Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 44




Edit: Cá chết

***

Nếu như trên đời có chuyện không muốn dính líu thì cứ bỏ qua, còn cần vận may làm gì. (Ý chỉ sự né tránh, mong may mắn nào đó rớt xuống để giải quyết tất cả, bản thân khỏi phải lo sợ)

Nếu như người trên đời chỉ cần tách rời là có thể né tránh, còn cần cảnh sát làm gì.

Lộc Minh Trạch sáng hôm sau dậy sớm, mở cửa ra, liền nhìn thấy một tên thần kinh miệng ngậm một cành hoa dựa trước cửa nhà bọn họ, nhìn hắn cười ngây ngô.

Lộc Minh Trạch ngẩn người, sau đó phản xạ có điều kiện đóng sầm cửa lại. Hắn đây là xuất hiện ảo giác sao? Tại sao mới sáng sớm đã thấy Ngu Ngốc rồi.

Người ngoài cửa hiển nhiên cũng không ngờ mình sẽ bị lạnh lùng từ chối như vậy, trầm mặc một lát, rồi hung bạo đập cửa. Auston ngồi bên bàn cơm lật tờ báo, ngẩng đầu nhìn Lộc Minh Trạch một cái: "Là ai?"

"Ngu Ngốc tìm tới cửa..."

Auston hiếm khi thấy Lộc Minh Trạch lộ ra biểu tình sống không bằng chết, liền thả báo xuống rồi đi qua: "Người hôm qua cậu gặp phải?"

Lộc Minh Trạch gật gật đầu, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, còn thêm cả tiếng la: "Lộc! Mau ra đây đi! Anh thấy em rồi! Tại sao không mở cửa cho anh!"

Lộc Minh Trạch dựa lưng vào cửa, ván cửa sau lưng bị đập vang lên tiếng cạch cạch, Auston ở bên cạnh mỉm cười nhìn hắn, dùng cằm chỉ chỉ cánh cửa phía sau Lộc Minh Trạch, như đang hỏi hắn giờ làm sao.

Lộc Minh Trạch trợn mắt nhìn trời, hắn biết ngay người này sẽ không xuất thủ hỗ trợ. Auston tuy rằng không phải người hiểu chuyện, nhưng y có chấp nhất kỳ quái với việc "yên lặng theo dõi sự thay đổi", Lộc Minh Trạch cảm thấy cho dù hắn đánh nhau với Andrea, Auston sẽ chỉ ở một bên khoanh tay xem trò vui.

Thời khắc mấu chốt phải dựa vào chính mình.

Hắn ấn mạnh cánh cửa, dồn khí đan điền quát: "Cút mẹ mi đi! Ông đây không quen biết mi!"

Người bên ngoài nghe Lộc Minh Trạch đáp lại trái lại càng hăng hái, đối phương dùng giọng điệu tràn ngập vui vẻ mà cực lớn gọi: "Sao em không quen anh được! Anh là Andrea nè!!! Andrea thân ái của em!!!"

Auston nghe đến đó rốt cục có phản ứng, y nhướng mày nhìn về phía Lộc Minh Trạch: "Thân ái?"

Lộc Minh Trạch không hề biến sắc: "Tôi không quen hắn."

Auston cười cười: "Được thôi, thế nhưng cứ để hắn ở bên ngoài ầm ĩ như vậy không phải biện pháp, cậu định làm thế nào?"

Lộc Minh Trạch nhớ tới thân phận Auston bây giờ không tiện, nếu như bỏ mặc tên ngu ngốc Andrea kia ở bên ngoài kêu la, quấy nhiễu người dân, làm bại lộ thân phận vị nam thần quốc dân là chuyện lớn. Lộc Minh Trạch cắn răng nói: "Tôi đi ném hắn đi."

"Chờ đã."

Auston giơ tay ngăn Lộc Minh Trạch lại: "Trước đó cậu từng nói, khi cậu làm dũng sĩ lòng đất, hắn là kim chủ của cậu?"

Lộc Minh Trạch không biết Auston muốn làm cái gì, thành thật gật đầu. Auston rũ mắt, khẽ sờ cằm trầm ngâm chốc lát: "Nói như vậy hắn hẳn phải rất có tiền."

"...Anh muốn làm cái gì?"

Auston cười nói: "Chúng ta bây giờ rất thiếu tiền."

