Dẫn Lửa

Chương 87




Hạ Nam Chi không thể so với mấy Tiểu Hoa như Giang Nhược Nghênh, những người đó vì mạng lưới quan hệ tài nguyên mà Tinh Kỷ cung cấp nên chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng sự sắp xếp.

Cô cầm cân sắc đẹp, không sợ bị đóng băng phong sát, cũng không quan tâm cảm nhận của cấp trên.

Nửa tiếng ngồi họp mà dài tựa như một năm.

Sau khi đàm phán thất bại, Lê Mạch lạnh mặt bước nhanh rời đi.

Toàn bộ quá trình Đàm Tụng đều nín thở, sợ đến ngất xỉu: “Nam Chi à.”

“Hửm?”

Anh ấy cẩn thận nhìn mỹ nhân đang ngồi trên ghế chơi điện thoại di động, yếu ớt hỏi: “Ngày nào đó muốn hủy hợp đồng với Tinh Kỷ, anh có được tính là tài sản cá nhân của em không?”

Hạ Nam Chi khẽ quay đầu nhìn anh ấy đang lo lắng lau mồ hôi trên trán, giọng nói mang theo chút hoang mang: “Tinh Kỷ rất tốt, tại sao phải hủy hợp đồng chứ?”

Đàm Tụng như nghe nhầm: “Tốt?”

“Đúng vậy, anh xem, có ai quản được em đâu.”

Hạ Nam Chi đâu có muốn hủy hợp đồng bên này rồi đi tìm kiểu công ty thích quản lý đông quản tây, sau đó, đôi môi màu đỏ nhạt gợi lên nụ cười dịu dàng: “Huống chi không phải em đã nói rồi sao? Sau này sẽ mua lại Tinh Kỷ tặng cho anh, được chưa anh Tụng?”

Đàm Tụng cảm thấy cô đang dỗ ngọt mình, nhưng vẫn vô sỉ mà cảm động.



Nửa tháng sau.

Tư Duy gửi tin tức tốt cho Hạ Nam Chi, báo anh ta đã thông qua phỏng vấn.

Địa điểm quay phim của Thang Hồng Lãng là Hoành Điếm ở Tứ Thành, phía blog chính thức giấu diếm kín kẽ, không để lộ ra bất cứ tin tức gì trước thời hạn.

Cho nên đến trước một đêm khai máy, Hạ Nam Chi mới biết được vai nữ phụ trong phim là Quý Nhân Nhân.

Mà nam phụ cũng đã quyết định, người đại diện của Duyên Ly Thịnh dùng chút mánh khóe, dựa vào đủ loại thủ đoạn xã giao cuối cùng cũng giành được miếng bánh ở chỗ Thang Hồng Lãng cho đỉnh lưu nhà mình. Chẳng qua là hai vị đỉnh lưu lại đóng vai phụ cho hai diễn viên tuyến 18, chuyện này thật sự hiếm thấy, người trong đoàn làm phim đều rất tò mò bốn người này sẽ ở chung như thế nào.

Duyên Ly Thịnh có độ nổi tiếng cao, những nơi anh ta có mặt thì Tư Duy chẳng khác gì không khí.

Anh ta hoàn toàn không xem nam chính ra gì, ngược lại khá là lấy lòng Hạ Nam Chi.

Thậm chí còn lén lút tìm thời cơ hỏi Đàm Tụng: “Nghệ sĩ nhà anh hình như block tôi rồi đúng không?”

Đàm Tụng vừa mới dặn dò Hạ Nam Chi là trong lúc quay phim đừng nói chuyện với người này trước ống kính, để tránh người ta cố ý để lộ lên mạng, gây ra scandal gì đó. Vừa dứt lời lại nghe anh ta nói vậy, Đàm Tụng suýt nữa không nhịn được muốn nhảy dựng lên chất vấn vị đỉnh lưu này.

Mất trí nhớ à???

