Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 72




Auston rốt cuộc trâu bò cỡ nào? Y là một người đàn ông có thể khiến cả thể chế đều cúi đầu trước y.

Steven tuy vừa phiền phức vừa thần kinh, nhưng cậu ta thực sự biết rõ tình hình của trường quân đội hơn Gavin và Lộc Minh Trạch rất rất nhiều. Thí dụ như cậu ta hiểu rõ quá khứ của Auston, cậu ta từng nghe những truyền thuyết về y từ miệng rất nhiều các tiền bối.

"Rất lâu trước kia, Glasgow không có môn Thẩm Trinh học, thế nhưng kể từ khi hầu tước Nicolas tham gia giảng dạy, họ liền tăng thêm môn này, lại còn thuộc môn bắt buộc."

Khi Steven nói đến Auston mặt mày hớn hở hẳn, Lộc Minh Trạch ngửi được mùi quen thuộc trên người cậu ta.

"Hầu tước Nicolas nói, Thẩm Trinh học không chỉ đơn giản là tra tấn bức cung thô bạo, mà còn là một môn học kết hợp giữa thẩm vấn và điều tra, vì dù là toàn máy móc chiến đấu cũng cần con người thao tác, cơ giáp không thể hoàn toàn thay thế chiến sĩ, trong tương lai sẽ chiếm một vị trí rất quan trọng trong chiến đấu."

Lộc Minh Trạch dùng cái nĩa đảo cải xanh trong đĩa thức ăn, không có phản ứng gì, chỉ ngẫu nhiên giương mắt nhìn Steven mỗi khi cậu ta kích động. Hóa ra Thẩm Trinh là ý này, nghe lại thấy giống chuyện như vậy thật, nhưng tại sao lại đặt chung với thẩm vấn.

...Auston dạy người ta thẩm vấn à?

"Nhưng sau khi hầu tước Nicolas rời khỏi trường quân đội, Thẩm Trinh học lại biến thành môn tự chọn."

Lộc Minh Trạch dùng nĩa găm miếng cải xanh rồi cho vào miệng: "Vì cuối cùng cũng cảm thấy cái môn này vô bổ?"

Steven hừ một tiếng, khịt mũi coi thường hành vi sỉ nhục thần tượng mình của Lộc Minh Trạch: "Đương nhiên không, là huấn luyện viên sau đó được mời tới dạy môn này không thể dạy tốt, tuy khi hầu tước Nicolas rời khỏi Glasgow đã dốc túi truyền đạt tất cả kỹ xảo, nhưng mấy người kia chỉ học được chút da lông, không chịu đổi mới, lần nào cũng chỉ có thể dạy những điều hầu tước đã dạy trước kia. Lâu dần liền biến thành môn tự chọn."

Lộc Minh Trạch không tiếp tục đánh giá việc này nữa, vì nói như thế quả thật có lý, môn học này do Auston tạo ra, đương nhiên y làm giáo sư mới thích hợp nhất, biết nên bắt tay từ đâu nhất.

"Tôi chỉ biết là hầu tước Nicolas lợi hại, không ngờ lại lợi hại như vậy."

Lộc Minh Trạch liếc Gavin một cái, thầm nghĩ sao cả anh ta cũng khen theo, trên thế giới này có ai không phải fan của Auston không?

Hắn vừa sắp ăn xong, một nhóm người tiến vào nhà ăn, Lộc Minh Trạch còn chưa kịp quay đầu lại, liền thấy ngồi Steven ở đối diện kinh ngạc há hốc mồm.

Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn, là Auston và mấy huấn luyện viên.

Đồng phục của các huấn luyện viên là màu xanh lục đậm, Lộc Minh Trạch cảm thấy Auston vận bộ đồ màu tím kia vừa mắt hơn. Kỳ thực chỉ trông kiểu dáng đồng phục cũng có thể nhìn ra thuộc bên quân đội hay trường quân đội, bộ màu xanh lam của Auston chính là đồng phục tại ban ngành chính phủ của y, thống nhất với quân phục. Mà màu xanh lục chính là đồng phục đặc thù của trường quân đội, nó không thuộc quyền quản lí bất kỳ bên nào.

Song mặc kệ là mặc bộ nào, Auston đều sẽ mang quân hàm đúng quy củ, sau khi đậu trường quân đội, Lộc Minh Trạch mới nhận ra được quân hàm của y: thượng tướng bốn sao.

