếc quần tây của người đàn ông.

“Sếp Tạ thân mến, vị hôn thê xinh đẹp tựa tiên nữ của anh tới đón anh về biệt thự Tư Nam đây —— xin hỏi, anh đã kết thúc công việc chưa?”

Cô mở môi, còn muốn vươn tay nâng khuôn mặt tuấn tú của anh lên, hướng về phía mình.

Ai ngờ một giây sau.

Tạ Thầm Ngạn liếc nhìn di động đang kết nối, khe khẽ nói: “Bố anh.”

Hạ Nam Chi đầu tiên là sững người, sau đó lại im lặng, vẻ mặt như ‘tôi chết rồi, xin hãy vứt xác tôi xuống dưới tòa nhà cao tầng’.

Đầu dây bên kia.

Tạ Lan Thâm dường như cũng để lại cho cô chút mặt mũi, giữa lúc nói chuyện có nhắc một câu là sắp tới cuối năm rồi, cũng nên mở tiệc chiêu đãi khách quý.

Hạ Nam Chi vểnh tai nghe lén, chờ anh cúp điện thoại, cô chớp chớp đôi mắt vô tội hỏi: “Năm mới nhà anh phải mở tiệc chiêu đãi khách mời tứ phương sao?”

Tạ Thầm Ngạn không trả lời.

Anh nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, cánh tay trắng nõn cũng chống lạnh rất tốt.

Tầm mắt ngừng lại mấy giây, mặc dù khu vực làm việc đều có hệ thống sưởi hơi, nhưng anh vẫn cởi áo vest ra, bọc chặt cơ thể cô lại.

Khóe môi Hạ Nam Chi lặng lẽ nhếch lên, nhịn không được tựa trán vào lồng ngực anh cười trộm.

Thực ra, lúc cô vừa ra khỏi thang máy đã cởi áo lông ra.

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của quản lý nhà mình.

Hạ Nam Chi làm như thật chia sẻ chút kỹ xảo yêu đương mà mình tự nghĩ ra: “Em bọc thành gấu Bắc Cực tới gặp chồng sắp cưới làm gì? Đương nhiên là khoe vẻ đẹp được chừng nào thì tốt chừng đó.”

Đàm Tụng: “Chờ tới lúc em ra khỏi toà nhà tập đoàn, cẩn thận lại đóng băng mình thành đá bào Vượng Vượng.”

“Thì em mặc áo của Tạ Thầm Ngạn.”

……

Hạ Nam Chi cười đủ rồi, bàn tay trắng nõn cũng tự nhiên vươn tới ôm eo người đàn ông, cố ý kéo dài giọng điệu trong trẻo ngọt ngào: “Trong danh sách mời khách đến nhà anh dự tiệc có em không?”

Dù sao hành trình công tác của minh tinh cũng rất bận rộn, đặc biệt là vào dịp tết âm lịch.

Tạ Thầm Ngạn phát hiện cô có thể bình an vô sự lớn lên như vậy là nhờ cả vào khuôn mặt này.

Mới không đến ba phút đã có bản lĩnh đắc tội với anh mà không hề hay biết.

Im lặng hồi lâu, anh cất giọng sâu kín: “Không có em, vậy thì nhà họ Tạ anh bỏ ra không ít tiền chỉ để tổ chức tiệc từ thiện thôi à?”

“Là sao?”

“Hôn sự của chúng ta.”

Tạ Thầm Ngạn cúi đầu, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô: “Có phải nên lên kế hoạch rồi không?”

Hạ Nam Chi giật mình, lập tức nhớ ra hình như hai người họ cũng đính hôn được gần hai năm rồi.

Nếu cuộc hôn nhân gia tộc này không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Các trưởng bối bên nhà họ Tạ bắt đầu thúc giục cũng bình thường. Dù sao cục diện Tạ Thầm Ngạn trở thành người cầm quyền mới của tập đoàn đã hoàn toàn vững chắc, kế tiếp cũng nên quan tâm đến việc chung thân đại sự của anh ——

Thấy cô như có điều do dự, mặt mày người đàn ông bỗng chốc phủ lên một tầng sương lạnh, ngón tay thon dài gỡ cổ tay cô đang ôm eo anh ra.