Chuyện anh nửa đêm trần truồn,g đi gõ cửa phòng người ta, đổi lại là nữ nghệ sĩ bình thường nào mà chẳng block anh???

Đáng tiếc Duyên Ly Thịnh không có giác ngộ này, đến nay anh ta vẫn khăng khăng rằng đêm đó là ăn nhầm nấm độc, còn bảo trợ lý gửi bệnh án vào trong nhóm chương trình giải trí tự chứng minh mình trong sạch, thế nhưng vẫn không nhận được sự quan tâm dịu dàng như nước của Hạ Nam Chi.

Khóe mắt anh ta khẽ nhếch lên, ngón tay thon dài rủ xuống kẹp chiếc thẻ phòng tầng cao nhất trong túi quần ra.

Sau đó thong thả nhét vào túi áo sơ mi của Đàm Tụng, đầy ý ám chỉ: “Hiểu không?”

Đàm Tụng theo Hạ Nam Chi đã lâu, mạch não thỉnh thoảng cũng khác với người thường.

Phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là nổi da gà cả người, cho rằng Duyên Ly Thịnh đã biế.n thái đến mức ngay cả nam quản lý cũng muốn xài quy tắc ngầm. Đang muốn hoảng sợ từ chối, đột nhiên, cửa thang máy bên trái hành lang chậm rãi mở ra.

Chợt thấy Quý Nhân Nhân như bước trên thảm đỏ, mặc váy hai dây đính kim cương đi ra trước một bước, trợ lý và mấy tên vệ sĩ áo đen theo sát phía sau. Với tư thế này, người qua đường thấy vậy trong lòng không khỏi chấn động, theo bản năng tránh đi.

Cô ta cũng nhìn thấy cảnh hai người đàn ông chèo kéo nhét thẻ phòng cho nhau, đôi môi diễm lệ khẽ nhếch lên: “Dơ bẩn.”

Đàm Tụng khi không bị mắng một câu, có chút tủi thân trở lại phòng trên lầu.

Quét thẻ vào cửa, thấy Hạ Nam Chi thoải mái nằm sấp trên chăn, lật xem kịch bản được một lúc lại giơ tay lấy nước trái cây đặt ở đầu giường uống, có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân nên hơi quay khuôn mặt xinh đẹp qua, chớp chớp lông mi: “Làm gì mà mặt mũi ủ rũ vậy?”

Đàm Tụng kể lại hành vi quấy rối tình d.ục của Duyên Ly Thịnh cho cô nghe, trong lúc đó, giống như Quý Nhân Nhân truyền linh cảm cho mình, anh ấy ngồi xuống tấm thảm bên cạnh mép giường, vẻ mặt như có điều suy nghĩ nhìn lên vị tổ tông đi tới đâu cũng khiến người ta yêu thích này: “Em không biết Quý Nhân Nhân oách cỡ nào đâu, phía sau đi theo chừng mười tên vệ sĩ cao một mét chín trở lên, thấy Duyên Ly Thịnh thì thẳng thừng nhục nhã, không phải là có người bảo vệ cho sao?”

Hạ Nam Chi cầm kịch bản lật sang trang khác, biết anh ấy muốn nói gì, cô cất giọng từ chối: “Em không cần.”

“Hả???”

“Trước kia lúc em còn học hí khúc, chỉ cần bước ra cửa lớn nhà họ Hạ là bên cạnh lúc nào cũng có vệ sĩ của Hạ Tư Phạm phái tới giám sát chặt chẽ.”

Cô chống má, khuôn mặt như ngọc tạc bày ra biểu cảm bất đắc dĩ, nói xong dừng lại một giây, ngẫm nghĩ làm sao để miêu tả: “Anh từng đi qua vườn bách thú chưa? Nó chẳng khác gì mấy con thú quý hiếm bị nhốt trong lồng, không có sự riêng tư gì cả.”

