Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 113




Khi nghe báo có Omega đập phá nhà vệ sinh trung tâm thương mại, gương mặt của của Roy lập tức hiện lên trong đầu Lộc Minh Trạch. Hắn biết kha khá Omega hung dữ, nhưng cái loại dữ đến độ đập nát nhà vệ sinh Omega và xua cả Alpha, Beta đi thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

- Roy... Cậu quậy gì thế?

Lộc Minh Trạch bất lực nhìn cậu ta. Hắn cảm thấy Roy dữ thì dữ đấy, nhưng lại không dễ bị khích động. Càng giấu kĩ danh tính thì càng có lợi cho những hành động sau này, cậu ta không thể gây chuyện chỉ vì sự thỏa mãn nhất thời được.

Roy lẳng lặng nhìn Lộc Minh Trạch, chẳng nói chẳng rằng, rồi đánh mắt sang Milocy. Thế mà gã chỉ cười híp mắt nhìn hai người họ, không hề có ý định giải thích.

- Vậy tôi nói.

Giọng Roy trầm trầm, yếu ớt như ma quỷ bước ra từ cõi âm:

- Ông chủ bảo chúng tôi hộ tống một chiếc xe, trong đó có cả thành viên của Hội Tự Do. Chúng tôi phải vượt qua mấy cửa ải mới được vào trụ sở chính phủ liên bang, hai ngàn lính tinh nhuệ trước đó vẫn đang dưỡng thương, không dùng được bao nhiêu. Thế nên đến khi họ thả chúng tôi ra, anh phải chịu trách nhiệm đưa chúng tôi vào trung tâm.

- Các cậu vào đấy làm gì?

Roy liếc nhìn hắn:

- Đưa vài thứ.

Lộc Minh Trạch nhíu mày, hắn nhìn đằng sau hai người họ:

- Đồ đâu?

- Nhà vệ sinh.

Lộc Minh Trạch cạn lời nhìn cậu ta:

- Chỉ vì vận chuyển mấy thứ đó mà phải đập cả gian à?

- Hí hí~ Lúc ấy cậu ta phá cực kì nhiệt tình và hết mình đó nha. - Milocy xen vào - Cưng không biết cái cảnh Roy lao vào phòng, hạ đo ván mấy tên Alpha rồi cởi quần hành sự ngay trước mặt bọn họ... Phụt!

Chưa dứt lời, gã ta đã bị Roy tung một đấm vào mũi. Gã bịt mũi đứng dậy, cố nói cho hết phần còn lại:

- ...mắc cười đến mức nào đâu... Hí hí hí, Roy là biến thái chính hiệu đó nha.

Roy lạnh lùng đáp trả:

- Tôi không muốn bị một tên biến thái gọi mình là biến thái đâu.

Lộc Minh Trạch có cảm giác Milocy vẫn thù dai vụ Roy dùng sạch thuốc ngụy trang của gã, chứ làm thế quái nào để giải thích hành vi biết trước sẽ ăn đòn mà vẫn móc mỉa xỉa xói cho bằng được đây.

Hắn chỉ vào Milocy:

- Thế đèo bòng tên đần này chi vậy? Tự mình vận chuyển vật tư chưa đủ hay sao mà dẫn theo gã để thêm vướng chân vướng tay.

Milocy kéo tay Lộc Minh Trạch:

- Tiểu Lộc~ Đã nói bao nhiêu lần rồi, người ta không thích bị bảo là đần đâu nhé~~ Tôi trở mặt đấy.

- Biến.

- ... Hi hi hi, không chấp nhặt với cậu.

Lộc Minh Trạch liếc một cái, Roy mới yếu ớt giải thích:

- Trong số vật tư có sản phẩm pheromone mới, phải có anh ta đến hiện trường để điều chỉnh.

- Lại có thành quả mới à?

Milocy nói:

- Hầu tước luôn lo lắng vấn đề tấn công pheromone. Ngài bảo tôi nghiên cứu chế tạo loại thuốc có thể kháng pheromone. Mới đây được kha khá thành quả đấy.

Nói đoạn, gã nở nụ cười quái đản. Nhìn điệu bộ của gã, Lộc Minh Trạch biết gã vẫn chưa nói hết. Vì vậy hỏi:

- Thuốc trở kháng có gì kỳ lạ không đấy?