Nhiệt độ truyền đến từ ngón tay hơi nóng, khiến Hạ Nam Chi hoàn hồn, lại lười biếng ôm chặt lấy anh, đầu ngón tay vô thức vuốt ve lớp vải áo mềm mại của anh: “Ôm thêm một lát đi mà, em đâu có nói là không kết hôn.”

Đáy mắt Tạ Thầm Ngạn nặng nề u ám: “Em đồng ý?”

“Đồng ý chứ.”

Khuôn mặt thanh tú của Hạ Nam Chi thoáng tái nhợt, bàn luận về chuyện nam nữ kết hôn, tất nhiên cô không thể bình tĩnh bằng đàn ông được, khi nói chuyện, khóe mắt cũng nhuốm chút khẩn trương: “Em cũng đâu phải người vô ơn, anh đối xử với em tốt, em đều khắc ghi trong lòng.”

Cho nên cũng không cần Tạ Thầm Ngạn dỗ cô gật đầu, cô đã chủ động ghé vào vai anh, thì thầm:

“Em có một nguyện vọng năm mới, đợi đến cuối năm, doanh thu phòng vé của Dương Dực bùng nổ, anh tới nhà cầu hôn, song hỷ lâm môn.”

Các trưởng bối của nhà họ Hạ rất coi trọng quy củ, mấy năm trước cứ đến Tết là cô phải đi theo bố nghe những người đó kể chuyện xưa cũ rích, hoặc là nhàm chán nhìn mẹ một mình chống chọi với đám đông, chặn họng mấy người chị họ và cô dì lắm chuyện hóng hớt lại.

Diễn trong gia tộc còn hăng say hơn diễn trên sân khấu.

Hạ Nam Chi lại nói: “Anh biết không? Cứ mỗi dịp Tết đến, anh luôn là người thừa kế hoàn hảo trong miệng của các gia đình khác trên bàn cơm. Lúc những vị trưởng bối kia giáo huấn con cháu bất tài của mình, đều sẽ nhắc là, nhìn con trai trưởng nhà họ Tạ ưu tú cỡ nào đi, đó mới là người trên vạn người, còn cái đứa phá gia chi tử như con, đầu tư một tỷ kiếm về một nghìn vạn cho bố dưỡng già??? Cứ tới năm mới là liệt tổ liệt tông lại tức giận tới đội mồ sống lại!”

Giọng nói trong trẻo của cô vốn đã êm tai, lúc nhại theo lời của trưởng bối, còn giả giọng điệu đắn đo một cách hoàn hảo.

Tạ Thầm Ngạn tựa vào ghế làm việc bằng da thật, kiên nhẫn lắng nghe.

Cho đến khi Hạ Nam Chi dùng đôi môi đỏ mọng hôn lên hàm dưới của anh một cái: “Chờ chúng ta kết hôn rồi, sau này tới năm mới em cũng có thể ra ngoài ba hoa, xem đi, Tạ Thầm Ngạn là của nhà tôi —— là chồng của Hạ Nam Chi tôi.”

Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Thầm Ngạn cuối cùng cũng dịu lại, đáy mắt còn vương ý cười nhàn nhạt: “Nếu em không phản đối, sau tết âm lịch sẽ là ngày cưới.”

“Không phản đối!”

Lúc này Hạ Nam Chi ngoan ngoãn gật đầu ngay lập tức, rất sợ anh lại hiểu lầm mình.

Yên tĩnh ngồi cùng anh một lát, cách cánh cửa phòng làm việc đóng chặt, bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng các thư ký thì thầm.

Có lẽ trong căn phòng sáng rực quá lạnh lẽo trống trải, lỗ tai Hạ Nam Chi nhạy cảm phát hiện tiếng tim mình đập rất rõ ràng, có chút thẹn thùng, lại ngửi thấy mùi Tuyết Vấn trong quần áo người đàn ông, bèn tìm chút đề tài trò chuyện: “Hình Tuyết cũng quá bất cẩn rồi, ngay cả chồng sắp cưới mà cũng nhận lầm người được.”

Ngón tay mang cảm giác cấm dục của Tạ Thầm Ngạn vừa định len vào lớp áo vest đang quấn trên người cô đột nhiên dừng lại, nhìn cô thật sâu.