Đàm Tụng: “Vậy em làm thế nào để thuyết phục Hạ Tư Phạm rút người về?”

“À, đơn giản thôi, em bị rối loạn căng thẳng… Em không thể chịu đựng được việc người khác cứ nhìn chằm chằm vào cuộc sống của mình trong một thời gian dài.”

Hạ Tư Phạm sợ kí.ch thích đến bệnh tình của cô, bèn tự giác rút tất cả vệ sĩ về, thậm chí không dám phái người lén theo dõi gì đó nữa.

Hạ Nam Chi cứ thế vô lo vô nghĩ dạo chơi trong giới giải trí cho đến bây giờ, nhắc tới chuyện cũ, khuôn mặt tinh xảo đã không còn sợ hãi, còn cười nói: “Anh lo chuyện Diên Ly Thịnh đêm khuya đến quấy rối tình d.ục em thì hơn, hay là phái người đến canh cửa phòng của anh ta là được.”

Đàm Tụng mặt không chút thay đổi nói: “Hay là anh đi? Trải chiếu trước cửa phòng đỉnh lưu như kiểu hâm mộ cuồng nhiệt?”

Hạ Nam Chi và anh ấy nhìn nhau vài giây, đuôi mắt cong lên bật cười.

Biết Đàm Tụng hay nhạy cảm, cô giống như muốn an ủi anh ấy, kéo dài giọng bảo: “Được rồi, để ngày mai em hỏi thăm xem ở gần Hoành Điếm có biệt thự nào có thể ở nhờ không.”

“Vòi sếp Tạ mua biệt thự lớn em à?”

Hạ Nam Chi nhẹ nhàng lắc bắp chân, càng thêm thờ ơ: “Em tuyệt giao với anh ta rồi.”

Đàm Tụng: “…?”

Không phải chứ, em là con nít vẫn chưa cai sữa sao?

Sao có thể mang một khuôn mặt mỹ nhân hồng nhan họa thủy nói ra lời ngây thơ như vậy!

Nhưng Hạ Nam Chi vẫn đang tức chuyện Tạ Thầm Ngạn không giúp mình nghe điện thoại, đầu ngón tay chỉ vào màn hình điện thoại, nói: “Anh ta đã bị em block, bây giờ em bảo anh ta mua cho em một căn biệt thự lớn để lúc nào quay phim vào đó ở, chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao?”

“Hứ, cho dù anh ta có quỳ xuống xin em tha thứ, em cũng không thèm liếc nhìn.”



Lúc này, khi Hạ Nam Chi vẫn đang nằm trong điều hòa đọc kịch bản trước khi khởi quay, Quý Nhân Nhân ngay cả một trang kịch bản cũng không thèm lật xem, mang theo trợ lý và vệ sĩ của mình rời khỏi khách sạn.

Lộ trình hơn một tiếng đồng hồ ngược lại trôi qua rất nhanh, chỉ là trên đường đi bị lạc, đến khi chạy tới khu thành cũ kia thì màn đêm đã buông xuống. Cô ta được trợ lý đỡ xuống xe, lúc giẫm lên sàn đá, khuôn mặt dù đã trang điểm đậm vẫn không che giấu được vài phần căm hận: “Mới đi có một lần mà giày của tôi sắp hỏng rồi.”

Giày cao gót của Quý Nhân Nhân đều là nhãn hiệu cao cấp, chịu không được sự mài mòn như vậy.

Trợ lý cũng hùa theo nói: “Xuất thân từ chỗ rách nát này… sao có thể so với chị Nhân Nhân được.”

Trong lúc nói với nhau mấy câu, đảo mắt đã tới cửa rạp hát vắng vẻ.

Quý Nhân Nhân cũng không cần ai đỡ, khí thế hung hăng bước vào.