Lộc Minh Trạch không thể tin nhìn y: "Anh điên rồi sao, anh muốn bắt cóc Andrea? Chúng ta không thể lộ liễu như vậy được."

Auston trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống: "Tại sao không thể, tiền đưa tới cửa không lấy thì phí, mời hắn vào."

Lộc Minh Trạch do dự không quyết, Auston không thể làm gì khác hơn là lặp lại: "Không sao đâu, mời hắn vào, tôi chỉ nói chuyện phiếm với hắn thôi."

"Vậy càng không được, hắn nhận ra mặt của anh thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải diệt khẩu?"

Auston cười nói: "Cậu cho rằng bất cứ ai cũng có tư cách nhìn thấy mặt của tôi sao? Theo suy đoán của tôi, người này đại khái chỉ là "có tiền" mà thôi, còn cách "có quyền" xa vạn dặm. Không có bối cảnh, chỉ có tiền... Loại người giàu có này thích hợp làm giao dịch ngắn, tại sao muốn đẩy đi?"

Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng, luôn cảm thấy giao dịch trong miệng y kỳ thực là "Ngoan xao nhất bút". (lừa gạt ai đó để ăn tiền - chưa tìm ra thành ngữ Việt có nghĩa tương đồng ( ̄□ ̄;) )

Auston gật đầu với hắn: "Không sao, mời hắn vào."

Mời con dê béo kia vào.

Lộc Minh Trạch vừa mở cửa, Andrea liền bất ngờ nhào tới, Lộc Minh Trạch nhanh chóng né sang một bên, đối phương trực tiếp ngã nhào xuống đất. Gabriel phòng bên có lẽ nghe được âm thanh, đẩy cửa đi ra: "Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra? Tôi nghe đâu đó có tiếng đập cửa, có phải là ai tới gây phiền phức không?"

Lộc Minh Trạch cười nói: "Đưa báo."

Sau đó dùng lực đóng cửa lại.

Biết ơn làm sao, phòng trọ cách âm rất tốt.

Andrea vừa nằm đo đất đã thấy một đôi chân dưới gầm bàn, lại nhìn lên, mới phát hiện trong phòng có một giống đực đang ngồi. Gã duy trì tư thế nằm úp sấp nhìn chằm chằm Auston ngẩn ngơ, đưa ra kết luận: đối phương có thể là một Alpha.

Andrea từ dưới đất bò dậy, rốt cục không đặt trọng điểm vào Lộc Minh Trạch nữa, gã đứng quy củ, không hiểu sao cảm thấy không dám ngang ngược trước mặt người đàn ông này. Auston từ đầu tới đuôi vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn, thấy Andrea đứng lên, liền chỉ vào cái ghế bên cạnh nói: "Mời ngồi."

Andrea đi tới vừa muốn khom người ngồi xuống, bỗng nhiên phản ứng lại — gã căn bản còn không quen biết người này, tại sao phải nghe lời của y. Gã lui về phía sau hai bước đứng bên người Lộc Minh Trạch, ôm chặt lấy cánh tay Lộc Minh Trạch: "Anh là ai, tôi tới tìm Lộc."

Lộc Minh Trạch bực bội vứt bỏ Andrea, trực tiếp đi qua ngồi đằng sau Auston.

"Ha ha."

Auston cười cười, cầm ly cà phê trên bàn nhấp một ngụm: "Tôi vừa nghe giọng cậu bên ngoài, đã biết cậu tìm ai. Nhưng cậu muốn đứng nói chuyện sao? Không bằng ngồi xuống tán gẫu đôi câu."

Andrea nháy mắt ra hiệu với Lộc Minh Trạch, nhưng đối phương dứt khoát nghiêng mặt qua một bên, căn bản không nhìn ánh mắt của gã, Andrea không thể làm gì khác hơn là nghe lời Auston, lấy một cái ghế ngồi xuống.

"A Trạch nói với tôi, hai người là bạn cũ, chúng tôi lần này về chủ tinh, ngược lại phải đến thẳm hỏi."

Andrea nhìn về phía Lộc Minh Trạch, lại thấy đối phương chỉ chịu dùng nửa mặt đối diện với gã, lập tức khổ sở, một câu bạn cũ kia của Auston cũng khiến Andrea không thoải mái trong lòng: người này là rốt cuộc là ai chứ.