Chỉ thấy Hạ Nam Chi có chút kiêu ngạo tự mãn nói:

“Ít nhất em sẽ không nhận lầm chồng sắp cưới của mình.”



Chuyện nhận lầm chồng sắp cưới này, một khi đã lan truyền ra ngoài sẽ trở thành chủ đề cho các quý cô giới hào môn bàn tán đùa cợt.

Lúc Hình Tuyết nhìn thấy tiêu đề hot search #Tập đoàn Tạ thị tuyên bố làm sáng tỏ không có bất kỳ quan hệ gì với nữ minh tinh họ Hình nào đó#, thì cô ta đã biết mình gây ra rắc rối rồi. Ekip của cô ta cũng vội vàng rút lại thông cáo báo chí, muốn lật ngược tình thế thành tấm ảnh chụp mơ hồ kia không phải là Tạ Thầm Ngạn.

Đáng tiếc mọi việc đều vô dụng, cho dù cư dân mạng có thể tin tưởng.

Hình tượng của cô ta trong giới giải trí vẫn như cũ.

Nhưng vẫn không thể vượt qua được cửa ải của Hạ thị.

Sáng sớm hôm sau, Hình Tuyết bị gọi về nhà tổ của nhà họ Lôi ở Hồng Kông.

Đi theo quản gia bước vào đại sảnh, từ xa xa cô ta đã nhìn thấy Lôi Minh Nhân ngồi ngay ngắn trước bức tranh sơn thủy tụ thủy chiêu tài, trong tay cầm quải trượng màu vàng, tóc mai hơi nhuộm sương trắng.

Một năm trước, ông ta bị kẻ thù trong giới làm ăn ác ý dàn xếp một vụ tai nạn giao thông, bị thương đến xương cốt, tuy đã bình phục được vài tháng nhưng tóc cũng dần bạc đi, khiến gương mặt tuấn tú điển trai của ông ta càng thêm nho nhã.

Nhưng Hình Tuyết không dám ở trước mặt ông ta lỗ mãng, thu lại khí thế nữ thần lạnh lùng, bước tới chào hỏi: “Bố nuôi.”

Lôi Minh Nhân đánh giá dáng vẻ không còn vênh váo hung hăng như trước kia của cô ta hồi lâu, mang theo cảm giác áp bách rất mạnh.

Sau đó, ông ta gõ mạnh quải trượng xuống đất, như thể đang gõ vào lồng ngực người khác: “Hình Tuyết, bố tự thấy là trong mười đứa con gái nuôi, bố đối xử với con là ưu ái nhất. Bố không bồi dưỡng con thành một tiểu thư đoan trang đức hạnh, từ nhỏ đã cho con ăn mặc đồ thời trang cao cấp và tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, con muốn lăn lộn trong giới giải trí bố cũng không tiếc tiền nâng đỡ con, thậm chí năm ngoái còn mua cho con một hòn đảo nhỏ ở biển Aegean.”

Mỗi câu nói của ông ta đều khiến cho bắp chân Hình Tuyết nhịn không được phát run.

Lôi Minh Nhân chỉ cần nói một câu là có thể thu hồi lại hết thảy lễ vật đã tặng cho cô ta.

“Con lại báo đáp công ơn dưỡng dục của bố như vậy?”

“Bố nuôi, con không hề có ý định phá hoại hôn ước giữa nhà họ Hạ và nhà họ Lôi —— là, là Hạ Tư Phạm cố ý.” Hình Tuyết bây giờ mới ngẫm thấy, lúc người đàn ông ác độc cay nghiệt kia hỏi cô ta có phải bị ngã tới hỏng đầu rồi không, chỉ e là cũng đã điều tra ra lai lịch của cô ta.

Nhưng lại cố tình không tiết lộ!!

Hình Tuyết vội vàng muốn giải thích sự thật, để bản thân thoát khỏi liên quan đến sự việc nhầm lẫn tai hại này.

Lôi Minh Nhân cũng cho cô ta cơ hội, một chốc sau, ông ta chậm rãi hỏi từng chữ: “Vậy là, Hạ Tư Phạm không vừa ý con?”