Milocy cười hì hì:

- Có nha. Tiểu Lộc có biết biện pháp sử dụng các yếu tố sinh vật để diệt trừ sâu bệnh trong nông nghiệp không? Sâu bệnh sẽ...

- Thôi được rồi.

Roy không đợi Milocy nói hết, bỗng hô to ngắt lời gã, làm Lộc Minh Trạch cũng phải nhìn sang cậu ta. Roy khẽ cau mày, nom rất khó chịu:

- Đừng lề mề nữa, nhanh đưa đồ đi thôi.

Milocy nhìn Lộc Minh Trạch cười, rồi đồng ý:

- Roy vâng lời hầu tước tuyệt đối ấy nhỉ. Mau hoàn thành nhiệm vụ rồi nói sau, nếu không cậu ta sẽ nổi nóng đó.

Trực giác Lộc Minh Trạch mách bảo những người này đang giấu giếm mình điều gì đó, nhưng hỏi thẳng sẽ không hay. Huống hồ họ đã muốn giấu thì có hỏi đằng trời. May là hắn có chỗ quen biết với Milocy, lén hỏi tí xem sao.

Lộc Minh Trạch liền gật đầu đồng ý, cả đám ra khỏi phòng. Ông anh giám đốc vừa trông thấy Roy đã hớt hải chạy về phía Lộc Minh Trạch:

- Anh cán...cán bộ... Chẳng hay anh định giải quyết thế nào?

- À, sau khi được tôi điều đình, Omega kia đã đồng ý, cùng lắm thì các anh chịu mất tí tiền. Người nhà sắp đưa cậu ta về rồi, nhưng vì hành vi của cậu ta gây hại nghiêm trọng đến sự an toàn công cộng, xét thấy thân phận Omega đặc thù của cậu ta và tính đặc thù của Omega phạm tội, giờ tôi sẽ đưa hai người họ đến thành trung tâm gặp hầu tước để ngài định đoạt.

Lộc Minh Trạch nghiêm túc nhìn ông anh giám đốc:

- Còn các anh rốt cuộc có hành vi kỳ thị giới tính đối với Omega hay không thì cần phải điều tra thêm. Nhưng khiến một Omega hiền lành phải hành động bạo lực, tôi nghĩ các anh cũng nên xem lại mình.

Giám đốc trung tâm thương mại hoàn toàn chỉ ngồi ở nhà, bỗng dưng tai họa từ trên trời rơi xuống, anh ta chỉ ước Lộc Minh Trạch mau rước ông lớn Omega kia đi. Anh ta gật đầu lia lịa:

- Vâng! Vâng! Anh nói phải, thưa cán bộ, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra. Nếu có chỗ nào khiến Omega cảm thấy khó chịu, chúng tôi sẽ cố gắng cải thiện.

Lộc Minh Trạch cau mày gật đầu, nói với Roy đằng sau:

- Theo tôi. / QUẢNG CÁO

Roy bị một tấm vải bố đen thui trùm kín từ đầu đến chân. Đây là quy định của chính phủ liên bang dành cho Omega bị tình nghi phạm tội, nhằm bảo vệ tâm lý mong manh yếu ớt và quyền riêng của họ.

Lúc Roy bước ngang qua ông anh giám đốc, Lộc Minh Trạch nghe anh ta lầm bầm một câu:

- Đầu Omega này hơi lớn nhỉ.

Thế là Roy tăng nhanh bước chân ra ngoài.

Lộc Minh Trạch đưa họ lên xe. Trên xe là hai mươi mấy "người nhà" của Roy. Đôi khi một gia tộc không nhất định có thể sinh ra một Omega, nên việc những hai mươi mấy người đến đón khi Omega gặp chuyện là rất đỗi bình thường.

Vừa lên xe, Roy liền kéo tấm vải đen ra, để lộ hai người: Milocy đang ôm chặt Roy. Lộc Minh Trạch sầm mặt nhìn họ, Milocy còn chưa kịp mở miệng đã bị Roy đá bay ra ngoài.

- Cậu làm gì thế!

Milocy va vào thùng xe. Nếu gã không phải Alpha da dày thịt béo, có lẽ máu mũi, máu mồm đã chảy lênh láng, nằm một đống thoi thóp. Lộc Minh Trạch chợt thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc đến lạ, có lẽ chịu đòn giỏi cũng là một skill đặc biệt của Alpha.