Hắn giờ mới lấy lại tinh thần, lực chú ý đều đặt trên người Auston, trông ăn mặc chẳng phải hàng hiệu, mùi cà phê cũng là loại hòa tan thông thường, tuy rằng khí chất cũng không tệ lắm, nhưng hẳn là do thói quen tinh tướng của bọn nhà quê.

Andrea quen thói ngạo mạn: "Ai nói chúng tôi là bạn bè, tôi là người yêu của Lộc, anh là ai."

Lộc Minh Trạch ở bên cạnh lơ đãng lắng nghe, đột nhiên bắt lấy Andrea đang nói năng hàm hồ, dọa gã suýt ngã ra khỏi ghế, không đợi Auston nói chuyện, hắn đã nhanh chóng mở miệng: "Anh là người yêu của ai! Tôi căn bản không quen biết anh đâu?!"

Andrea ủy khuất nhìn Lộc Minh Trạch một cái, lại nhìn về phía Auston: "Lộc, có phải em vì cái người mới này nói vậy..."

Auston cũng theo bản năng nhìn Lộc Minh Trạch, người kia vừa uất ức vừa phiền muộn, chẳng dùng ánh mắt gì, chỉ trợn mắt trừng y một cái. Auston đột nhiên cười một tiếng: "Cả nghĩ quá rồi, sự hiện diện của tôi không hề ảnh hưởng đến phán đoán của A Trạch. Cậu ấy nói không có quan hệ gì với cậu, cậu lại kiên trì khẳng định mình là người yêu cậu ấy, trong chuyện này hẳn là có hiểu lầm gì đó. Không bằng cậu nói một chút hai người quen nhau như thế nào?"

"Sao phải nói cho anh?"

"Bởi vì tôi có thể quyết định cậu có được tiếp tục gặp cậu ấy hay không."

Andrea chớp chớp mắt, không vui nhíu mày: "Anh rốt cuộc là ai?"

Auston dang tay: "Cậu không cần quan tâm tôi là ai, chỉ cần biết quyết định của tôi có tác dụng trọng yếu là được rồi."

Andrea xoay mặt sang Lộc Minh Trạch, người kia vội vàng vỗ vai Auston gật đầu: "Không sai không sai, chuyện của tôi đều thuộc sự quản lí của anh ta, anh ta nói cái gì cũng đúng, anh có chuyện gì cứ nói với anh ta."

Hắn nói xong lén lút dùng sức nhéo một cái lên phần thịt mềm trên cánh tay của Auston, nhỏ giọng cảnh cáo: "Thế nhưng anh cũng đừng quá trớn, vì gạt tiền mà phải nhục nước mất quyền gì đó tôi sẽ không đáp ứng."

Auston động viên mà vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, miệng lại nói với Andrea: "Vậy, hay cậu muốn rời đi ngay bây giờ?"

Andrea khổ não mà suy nghĩ một lúc, gã thật vất vả mới được đánh tiếng, biết Lộc Minh Trạch ở gian nhà trọ này, bảo gã rời đi ngay bây giờ là không thể. Gã vẫn luôn tự nhận chuyện năm đó hai người không tính là chia tay, chỉ bởi vì người nhà ép gã kết hôn, Lộc Minh Trạch mới nổi giận rời đi, mấy năm qua gã rất nhiều lần sai người tìm kiếm Lộc Minh Trạch, nhưng vẫn không tìm được.

"Tôi đương nhiên sẽ không đi, tôi ngày hôm nay chính là muốn mang Lộc trở về! Hiểu lầm năm đó tôi sẽ giải thích rõ ràng."

Andrea chần chờ một chút, hỏi Auston: "Ngài là...bố của Lộc? Hay là gia trưởng? Nếu như ngài có thể làm chủ cho hắn, tôi hi vọng ngài có thể tác thành chúng tôi."

"Phụt!!!!"

Lộc Minh Trạch nhịn không được phì cười ra tiếng, sau đó xoay mặt sang một bên, cười đến run cả vai, Auston không phản ứng gì đặc biệt, y vẫn như cũ bảo trì nụ cười nhìn Andrea, chỉ nhẹ nhàng lật tay áo sơ mi phải lên, rồi lộn xuống.

Andrea không hiểu gì mà gãi đầu: "Lộc... Em cười là có ý gì, tha thứ cho anh sao? Chuyện kia anh nhất định phải giải thích với em rõ ràng. Năm đó anh chỉ tại kỳ động dục, đè trúng tên kia, cha anh lại gài bẫy anh, mới...mới như vậy, người anh yêu là em, mấy năm qua anh vẫn luôn tìm em, anh thấy trong tất cả mọi người, em và anh là hợp nhau nhất! Không phải khi em ở cùng anh cũng rất vui vẻ sao? Vì sao lại chỉ vì một Omega liền bỏ anh mà đi..."