Theo thống kê, hiện nay chỉ có hai vị thượng tướng quân hàm năm sao trở lên, một vị họ Nicolas, chính là cha của Auston, một vị khác lại là tổng thống hiện nay. Gia tộc Nicolas này bất kể là danh hiệu trong quý tộc hay quân hàm trong quân đội, đều đạt tới đỉnh cao, tất cả mọi người hâm mộ y không thôi, Lộc Minh Trạch lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Từ xưa các cuộc tranh đấu giữa vua tôi Lộc Minh Trạch đã nghe quá nhiều, gia tộc Nicolas không thể dùng câu "công cao chấn chủ" để miêu tả, bọn họ đây là muốn địa vị ngang hàng với tổng thống, là muốn tạo phản đó!

Huống chi Auston bây giờ còn mang trên mình cái chức giám sát quan, chọn ai làm tổng thống còn phải chờ y đồng ý, nếu y là tổng thống, khỏi phải tìm lý do khiến cả nhà y hy sinh oanh liệt nữa rồi.

Ấy? Hy sinh oanh liệt? Chẳng phải Auston nói lần trước y thiếu chút nữa hy sinh oanh liệt sao? Lẽ nào chủ ý đó không phải của đại vương tử, mà là tổng thống muốn cho y quy tiên?

Lộc Minh Trạch nghĩ tới đây không khỏi mà nhìn về phía Auston còn đứng ở cửa nhà ăn, đối phương như đang chờ hắn nhìn sang, cùng lúc nhìn về phía Lộc Minh Trạch. Đáng tiếc người kia đang sầu lo cho thanh gươm của Damocles(1) trên đầu y, căn bản không có tâm tư liếc mắt đưa tình với y.

Auston dời tầm mắt, không biết nói gì với những huấn luyện viên khác, mấy người nọ cùng đi về phía bàn Lộc Minh Trạch.

Gavin phản ứng nhanh nhất, lôi Steven ngồi cạnh lên, cũng ra hiệu cho Lộc Minh Trạch mau chóng rời đi, Steven trông thấy thần tượng đi tới chỗ mình, đứng như trời trồng, đừng nói là đi, chỉ sợ run chân đến mức đứng không nổi.

Lộc Minh Trạch thấy mấy người nọ tới gần, phản xạ có điều kiện mà đứng dậy nghiêm, bốn ngón tay khép lại đưa lên mép trán lưu loát: "Chào chỉ huy!" Mắt hắn không nhìn Auston, mà nhìn người bên cạnh y, ý đồ rất rõ ràng: Không phải tôi chào anh đâu, là tôi đang chào huấn luyện viên khác đó.

Song huấn luyện viên khác cũng chẳng hiểu ý đồ của Lộc Minh Trạch, trong bọn họ Auston không nói lời nào, người khác cũng khó có thể mở miệng, vì vậy Auston liền mỉm cười nhìn về phía Lộc Minh Trạch: "Không cần câu nệ như vậy, mời ngồi."

Lộc Minh Trạch không muốn giao lưu với y nhiều, thẳng thắn ngồi xuống, ai ngờ Auston cũng không khách khí, trực tiếp ngồi cạnh hắn, sau đó nói với mấy huấn luyện viên: "Cứ ở đây đi."

Gavin và Steven cũng cùng đứng lên chào đưa mắt nhìn nhau, tự giác cầm mâm thức ăn của mình lui sang bàn bên, Lộc Minh Trạch lại không kịp đứng dậy, hắn bị các huấn luyện viên hoàn toàn bao vây rồi!

Trước mắt chỗ ngồi của mọi người là như thế này, Auston ngồi ở chính giữa, Lộc Minh Trạch ngồi cạnh Auston, sau đó lấy Auston (và Lộc Minh Trạch) làm trung tâm, các vị huấn luyện viên ngồi vào các chỗ trống còn lại phía ngoài thành vòng tròn. Lộc Minh Trạch sửng sốt một chút, sau đó lập tức nắm lấy mâm thức ăn của mình toan đứng dậy, lúc này Auston lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Cậu là học sinh mới của năm nay? Tên là gì?"

"..."

Bỏ lỡ thời gian chạy trốn tốt nhất, Lộc Minh Trạch đâm lao phải theo lao, chỉ có thể ngồi xuống.