Roy lạnh lùng vặt lại:

- Anh hôi quá.

- Hà, tất nhiên tôi không thể thơm, ngon, ngọt như Omega các cậu rồi.

Dứt lời, bầu không khí trên xe thay đổi hẳn. Các thành viên Hội Tự Do vốn đang lặng lẽ thu mình trong góc đều chỉa mắt về phía gã với vẻ mặt kì lạ.

Lộc Minh Trạch nhận ra sự bất thường, vô thức nói:

- Milocy, đừng lúc nào cũng bạ đâu nói đấy, sửa tật đi.

Đa số các thành viên của Hội Tự Do là dân thường hoặc người gặp khó khăn trong cuộc sống, bên cạnh đó cũng có rất nhiều Omega. Lộc Minh Trạch không biết hôm nay có mặt bao nhiêu Omega, hắn sợ rằng nếu Milocy cứ bỡn cợt như thế sẽ đụng chạm tới người ta.

Nội tâm của Omega thật sự nhạy cảm và mỏng manh hơn người bình thường rất nhiều, hắn không hề muốn mâu thuẫn nội bộ xảy ra vào lúc này.

Milocy khó hiểu nhìn Lộc Minh Trạch. Mạch não của nhà khoa học không giống người bình thường, EQ thấp tịt, nên gã ta không hề nhận ra thái độ của mọi người chung quanh có gì kì lạ.

May mắn thay, gã ta là trụ cột khoa học kỹ thuật của phe mình. Dưới chính sách chuyên chế của Auston, nhờ thành tựu tạo ra số lượng lớn thuốc ức chế vừa ít tác dụng phụ, vừa dễ sử dụng cho Omega nên Milocy thật sự rất nổi tiếng trong giới này. Bây giờ Lộc Minh Trạch hòa giải thay gã, người ta cũng nể tình cho.

- Bao lâu nữa mới đến?

Bỗng nhiên, một người vận đồ đen ngồi trong góc cất tiếng hỏi. Dường như cảm thấy giọng nói ấy hơi quen tai, Lộc Minh Trạch liền quay đầu sang nhìn. Đối phương mang khẩu trang da màu đen, ánh mắt dữ tợn, chính là gã Hess lâu ngày không gặp chứ ai.

Lộc Minh Trạch chán nản liếc hắn:

- Sắp tới trạm gác đầu tiên rồi, mấy người đừng quậy nữa.

Auston có thể tập hợp hai ngàn Alpha tình nguyện gia nhập Hội Tự Do, đó là một điều hoàn toàn bất khả thi trong mắt người bình thường. Bởi "sự tự do" mà họ theo đuổi là áp đảo những đặc quyền của Alpha và quý tộc, khiến cho con người phải nổi dậy phản kháng đặc quyền của mình, tức sẽ phải nỗ lực đánh đổi rất nhiều, dù nhìn theo hướng nào cũng chỉ thấy đó là nói mơ giữa ban ngày.

Nhưng kiểu nói mơ giữa ban ngày ấy chỉ có Auston mới làm được.

Thậm chí Lộc Minh Trạch còn nghĩ: vì y là người lãnh đạo nên làm được điều ấy là lẽ hiển nhiên. Con người này không kiêng dè hay e ngại bất cứ điều gì, ai cũng được, miễn có tài năng, Auston sẽ tận dụng người đó, tỷ dụ như Milocy, Hess... Và cả những người sao Snow. Từ một góc độ nào đó, Hội Tự Do quả thật là một đám người ô hợp như bọn chính trị gia quý tộc đã nói.

Auston hỏi tài mà không hỏi đức... Chẳng thể nào đánh giá được hành động của y là đúng hay sai. Nhưng rồi Lộc Minh Trạch nhớ tới một kẻ gian hùng nào đó ở Trung Quốc thời cổ, ông ta cũng thế.

Nghĩ tới đây, Lộc Minh Trạch lo lắng siết chặt hai tay – Tào Tháo, đó cũng đâu phải người tốt. Tào Tháo mến nhân tài, nhưng trong số những thuộc hạ dưới trướng bị vắt kiệt giá trị sử dụng, không một ai có kết cục tốt đẹp.