Cô ta đã từng cách xa xa gặp qua Lâm Kinh Thước hai lần, đều là lúc nhà họ Hạ tổ chức tiệc sinh nhật cho Hạ Nam Chi, cảm giác tồn tại trong ấn tượng rất thấp. Lâm Kinh Thước thích mặc váy trắng trơn, tấm lưng mềm mại kia luôn thẳng tắp, nói rất ít, môi mỏng hơi tái nhợt, trên mặt chỉ mang theo nụ cười mỉm.

Loại phụ nữ nhạt nhẽo mà không có gì thú vị này lại sinh lòng muốn cướp Hạ Tư Phạm?

Đáy lòng Quý Nhân Nhân nổi lên ý thù địch, một giây sau, chợt thấy Lâm Kinh Thước từ trong phòng đi ra, giọng nói trong trẻo dịu dàng hỏi: “Cô tìm ai?!”

Đôi môi diễm lệ của cô ta tràn ra tiếng cười khẩy: “Tìm cô đấy.”

Không đợi Lâm Kinh Thước hỏi lại, cô ta đã giơ tay hung hăng tát một bạt tai.

Đèn lồng trong viện thoáng lắc lư, vầng sáng thưa thớt rơi vào sườn mặt trắng sứ của Lâm Kinh Thước, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được gò má đã sưng đỏ.

Không khí yên tĩnh đến cực hạn.

Mấy tên vệ sĩ chặn cửa, trợ lý cũng đứng cách xa mười mét, lạnh lùng nhìn cảnh này.

Khí thế của Quý Nhân Nhân giờ phút này đâu chỉ là muốn tát cô ấy, còn hận không thể róc sống da thịt của mỹ nhân này.

Tư thế của Lâm Kinh Thước vẫn không dao động, chỉ ngẩng mặt lên nói: “Xin lỗi.”

“Cô kêu tôi xin lỗi?”

Quý Nhân Nhân như nghe được chuyện cười, hơi tới gần, ghé vào tai cô ấy cất giọng sâu kín: “Đánh cô một cái chỉ là cảnh cáo, cô phải quỳ xuống mang ơn tôi mới đúng, tôi chỉ đánh cô chứ không phải kêu vệ sĩ đập nát cái chỗ tồi tàn này…”

Lời còn chưa dứt.

Cổ tay gầy gò của Lâm Kinh Thước đã nâng lên, trả lại cho cô ta một cái tát nguyên vẹn.

Ánh mắt Quý Nhân Nhân lộ vẻ bàng hoàng: “Cô dám đánh tôi?”

Giây tiếp theo.

Lâm Kinh Thước lại cho cô ta một bạt tai, vẻ mặt vẫn nhu hòa không thay đổi.

“Lâm Kinh Thước!”

“Bốp!”

Cái bạt tai thứ ba rơi vào trên mặt Quý Nhân Nhân, cũng đồng thời vang vọng trong ngoài rạp hát.

Điện thoại gọi đi một lúc lâu cũng không có người nghe, một giây sau, di động đặt trên bàn trà tự động chuyển sang trạng thái khóa màn hình.

Trong phòng trà.

Thân hình cao thẳng của Hạ Tư Phạm cô độc đứng trước bàn, cho cá đuôi bướm trong vại sứ trắng ăn một lát, anh ta chầm chậm cầm lấy khăn ướt khử trùng do thư ký chuẩn bị sẵn lau sạch từng tấc xương ngón tay, không để lại chút mùi gì.

Bỗng nhiên.

Cách bức tranh sơn thủy cực lớn, giọng nói của Quý Gia Thuật theo tiếng bước chân tiến vào: “Phùng Minh được đưa lên xe cứu thương, vết thương này tôi rất quen, không nằm viện mười ngày nửa tháng thì đừng mong xuống giường. Lần này em trai cậu ta không ở Tứ Thành, để tôi xem còn ai dám mở mắt nói mò là tên Tạ Thầm Thời không học vấn không nghề nghiệp đó làm không.”

Năm đó Tạ Thầm Ngạn đã làm những gì.