Hình Tuyết khàn giọng đáp lại.

Lôi Minh Nhân lại nói: “Với vẻ ngoài của con, mấy năm trước người muốn kết thông gia với bố suýt nữa còn đạp nát cả cửa nhà, theo lý thì vị Hạ thị kia không nên lạnh lùng vô tình như vậy mới đúng, hay là con còn làm gì khiến cậu ta chướng mắt?”

Hình Tuyết cắn nát răng cũng không dám để lộ mối thù hằn với Hạ Tư Phạm, chỉ rũ mắt nói: “Bố nuôi, con không muốn kết hôn với Hạ Tư Phạm, muốn kết giao với giới quyền quý Tứ thành không nhất định phải là nhà họ Hạ… mà nhà họ Tạ cũng được ạ.”

Lôi Minh Nhân nhẹ nhàng nhấc quải trượng lên, thứ kim loại lạnh lẽo kia chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta: “Con tưởng mình là công chúa hoàng thất à? Nhà họ Hạ không chút nể mặt trả con về như vậy rồi, con còn vọng tưởng liên hôn với nhà họ Tạ?”

Hình Tuyết biến sắc, cũng không dám tránh đi.

Tính cách của Lôi Minh Nhân cực kỳ máu lạnh, con gái nuôi hết giá trị lợi dụng cũng giống như quân cờ vứt đi. Đang định giáo huấn cô ta một hai câu, kêu cô ta đi học thủ đoạn của mấy tình nhân bên ngoài của ông ta, để tóm được Hạ Tư Phạm.

Lời còn chưa nói ra.

Đã bị một giọng nói dịu dàng yếu ớt cắt ngang: “Bố.”

Nước mắt Hình Tuyết lập tức ngừng lại, nhìn về phía bóng dáng thướt tha vừa xuất hiện ngoài cửa.

Là đại tiểu thư chân chính của nhà họ Lôi —— Lôi Linh Vi.

Từ lúc còn trong bụng mẹ cô ta đã yếu ớt, còn suýt chút nữa mất mạng, có thể nuôi tới trưởng thành đều là dựa vào đủ loại thuốc quý giá.

Mới đi được mấy bước đã ho không ngừng: “Để con thay Hình Tuyết liên hôn với nhà họ Hạ cho.”

Lôi Minh Nhân nhíu mày: “Sức khỏe con không được tốt, quan tâm chuyện này làm gì.”

Lôi Linh Vi lấy khăn tay ra nhẹ nhàng che miệng mũi, đầu ngón tay lẫn vào trong chất liệu tơ lụa, làn da trắng bệch lộ ra trạng thái mong manh yếu đuối, chờ cho qua hơi thở kia, cô ta mới khẽ mỉm cười nói: “Theo tư liệu con xem được thì tính cách của Hạ Tư Phạm vừa lạnh lùng lại coi trọng lợi ích, liên hôn chỉ quan tâm tới việc gia tộc đối phương mang đến cho mình bao nhiêu lợi ích… Nói trắng ra, cho dù vị hôn thê là người thực vật, anh ta cũng chỉ một lòng muốn mở rộng lãnh thổ đế chế kinh doanh của mình mà nhắm mắt cưới cô ấy vào nhà.”

“Cho nên nếu con liên hôn, có lẽ Hạ Tư Phạm cũng sẽ không để ý vị hôn thê mới thay của nhà họ Lôi là một bình thuốc sống không được bao lâu đâu.”

Bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Lôi Minh Nhân dùng đầu ngón tay ma sát viên ngọc đen trên quải trượng, giống như đang cân nhắc lợi ích.

Hình Tuyết lại không chịu nổi dáng vẻ giả tạo này của Lôi Linh Vi, cũng không chịu nhận phần ân tình này, lạnh lùng châm chọc: “Đúng vậy, chỉ sợ cho dù vị hôn thê của anh ta có bất hạnh qua đời, nói không chừng vì sự hợp tác vui vẻ mà cũng có thể cưới bài vị về nhà đấy.”

“Hình Tuyết.”

Lôi Minh Nhân liếc mắt cảnh cáo.