Lúc Lộc Minh Trạch đang nghĩ mông lung, xe đã đến trạm gác đầu tiên. Lộc Minh Trạch hạ cửa sổ xe, thò đầu ra:

- Trên xe có Omega vi phạm pháp luật, người nhà của cậu ta theo vào thành gặp hầu tước, cho đi.

Sự cố của Roy không tính là nhỏ, quan chức bên dưới đã sớm báo cáo lên, các vệ binh nhận được mệnh lệnh, lại thấy Lộc Minh Trạch vận đồng phục trên mình, thế là sảng khoái cho qua. Chỉ có điều, từ tầng ngoài cùng đến trung tâm có rất nhiều trạm gác, mấy trạm cuối lại do bọn tay sai của Xavier giám sát, mà hắn ta vốn không hòa hợp với Auston, nên Lộc Minh Trạch hơi lo. Lộc Minh Trạch lấy làm lạ, đã lúc này còn đưa nhiều người vào trong thành làm gì? Quá nguy hiểm.

Đang nghĩ thế thì xe bỗng dừng lại. Họ đã đến trạm cuối. Lộc Minh Trạch toan hạ cửa, liền nghe tiếng nói chuyện vang lên:

- Xe của ai? Đã trễ thế này sao còn muốn vào thành?

Lộc Minh Trạch rủa thầm, quả là ghét của nào trời trao của đó. Ngoài kia chẳng phải là giọng nói của Xavier đấy sao, một thượng tá như hắn ta ăn no rửng mỡ đến dạo quanh cửa thành ư?

Hắn liếc nhìn Roy, cậu ta nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc từ ánh mắt nghiêm túc của hắn, lập tức rút một con dao găm ra từ mắt cá chân phải, nắm trong tay, sau đó nhào lộn tới bên cửa xe. Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng, phản ứng nhanh nhẹn gớm nhỉ, cậu tính đợi Xavier lại gần thì xiên chết hắn ta luôn đấy à? Thế bọn này đóng giả thành tội phạm thật rồi còn gì.

- Roy, thu vũ khí lại. Lát nữa có lẽ phải cho cậu ra gặp một người.

Roy chần chờ. Cậu ta chỉ quen vâng lệnh Auston, nay phải xem xét thêm có nên nghe theo Lộc Minh Trạch hay không.

Lộc Minh Trạch rõ ràng cũng biết điều này. Thành thật mà nói, Roy như một cậu trai tuổi nổi loạn, nếu không phải Auston có cùng mục tiêu với bản thân, có lẽ cậu ta sẽ chẳng buồn nghe lọt tai lời Auston nói.

Hắn chỉ đành kiên nhẫn khuyên bảo:

- Tội của cậu bây giờ chỉ là gây sự nơi công cộng, thân phận Omega có thể giúp cậu giảm tội, dù không thể qua cửa Xavier, cùng lắm chỉ bị đuổi về. Nhưng nếu cậu phạm lỗi trong phút bốc đồng, tất cả mọi người trên xe đều bị liên lụy.

Roy lẳng lặng nhìn hắn một hồi. Cuối cùng tra dao vào vỏ, giọng mỉa mai:

- Đôi khi thân phận Omega cũng hữu dụng phết nhỉ.

Lộc Minh Trạch không rõ tâm trạng của cậu ta hiện tại thế nào, nhưng thiết nghĩ... người tôn sùng chủ nghĩa O như Roy hẳn không muốn hưởng dụng những đặc quyền như thế.

Milocy bỗng cười hì hì xen vào một câu:

- Tiểu Lộc, cưng được huấn luyện ra trò đấy.

- ... Cái quái gì đấy?

Milocy không nói gì thêm, chỉ tủm tỉm cười.

Roy nghe thấy tiếng bước chân, cau mày:

- Không thể để họ kiểm tra xe được, trên xe có hàng.

Lộc Minh Trạch gật đầu:

- Để tôi xử lí, tạm thời các cậu cứ án binh bất động.

Hắn đột ngột kéo cửa xe ra. Xavier đang đứng bên ngoài, tay giơ lên thoạt trông muốn kéo cửa. Lộc Minh Trạch nhảy xuống, tiện tay đóng cửa. Hắn chào Xavier theo kiểu nhà binh:

- Chào buổi tối! Thưa thủ trưởng!