"Anh câm mồm cho tôi!"

Lộc Minh Trạch nghe không nổi nữa, hắn xắn ống tay áo đi về phía Andrea: "Cho tôi hỏi, ngài hôm nay tới tìm tôi rốt cuộc là làm gì, tới cầu hoà? Hay đến đánh nhau? Thấy người ngứa ngáy thì tôi có thể thành toàn cho anh."

Làm một Omega mang thai đến nửa năm gã không hề nhận nổi một tin tức, tên ngu ngốc này còn không có chướng ngại tâm lý mà đi cùng với hắn. Nếu như năm đó Omega đã sinh con cho gã, con gã hẳn cũng năm, sáu tuổi rồi, Andrea còn đến mấy nơi như hộp đêm đó. Sự thực chứng minh người này vốn chính là cặn bã, đối tượng là ai không quan trọng.

Andrea vừa nhìn thấy Lộc Minh Trạch xắn ống tay áo liền theo phản xạ rụt cổ, gã ôm đầu nhỏ giọng nhanh chóng nói: "Anh tìm em đương nhiên là để quay lại với em, năm đó chúng ta hợp tác ăn ý như vậy, trở thành cộng sự tốt nhất địa hạ thành, em đánh nhau anh đặt cược, mỗi lần đều kiếm được bồn đầy bát tiêu dao khoái hoạt cỡ nào... Lộc à, những năm này không có em, anh thực sự chịu đủ lắm rồi, làm cái gì cũng không thoải mái, anh muốn trở lại chúng ta của trước đây..."

Andrea có thể là muốn dùng tiền tài để níu kéo Lộc Minh Trạch, bởi vì từ nhỏ gã được dạy dỗ, tiền tài là nhất, không có bất kỳ người nào lại từ chối tài phú, nếu như đối phương cự tuyệt, đó nhất định là bởi vì khoản tài phú này không đủ lớn.

Lộc Minh Trạch nghe gã xưng tội đã thủ quyền muốn đánh tới, bị Auston ngăn cản: "Chờ đã, A Trạch, cậu ngồi xuống trước."

Lộc Minh Trạch cau mày lườm y một cái, người kia mỉm cười gật đầu: "Ngồi xuống đi, vấn đề của tôi còn chưa hỏi xong."

Auston nói với Andrea: "Cậu nói hai người là người yêu?"

Andrea dùng sức gật đầu: "Dĩ nhiên!"

"Ai có thể chứng minh?"

Andrea buồn cười ha một tiếng: "Điều này cần chứng minh sao?! Tôi mình chính là minh chứng, Lộc cũng vậy!"

Auston mỉm cười nói: "A Trạch nói hai người đã chia tay."

Andrea hừ hừ: "Chúng tôi là có hiểu nhầm, năm đó tự cậu ấy bỏ chạy, không đáng tin, phía tôi cũng không thừa nhận chúng tôi chia tay."

Auston gật gù: "Tôi không sành sỏi hình thức yêu đương thời nay cho lắm, hóa ra có một bên không thừa nhận chia tay, thì không xem là chia tay."

Lộc Minh Trạch khoanh tay dựa vào tường, nghe đến đó không khỏi cười lạnh một tiếng — đắc ý đi, tiếp tục đắc ý đi, tuy rằng hắn không hiểu Auston muốn nói gì, nhưng hắn dám khẳng định, người đàn ông này đã bắt đầu gài bẫy Andrea.

Ấy, nói không chừng đã thiết kế xong cái bẫy rồi.

Andrea nhất thời cảm thấy rất có hi vọng: "Chuyện của người trẻ tuổi nên để người trẻ tuổi chúng tôi tự mình giải quyết, ngài không nên nhúng tay vào, nhưng nếu ngài muốn ủng hộ A Trạch hạnh phúc, tôi rất hoan nghênh."

Andrea nghe Auston gọi "A Trạch A Trạch", liền ngầm thừa nhận y là trưởng bối của Lộc Minh Trạch, liền cảm thấy cách gọi này nhất định rất thân mật, vì vậy cũng nỗ lực phát âm theo.