Lôi Linh Vi nở nụ cười dịu dàng: “Nếu như nửa quãng đời còn lại của tôi có thể gặp được một người đàn ông chịu cưới bài vị của tôi về nhà, thì cũng coi như không uổng công đến thế giới này chịu tội, mượn lời chúc phúc của em gái.”

“Cô!”

“Được rồi.”

Lôi Minh Nhân trầm giọng cắt đứt, sau đó, lại nhìn về phía Lôi Linh Vi yếu ớt tới mức một cơn gió cũng có thể thổi bay: “Linh Vi, con bằng lòng thật à?”

Ánh mắt Lôi Linh Vi bình tĩnh.

Qua một lúc.

Ông ta lại thở dài nói: “Bỏ đi, mấy tháng này con cứ ở nhà tổ dưỡng bệnh cho tốt đã, tới cuối năm bố sẽ dẫn con tới nhà họ Hạ thăm hỏi, xem thử thái độ của Hạ Tư Phạm và trưởng bối trong nhà cậu ta như thế nào.”

*

Theo mùa đông dần đến, bộ phim của Dương Dực cũng bắt đầu lên lịch tuyên truyền, thân là nữ chính, Hạ Nam Chi cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, phối hợp với đoàn làm phim đi lưu diễn tuyên truyền khắp mọi nơi.

Gặp được MC phỏng vấn: “Các fan hâm mộ đều có một câu hỏi muốn hỏi Chi Chi của chúng ta, nếu như doanh thu phòng vé đạt được ba tỷ, cô sẽ có phúc lợi gì?”

Hạ Nam Chi đứng trên sân khấu, bên trong mặc sườn xám do đoàn làm phim cung cấp, chỉ là do trời lạnh nên phải quấn thêm một chiếc áo lông dài gần chạm đất. Có cơn gió thổi qua, khóe mắt cong cong của cô như nhuốm màu son nhạt.

Nam chính Thương Tuyển bên cạnh cũng ôn hòa nhìn cô.

Chỉ thấy Hạ Nam Chi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Ừm, cho mình nghỉ phép một tháng.”

Các fan dưới đài đều vui vẻ không ngừng.

MC cũng cười: “Xem ra Chi Chi của chúng ta tưởng là phúc lợi cho mình.”

Thương Tuyển lúc này mới đứng ra hòa giải: “Nếu như có thể đạt được ba tỷ, để Nam Chi livestream hát hí khúc đi.”

Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Nam Chi chuyển sang hướng anh ấy.

Một lúc lâu sau, dường như có thể, cô khẽ gật đầu.

….

Cuối tháng mười hai, Tứ Thành nghênh đón trận tuyết đầu tiên, giữa đêm tối lặng lẽ rơi xuống nhân gian.

Trước trung tâm mua sắm sầm uất nhất trung tâm thành phố, màn hình lớn cũng được thay thế bằng tấm áp phích cỡ lớn của bộ phim, bông tuyết nhỏ vụn như hạt cườm bay lả tả trong ánh đèn rực rỡ mê người, rơi vào mái tóc đen nhánh được Hạ Nam Chi vén lên trong hình.

Mà bên cạnh đèn đường, một chiếc Pagani màu xanh đen sắc bén vô cùng kiêu ngạo dừng lại.

Người đi đường nhao nhao nhìn chăm chú.

Từ trên xe, một người đàn ông tuấn tú mặc âu phục màu xám lạnh bước xuống, tuy ăn mặc rất đứng đắn nhưng trên người lại tản ra khí chất phong lưu,  không thắt cà vạt, hai cúc áo sơ mi lụa đen cởi ra, đường quai hàm sắc bén kéo dài tới xương quai xanh tinh xảo hiện ra rất rõ ràng.

Tuyết mịn rơi trên những đốt ngón tay thon dài, anh ấy tùy ý châm một điếu thuốc.

Một lát sau.

Theo làn khói mỏng manh lượn lờ, anh ấy giương mắt nhìn hình ảnh Hạ Nam Chi mặc váy trắng yên tĩnh ngồi trên tảng đá ở trên tấm áp phích.

“Cá Con xinh đẹp.”

Giọng nói tuyệt đẹp của anh ấy kéo dài, trong không khí lạnh giá càng có vẻ thờ ơ hơn.