Chết tiệt! Tên khốn này cố ý đấy phỏng! Bởi vì vừa rồi không chào y?!

Cảm nhận được vài huấn luyện viên đưa mắt qua, trán Lộc Minh Trạch bắt đầu túa mồ hôi, trong tâm trí hắn có một quan niệm thâm căn cố đế, là quân nhân phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, là học sinh phải tôn sư trọng đạo. Sở dĩ hắn có thể dùng thái độ ngạo mạn với Auston, là bởi trong lòng hắn căn bản không coi y là thầy giáo và cấp trên, nhưng đối với những người khác... Lộc Minh Trạch không thể quá mức phách lối.

Hắn nuốt nước miếng cái ực: "Tôi tên... Ryan."

Auston mỉm cười gật gù: "Ryan? Là tân binh nhỉ."

Lộc Minh Trạch lặng lẽ nói: "Vâng."

Auston không nói chuyện với hắn nữa, mà nhìn về phía huấn luyện viên khác: "Nội quy nhà trường Glasgow cần thêm một điều, khi trả lời chỉ huy cần phải ngẩng đầu ưỡn ngực, âm thanh dõng dạc. Binh sĩ bước ra từ trường quân đội của chúng ta, không thể khúm núm như vậy."

Mấy vị khác huấn luyện viên hiển nhiên không biết giữa Auston và Lộc Minh Trạch có lục đục gì, đều không nói gì thêm, tiếp đó Auston liền hỏi một câu: "Chư quân, cảm thấy đề nghị của tôi thế nào?"

Lúc này mọi người mới dồn dập gật đầu tán thành.

Lộc Minh Trạch đang cúi đầu giả chim cút, vừa nghe Auston chỉ cây dâu mắng cây hòe thì lập tức nổi giận. Nếu như người hỏi hắn không phải Auston, hắn đương nhiên sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực mà trả lời dõng dạc, nhưng hắn có cảm xúc cá nhân với Auston, muốn hắn ngồi nghiêm chỉnh, Lộc Minh Trạch sao cũng cảm thấy khó. Hiện tại lại còn dám nghi vấn phẩm chất của hắn với tư cách quân nhân, đáng ghét, người ngoài hành tinh này thế mà dám xem thường người trái đất bọn họ!

Lộc Minh Trạch càng nghĩ càng tức, nỗi xoắn xuýt đã từ ân oán cá nhân vọt lên tới cuộc chiến danh dự giữa các vì sao. Hắn bỗng bật dậy khỏi chỗ ngồi, cái ghế phía sau "Oành" một tiếng ngã trên mặt đất. Lộc Minh Trạch đầu không quay lại, dồn khí đan điền mà quát: "Rõ! Chỉ huy! Cảm ơn chỉ huy dạy bảo!"

Các huấn luyện viên có lẽ bị hắn quát mà bối rối, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không ai lên tiếng, phải nói là toàn bộ nhà ăn đều bị Lộc Minh Trạch quát cho đần mặt. Vốn ban đầu, hầu tước Nicolas trong truyền thuyết mang theo một đám huấn luyện viên kết bè kết đội xuất hiện đã đủ chói mắt, lại thêm tiếng gào thét dữ dỗi từ đám học viên, đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm.

Một lát sau, Auston bỗng khẽ cười một tiếng: "Được, ngồi xuống đi, đây không phải thao trường, không cần sốt sắng như vậy."

Lộc Minh Trạch thèm vào cái bộ dạng ấy của y, mắt hắn nhìn phía trước, mày xoắn chặt vào nhau: "Báo cáo chỉ huy! Tôi muốn ngồi cạnh bạn học dùng cơm! Xin hãy phê chuẩn!"

"..."

Alston không ngờ Lộc Minh Trạch sẽ chơi đòn phủ đầu y trước mặt mọi người, nụ cười trên khóe môi hơi cứng lại. Nhưng giờ người ta đã đề nghị, lý do lại khá chính đáng, y đâu tiện từ chối, không thể làm gì khác hơn là thả Lộc Minh Trạch đi.

Giờ phút này cả người Lộc Minh Trạch sắp muốn nổ tung, hắn bưng mâm thức ăn đi tới chỗ ngồi cách xa bàn huấn luyện viên nhất, mạnh bạo thả mâm thức ăn lên bàn, lúc này mới ngồi xuống.