Auston mỉm cười nói: "Ồ, tôi đồng ý lời cậu nói, hai người chưa chia tay."

Andrea vừa nghe lời này, hưng phấn muốn nhảy cẩn lên, Lộc Minh Trạch vẫn cứ lạnh lùng nhìn Andrea, trong đầu điên cuồng gào thét hai chữ "ngu ngốc".

Quả nhiên, sau đó hắn nghe Auston nói: "Bởi vì theo lời cậu vừa giải thích, hai người cần còn chưa tính là người yêu mới đúng, thì càng không thể nói là chia tay."

Andrea ngẩn người: "Ngài chớ có nói hươu nói vượn, chúng tôi lúc trước có thể nói là người yêu cực kì ngọt ngào."

"Người yêu? Hay chỉ có quan hệ xác thịt bạn tình mà thôi? Khoan hãy vội vành phản bác tôi, vừa rồi chính cậu cũng nói, từng có quan hệ xác thịt với một Omega, còn sinh cả một đứa con, nhưng cậu không hề thừa nhận quan hệ người yêu với cậu ấy, trái lại còn đổ tất cả cho pheromone."

Andrea lúng ta lúng túng nói: "Tôi... Tôi đúng là vì kỳ động dục, không thể khống chế hành vi của mình, nhưng tôi không yêu người đó chút nào."

"Cậu không yêu người đó, vậy cậu lấy cái gì để chứng minh cậu yêu A Trạch? Cậu và vị Omega kia chí ít có pháp luật và đứa trẻ để chứng minh, bảo đảm hai người có cái gọi là "quan hệ vợ chồng không có tình yêu", thế nhưng A Trạch lại không có thứ gì. So với A Trạch, Omega kia mới là người yêu của cậu, NGƯỜI YÊU."

Andrea nhất thời nói không ra lời, gã luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, gã suy nghĩ hồi lâu chỉ có thể kích động hô: "Nhưng tôi yêu Lộc!"

"Câm miệng, đừng có thảo luận chuyện tình yêu với tôi."

Auston lại cầm lấy ly cà phê nhấp một miếng, một lần nữa treo nụ cười lên: "Thứ tình yêu này, mịt mờ, trăm người có trăm cái nhìn riêng, không thể định nghĩa được. Không bằng chúng ta đổi góc độ, để giống tâm sự hơn."

Andrea liếc Lộc Minh Trạch một cái, phát hiện hắn đang ngẩn người ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, gã cho là lời vừa rồi của Auston khiến hắn thương tâm. Andrea yên lặng ngồi xuống, gật đầu: "Được thôi, ngài muốn tâm sự cái gì."

"À, vậy nói từ thời điểm hai người bắt đầu quan hệ đi. Tôi nhớ cậu đã nói, cậu và A Trạch được mọi người ca ngợi là "cộng sự tốt nhất địa hạ thành", nhưng tại sao không phải "người yêu tốt nhất"?".

Andrea ngẩn người, hơi ấp úng: "Bởi vì..."

Auston mỉm cười giúp gã hoàn thành: "Bởi vì cha cậu không cho phép một "dũng sĩ lòng đất" trở thành người yêu của cậu, bọn họ cần một Omega, trở thành phối ngẫu của cậu, vì cậu nối dõi tông đường."

Andrea không thể nói được gì, gã căn bản không đề cập tới chuyện này, chẳng lẽ là Lộc Minh Trạch nói với người này? Quan hệ bọn họ năm đó đúng là có chút bí mật... Thế nhưng, gã cũng không cố ý che giấu, gã hoàn toàn có nỗi khổ tâm.

"Hơn nữa thông qua lời cậu vừa nói, tôi nhận ra, thứ ở A Trạch hấp dẫn cậu hơn chính là chuyện cậu ấy làm dũng sĩ át chủ bài và mối quan hệ "cộng sự", cậu mong được khôi phục lại uy phong năm đó, tiếp tục lợi dụng cậu ấy kiếm một mẻ lớn."

Andrea vội vàng lắc đầu: "Không đúng! Tôi không thiếu tiền!"

Auston cười lạnh: "Thật không, tiền thì có ai là không thiếu đâu? Tôi hiện tại bắt đầu hoài nghi mục đích cậu tới tìm A Trạch."

Andrea vội vàng từ trong túi tiền lấy ra một tấm thẻ pha lê màu đen, Auston nhận ra, đó là thẻ pha lê vạn năng của ngân hàng tinh tế, có thể sử dụng bình thường trên tất cả các hành tinh.