Chỉ có Hạ Tư Phạm vẻ mặt lạnh lùng xem xong camera giám sát mới tin lời anh ta nói.

Quý Gia Thuật hiếm khi gặp được cơ hội ngàn năm có một báo thù cho những gi anh ta đã gánh chịu, gương mặt vốn luôn ôn hòa đè nén vài phần lạnh lùng: “Mang cái danh công tử cao quý trong sạch nhưng lại làm ra không ít chuyện điên cuồng, Tư Phạm, cần gì phải vì em gái cậu mà nể mặt cậu ta.”

Hạ Tư Phạm thản nhiên nhìn anh ta: “Cậu không hiểu Tiểu Lý Nhi.”

Quý Gia Thuật nghĩ thầm, sao lại không hiểu???

Thuở nhỏ anh ta đã cực kỳ thích cô bé lớn lên trong hủ mật được mọi người nuông chiều này, thuộc lòng sở thích ăn uống của cô, đã từng vì để có thể bắt kịp một buổi biểu diễn của cô mà không tiếc bỏ lại dự án làm ăn trên trăm triệu, phong trần mệt mỏi suốt đêm chạy tới rạp hát.

Nhưng bởi vì lúc ấy gia thế cách xa vắt ngang giữa hai người, anh ta chỉ có thể giả vờ đóng vai anh trai, đôi khi đối xử với cô còn thờ ơ hơn người xa lạ, tinh tế kiềm chế sự yêu thích ngưỡng mộ dành cho cô.

Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Tư Phạm vang lên: “Lúc nhỏ, có lần con bé thấy dưới xích đu trong sân có con kiến đang quay về ổ tìm đồng bọn đi vận chuyển thức ăn, nên đã xung phong nhận việc trở thành một thành viên của con kiến nhỏ đó, ngồi xổm xuống hỗ trợ trông coi thức ăn. Đến khi lớn hơn một chút, nhìn thấy mèo hoang chó hoang đánh nhau, con bé lại chạy tới khuyên can.”

Trong mắt anh ta.

Xinh đẹp chỉ là ưu thế không đáng nhắc tới nhất của Hạ Nam Chi, cô mang lòng thương hại đối với tất cả chúng sinh trên đời này. Đa số thời điểm, Hạ Tư Phạm lại muốn chiều chuộng cô để cô kiêu căng hơn một chút, thậm chí còn cảm thấy nếu không nghiêm khắc trông coi cô, rất có thể cô sẽ bị người khác bán đứng lừa gạt.

Dứt lời một lát.

Hạ Tư Phạm xoay người nhìn về phía Quý Gia Thuật, dễ dàng nhìn thấu d.ục vọng thắng bại mà anh ta đang âm thầm muốn ganh đua với vị nhà Tạ kia: “Ngay cả chó mèo ven đường mà con bé cũng muốn quan tâm, huống chi là người có tình cảm thanh mai trúc mã với con bé. Cậu nói cho con bé biết Tạ Thầm Ngạn có thể mắc bệnh tâm lý di truyền của gia đình, mức độ điên cuồng không nhẹ hơn Tạ Thầm Thời là mấy, hoặc là trực tiếp mang bệnh án giấy trắng mực đen bày ra trước mắt con bé, thì cái đầu cá ngốc Hạ Nam Chi đó sẽ chỉ che chở cho Tạ Thầm Ngạn hơn thôi.”

Quý Gia Thuật nghẹn lời một lát: “Đàn ông nhà họ Tạ không có người nào bình thường cả.”

Bậc cha chú của Hạ Tư Phạm có quan hệ không tệ với nhà họ Tạ, đương nhiên cũng biết rõ chút chuyện bí ẩn của gia đình hào môn.