Chờ khúc nhạc dạo ngắn này qua đi, mọi người bắt đầu nhao nhao dùng cơm, Steven mới lại gần, dùng cùi chỏ thúc Lộc Minh Trạch mấy cái: "Ê, ông quen hầu tước Nicolas hả?"

Gavin găm một miếng bò bít tết nhét vào trong miệng, không nói nhìn Steven: "Hẳn là quen rồi, ông nợ tiền ngài ấy à?"

Lộc Minh Trạch cười híp mắt nhìn hai người họ: "Hai người mới vừa ném một mình tôi vào đám huấn luyện viên, giờ thở ra mấy câu châm chọc không thấy ngượng hả?"

"Khụ... Tôi nào biết ông có thù oán với hầu tước Nicolas. Ryan, ông thật sự là bình dân à? Lại có cơ hội đắc tội loại người như vậy."

Lộc Minh Trạch nguýt một cái: "Úi chao, ngài nói vậy, tôi còn phải mang ơn đội nghĩa với anh ta đúng không? Cảm ơn anh ta cho tôi cơ hội được có thù oán với anh ta?"

Đầu óc Steven lại hoàn toàn không cùng một kênh với người bình thường, cậu ta chỉ bắt được trọng điểm Lộc Minh Trạch "quen" Auston, cậu ta liếc qua bàn huấn luyện viên, liền hâm mộ nhìn Lộc Minh Trạch: "Sao tôi lại không có vận may như vậy..."

Lộc Minh Trạch vừa nhét thức ăn vào miệng vừa lườm cậu ta: "Ông không nghe anh ta hỏi tôi tên gì à, tôi còn lâu mới quen anh ta."

Gavin cười nói: "Mặc kệ hai ngươi trước đây có biết nhau hay không, nhưng hiện tại khẳng định hai người quen nhau. Vừa rồi cậu biểu hiện xuất chúng như thế, phải nói, hiện tại tất cả các huấn luyện viên đều biết cậu rồi."

"..."

Steven tán đồng gật gật đầu: "Hơn nữa còn khắc sâu ấn tượng. Ông thế mà là học viên đầu tiên từ trước tới nay dám trước mặt nhiều người từ chối hầu tước Nicolas, cần phải được ghi vào sử sách."

Cậu ta nói xong lại bổ sung: "Ủ uôi, tưởng tượng đã thấy rất ngầu rồi! Nếu như tôi có cơ hội được Nicolas hầu tước mời..."

"Vậy chắc chắn ông sẽ mừng rỡ quên lối về."

Gavin hạ thấp giọng cười hỏi: "Cậu nỡ từ chối ngài ấy như Ryan sao?"

Steven mặt mày hớn hở mà nói: "Đương nhiên không nỡ! Tôi phải nắm bắt cơ hội nói thêm với ngài mấy câu."

Lộc Minh Trạch nghe hai tên ngu ngốc bên cạnh châm chọc mà phiền muốn chết, chỉ có thể cúi đầu hung hăng nhét đồ ăn vào mồm, hắn cảm thấy quả thật thời gian qua mình quá nhàn rỗi ăn no rửng mỡ, khi nãy mắc gì phải lo lắng cho tương lai của Auston chớ? Cái loại tai họa như y, người chủ tinh có chết hết y cũng chẳng buồn lo!

Nhưng cái "flag" mà Steven và Gavin gắn vào hắn rất nhanh liền thành sự thật, Lộc Minh Trạch phát hiện mình trở thành "người nổi tiếng" trong bọn tân sinh, nhờ sự kiện ở nhà ăn.

Lớp học đầu tiên vào buổi chiều là huấn luyện thân thể, một đám tân sinh đứng tư thế quân đội trên thao trường hai giờ liền dưới ánh mặt trời chói chang, sau đó huấn luyện viên giảng bài mới xuất hiện, Lộc Minh Trạch vừa ngẩng đầu liền bối rối. Toi rồi, ba huấn luyện viên đứng ở đấy, một trong đó là Auston.