Xavier quan sát Lộc Minh Trạch một chốc, "Hả?" một tiếng khó hiểu:

- Cậu là cảnh vệ? Của ai?

Lộc Minh Trạch thành thật trả lời:

- Báo cáo thủ trưởng, tôi trực thuộc văn phòng trung ương.

- À, ra là cấp dưới của hầu tước Auston.

Nghe Xavier nói thế, tim hắn dộng thình thình. Tên này luôn đối đầu với Auston, hắn ta sẽ không thừa dịp này đâm chọt đấy chứ?

Xavier nói rồi lướt qua Lộc Minh Trạch tiến về phía chiếc xe đằng sau:

- Dẫu có là hầu tước Auston cũng không được thêm đặc quyền nào đâu, trên xe chứa gì? Mau kiểm tra.

Lộc Minh Trạch thầm chửi thề:

- Thưa thủ trưởng, trong xe là một Omega phạm tội và người nhà của cậu ta. Vụ án này khá phức tạp, tôi muốn đưa cậu ta đến gặp hầu tước để ngài quyết định. Xét đến sự đặc thù giới tính của đối phương, không nhất thiết phải kiểm tra xe.

Xavier nhíu mày:

- Này binh sĩ, dù cậu là cấp dưới của hầu tước Auston, nhưng xét về quân hàm tôi vẫn là thủ trưởng của cậu, và việc cậu phải làm là phục tùng mệnh lệnh, chứ không phải bảo tôi nên làm thế nào. Mau kiểm tra xe!

Lộc Minh Trạch miệng thì rủa thầm: thứ quân hàm chó má, con chó nhà hắn cũng là "thượng tá" đây này, song ruột non ruột già vẫn cứ xoắn lấy nhau. Lộc Minh Trạch không sợ Xavier tìm ra hàng cấm, dù sao đấy cũng là nghiên cứu mới của Milocy, chắc gì họ đã khám phá ra được điều gì. Hắn lo cho đám người trong xe hơn. Nhỡ đâu Roy nghe thấy động tĩnh rồi liều chết được ăn cả ngã về không thì sao? Lại thêm Milocy và Hess, những kẻ này đều là tội phạm truy nã...

- Thưa thủ trưởng...

Lộc Minh Trạch tiến tới toan ngăn cản Xavier, hắn ta bất thình lình giơ tay, tát Lộc Minh Trạch một cú thật vang. Xavier xuất thân là quân nhân, quanh năm hay chinh chiến nên rất chú trọng rèn luyện thể chất, lực tay rất lớn, Lộc Minh Trạch bị cú tát của hắn ta làm xoay cả đầu đi, khóe miệng ứa máu.

Đoạn, Xavier đưa tay ra sau lưng:

- Quả là một con chó trung thành. Nhưng tôi hỏi cậu, rốt cuộc cậu ăn cơm của nhà Cyprus hay Nicolas, rốt cuộc cậu làm việc cho tổng thống hay giám sát quan?

Tai Lộc Minh Trạch kêu ong ong, mắt hoa lên. Đây mới là sức mạnh của Alpha. Auston chưa bao giờ thẳng tay với Lộc Minh Trạch, nhưng lúc nào hắn cũng cảnh giác, những Alpha khác cũng không dễ gì động vào hắn. Thế mà hôm nay lại nhận một cái tát trong trạng thái không hề phòng bị, đắng quá chừng.

Lộc Minh Trạch đưa lưỡi quét quanh hàm răng, rồi nhổ toẹt một búng máu ngay bên cạnh. Hắn toan cất giọng thì Xavier chợt cười gằn:

- Ngài nói có đúng không, thưa hầu tước? Tôi thấy chẳng mấy chốc thành trung tâm có thể đổi họ Nicolas được rồi.

Lộc Minh Trạch vô thức dõi theo tầm mắt của Xavier. Một chiếc xe bay quân đội đang đậu cách đó không xa, dưới gầm xe, khí nóng còn đang phả ra, rõ là mới đến.

Cửa xe mở ra, một chiếc giày lính giẫm lên mặt đất, chỉ chốc sau cả người đã bước xuống xe. Người đó mỉm cười:

- Thượng tá Xavier, nói vậy tổn thương quá.