Ví dụ như chú hai Tạ Thầm Ngạn từng bởi vì lúc trẻ ở trong gia tộc phạm phải sai lầm lớn, suýt nữa làm hại Tạ Lan Thâm trở thành bình thuốc sống không qua nổi tuổi trưởng thành, sau đó đã bị nhốt ở ngục giam không người suốt mười năm, tính cách cũng điên cuồng biế.n thái bẩm sinh. Sau khi ra tù, vì để phòng ngừa hậu hoạn đã bị làm phẫu thuật triệt sản.

Thậm chí bắt đầu từ tổ tiên, sự đấu đá tranh giành giữa những người đàn ông trong nhà họ Tạ cũng điên cuồng hơn so với bên ngoài, cuộc sống căng thẳng mệt mỏi, phụ nữ bên cạnh lại càng không có kết cục tốt đẹp.

Cho đến khi Tạ Lan Thâm lên nắm quyền, những người ruột thịt trực hệ trong gia tộc có nguy cơ soán ngôi đều đã chết hết.

Người vợ yêu quý của ông ấy mới có thể sống sót.



Cho dù Phùng Minh là con trai độc đinh trong nhà, thì chuyện tối nay nằm trên xe cứu thương vào bệnh viện cũng giống như chuyện của Quý Gia Thuật năm đó, đụng phải nhà họ Tạ chỉ có thể lựa chọn nén giận.

Nửa tiếng sau.

Cửa phòng trà bị đẩy ra rồi đóng lại, Quý Gia Thuật thử thái độ của Hạ Tư Phạm xong, đè nén phiền não trong lòng cầm bao thuốc lá đi ra ngoài hít thở.

Vừa vặn nhìn thấy trên hành lang, Quý Nhân Nhân đi giày cao gót mười bốn cm từ xa bước tới. Ban đêm sắp vào thu, cô ta chỉ mặc một chiếc váy ống ngắn ngủn màu trắng, vì để giữ dáng mà đã ăn kiêng không ngừng, thậm chí còn gầy trơ xương hơn lần trước gặp mặt, khuôn mặt trái xoan trang điểm lộng lẫy chói mắt.

Rất nhiều lần, Quý Gia Thuật dùng thẩm mỹ của đàn ông bình thường nhìn, đều cảm thấy cô em họ của mình trang điểm trang nhã trông sẽ thanh thuần hơn. Nhưng Quý Nhân Nhân lại chuộng cách ăn diện thành thục quyến rũ, cười khanh khách đến gần: “Anh muốn về à?”

Quý Gia Thuật gật đầu, ngón tay mang theo vết chai mỏng vuốt ve bao thuốc lá, trầm ngâm vài giây.

Lúc Quý Nhân Nhân sắp đụng tới nắm cửa, anh ta liếc mắt nhìn, bỗng nhiên cất giọng: “Bình thường em đừng tập trung vào quay phim quá, cũng nên để tâm tới mấy thứ khác nữa.”

Ngón tay đột nhiên đông cứng.

Quý Gia Thuật nhìn cô ta vừa căng thẳng là lại cứng cả người, hàng mi nhịn không được khẽ run rẩy.

Sau khi dễ dàng nhìn thấu cảm xúc của cô ta, Quý Gia Thuật lại nhắc nhở vài câu: “Dự án khai thác khu thành cũ Tứ Thành là chuyện ván đã đóng thuyền, chồng sắp cưới của em lại vì một diễn viên mà nhượng bộ, Nhân Nhân, bị người khác đào góc tường mà em vẫn không hay biết gì.”

Lời nói kết thúc ở đây.

Quý Gia Thuật cũng không nhìn Quý Nhân Nhân đang cắn chặt khóe môi nữa, đi ngang qua cô ta.



Ngày hôm sau.

Hạ Nam Chi cũng không thiên vị ai, sau khi block cả Tạ Thầm Ngạn và Hạ Tư Phạm, cô lại bắt đầu bận rộn với sự nghiệp thăng hạng của mình.

Bộ phim tiếp theo đã quyết định.