Andrea đặt thẻ lên bàn đẩy qua: "Ngài xem, tôi, tôi thật sự không thiếu tiền."

Auston lạnh lùng quét mắt nhìn tấm thẻ trên bàn không nhúc nhích: "Tôi không quan tâm cậu có tiền hay không, hiện tại, dưới cái nhìn của tôi, quần chúng vây xem, cậu, A Trạch, tất cả mọi người, không có ai có thể chứng minh hai người là người yêu, tôi chỉ thấy cậu lợi dụng cái vẻ ngoài của tình yêu để lừa gạt A Trạch mà thôi, cậu đến bây giờ còn thiếu tiền của cậu ấy, những gì cậu ấy kiếm được là nhờ lao động, một phần cậu cũng không trả lại."

Auston đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Andrea, trên mặt y còn mang theo nụ cười, nhưng một phần khuôn mặt y giấu trong bóng tối, trông thật lạnh lùng.

"Cho nên, cậu dựa vào cái gì nói hai người là quan hệ người yêu."

Andrea nghệch mặt nhìn Auston, nhất thời không nói gì.

Auston hít sâu một hơi: "Tôi không chắc liệu cậu có thể như bản thân đã nói, đền bù A Trạch, nhưng...việc cậu nên làm bây giờ chính là bồi thường cậu ấy một tổn thất khác. Cậu có phải nên trả tiền lại không?"

"Chúng... Chúng tôi không phải loại quan hệ đó..."

Auston cười đầy ác ý: "Cậu đương nhiên hi vọng hai người không phải quan hệ đó, như vậy cậu có thể ngang nhiên không trả tiền lại mà."

Andrea nhỏ giọng phản bác: "Chúng tôi chưa từng chia tiền."

Auston mỉm cười nói: "Ồ? Bởi vì thứ gọi là tình yêu sao? Một bên hưởng thụ, đây chính là tình yêu đẹp đẽ trong ký ức của cậu."

Auston nói đầy trào phúng, Andrea xấu hổ vô cùng, gã chuyển hướng sang Lộc Minh Trạch cầu cứu, người kia ngay cả cái ánh mắt cũng lười bố thí cho gã, Andrea vừa thẹn vừa khổ sở, oa một tiếng mà khóc, gã che mặt chạy ra ngoài.

Auston gọi với: "Chờ đã, thẻ của cậu."

Andrea khóc lóc nói: "Tôi không cần, là tôi nợ Lộc."

Auston nhíu mày: "Mật mã."

Andrea khóc lóc báo ra một chuỗi số sau đó quay người bỏ chạy.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Auston mới cầm lấy thẻ pha lê đi đến cạnh Lộc Minh Trạch, nhìn hắn thở dài: "Hoàn toàn thắng lợi. Cảm giác thế nào?"

"Đây là lần biện luận buồn nôn nhất tôi từng gặp."

Auston nói xong liền mỉm cười bổ sung: "Nhưng, lợi ích mới là chân thật nhất."

"Ái tình là hư vô, đúng không?"

Auston cười cực kì đẹp trai: "Ái tình không phải hư vô, nhưng nó trừu tượng, ái tình hư vô là chỉ quan hệ giữa cậu và thằng ngốc phú nhị đại kia."

Lộc Minh Trạch không nói nên lời: "Nhưng làm sao anh biết tôi không muốn tiền của Andrea..."

Auston nhìn Lộc Minh Trạch, trong đôi mắt màu xám đong đầy dịu dàng: "Bởi vì tôi hiểu rõ cậu."

Y dùng hai ngón tay kẹp thẻ pha lê đưa tới trước mặt hắn: "Cầm đi xoát."

Lộc Minh Trạch đoạt lấy thẻ, ánh mắt khih thường cao tận trời: "Nói như thể anh mới kiếm tiền vậy, đây vốn chính là của ông!"

Auston nhìn bóng lưng Lộc Minh Trạch tông cửa xông ra, hiểu rõ tựa lầm bầm lầu bầu: "Đây chính là nguyên nhân cậu muốn thành bạn tình chứ không muốn thành người yêu sao... Chậc, với nhu cầu cơ thể lại khá thành thực."

———————————

Cá chết: Nghe lời ba Aus, yêu đương mà không công khai thì tất cả chỉ là giả dối thôi nghe chưa.