Là Đàm Tụng soi đèn đọc hết nửa tháng chọn ra, đạo diễn Thang Hồng Lãng hợp tác lần này có địa vị lão làng trong giới giải trí, nghe nói vì muốn giành được giải thưởng lớn mà đến cả một nhân vật nhỏ cũng phải kiếm được lời.

Huống hồ Hạ Nam Chi đã trải qua bao lượt thử vai, còn giành được vai nữ chính mà bao nhiêu diễn viên tha thiết ước mơ.

Tin tức này, đương nhiên đã bị Tinh Kỷ biết trước tiên.

Lại nói, Tang Lạc thường xuyên bị Đàm Tụng âm thầm tẩy não, cung cấp trà sữa đồ ăn vặt, còn bảo cô ta trong giờ làm việc cứ xem phim chơi game, ngoại trừ báo cáo lịch trình công việc bình thường của Hạ Nam Chi với Lê Mạch, cô ta cũng không biết rõ mối quan hệ giữa Hạ Nam Chi và người cầm quyền mới nhậm chức của Tạ thị rốt cuộc là như thế nào.

Đến nỗi.

Khi Lê Mạch gọi Hạ Nam Chi đến công ty, còn cám ơn trời đất vì tưởng rằng cuối cùng cô đã giác ngộ, biết dựa vào nhan sắc trời ban tìm cho mình chỗ dựa vững chắc.

Phòng họp bật đèn, hai tay cô ta đan vào nhau ngồi trên ghế làm việc, tư thái bình tĩnh khách quan nói: “Phim mới của đạo diễn Thang hẳn là vẫn có thể nhét vài người vào, gần đây Tinh Kỷ có trao đổi tài nguyên với công ty của Duyên Ly Thịnh, chi bằng cô thử đề cử xem, để cậu ấy lấy được vai nam chính.”

Hạ Nam Chi vừa mới ngồi xuống, trên khuôn mặt tinh xảo đeo một cặp kính râm rất lớn chỉ thấy được sống mũi và đôi môi thanh tú. Cô giơ đầu ngón tay trắng nõn lên chậm rãi tháo kính xuống, không chút do dự từ chối: “Nam chính tôi đã đề cử rồi.”

Lê Mạch chuyển ánh mắt nghi hoặc sang Đàm Tụng.

Đàm Tụng làm bộ làm tịch lấy máy tính bảng ra lướt vài cái, càng thêm bình tĩnh nói: “Đề cử Tư Duy rồi, hôm nay đạo diễn Thang đã thông báo cậu ấy đến phỏng vấn.”

Nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim do Thang Hồng Lãng làm đạo diễn là Tạ thị, chỉ cần diễn xuất của Tư Duy lúc thử vai không quá tệ, khả năng giành được vai diễn rất cao.

Nghe thấy cái tên xa lạ này, một chốc lâu sau Lê Mạch cũng không thể tìm ra vị họ Tư nào trong lưu lượng tuyến đầu mà cô ta từng biết.

Nhìn vẻ mặt Đàm Tụng, sau đó cô ta tỉnh táo lại. Là diễn viên tuyến 18 còn chìm hơn cả Hạ Nam Chi.

“Tài nguyên của sếp tổng cho cô, cô lại lãng phí như thế sao?” Lê Mạch không thể tin nổi.

Đầu ngón tay của Hạ Nam Chi thưởng thức kính râm, ngẩng mặt lên mỉm cười: “Vậy chứ tài nguyên trao đổi cho Duyên Ly Thịnh thì không gọi là lãng phí sao? Theo tôi được biết, Tư Duy là diễn viên xuất thân chính quy, từng đóng hơn trăm bộ phim ở Hoành Điếm, so với đỉnh lưu phải dựa vào tám trăm tài khoản marketing mới nổi được, vì sao anh ấy lại không thể diễn?”

Lê Mạch bị nghẹn họng nửa ngày, lại phát hiện không có cách nào với cô.