Tất cả tân sinh được chia làm mười tiểu đội, mỗi tiểu đội chỉ có mười lăm người, một đội lại phân ba huấn luyện viên, trong đó hai người là trợ giáo, phụ trách làm mẫu các động tác trong chiến đấu cho họ. Chỉ nhìn sự phân phối giáo viên này, có thể nhìn ra bọn họ thực sự đang xem những học sinh này là nhân tài tinh anh mà bồi dưỡng. Nhưng giáo sư Auston môn Thẩm Trinh rõ ràng được sắp xếp vào sáng hôm sau, sao giờ y đã tới rồi.

Lộc Minh Trạch có dự cảm xấu, hắn đứng trong đội ngũ tân sinh hơi cúi đầu, nhằm hạ thấp độ tồn tại của mình.

"Này, Ryan, tại sao huấn luyện viên của chúng ta hôm nay là hầu tước Nicolas?"

Lộc Minh Trạch liếc nhìn người đang nói chuyện bên cạnh, phát hiện không quen biết đối phương, thế là dứt khoát cúi thấp đầu không tiếp lời, trong lòng lại như ngàn vạn câu ĐMM lao nhanh qua, thằng này sao lại biết tên hắn hả?! Lúc này mới ngày đầu khai giảng thôi mà...

Lộc Minh Trạch không nhịn được mà hạ thấp giọng hỏi: "Ông là ai? Sao ông biết tôi?"

Người kia nói như thể chuyện đương nhiên: "Hiện tại chắc phần lớn tân sinh đều biết cậu rồi, chỉ cần bọn họ ngọ đi ăn trưa ở nhà ăn."

"..." Tên Auston khốn kiếp này a a a... Hắn vốn muốn thầm lặng làm người mà!

Song đối phương hiển nhiên cũng chẳng buồn lấy đáp án của Lộc Minh Trạch, gã ta chỉ thuận miệng hỏi một câu, rồi đặt sự chú ý lên ba vị huấn luyện viên trên đài.

"Huấn luyện viên của các bạn tạm thời có việc, tiết học đầu tiên hôm nay do tôi làm giám sát, có bất cứ vấn đề gì có thể hỏi hai vị trợ giáo."

Auston giới thiệu vài câu ngắn gọn về tình huống trước mắt, rồi làm tư thế "Mời" với hai vị trợ giáo, để bọn họ làm mẫu động tác.

Lộc Minh Trạch không phải chưa từng đứng tư thế quân đội, đừng nói chỉ là hai giờ, ngay cả đứng thẳng tới chiều cũng có, không đến nỗi mới thời gian ngắn như vậy đã choáng. Nhưng tuy trên thể lực hắn không có vấn đề, trên tinh thần lại không ổn, hắn không nhịn được mà nghĩ Auston rốt cuộc muốn làm gì, càng nghĩ càng choáng, căn bản là không có cách tập trung tinh lực.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại đến thất thần.

"Toàn thể! Hai người một tổ!"

Lộc Minh Trạch bị âm thanh vang dội của trợ giáo gọi hồn về, lúc hắn còn đang sững sờ, những bạn học khác đã nhanh chóng tự động phân tổ, còn lại một mình hắn lẻ loi đứng giữa thao trường.

Lộc Minh Trạch vô thức nhìn về phía Gavin, phát hiện anh mang vẻ mặt xin lỗi đứng cạnh Steven, Lộc Minh Trạch không khỏi giật giật khóe miệng.

"Binh sĩ kia! Cậu đang làm gì đấy! Tôi nói hai người một tổ cậu không nghe sao?!"

Lộc Minh Trạch vội vàng khép chặt mông đứng nghiêm lại, phản ứng của hắn cũng coi là nhanh: "Báo cáo huấn luyện viên! Chúng tôi có mười lăm người!"

Số lẻ, vừa hay còn dư hắn.

Tính tình trợ giáo hiển nhiên chẳng tốt lành mấy, có lẽ anh ta chưa từng gặp một tân sinh "giỏi nguỵ biện" như Lộc Minh Trạch, cất bước toan đến chỗ Lộc Minh Trạch, trông anh ta như muốn đạp Lộc Minh Trạch một cú trước rồi từ từ giảng đạo lý cho hắn.

Song Lộc Minh Trạch cũng là phản xạ có điều kiện, biện pháp chính xác mà tân sinh phải làm vào lúc này nên là thừa nhận sai lầm, chứ không phải viện cớ cho mình. Tại sao người khác đều kịp phản ứng, chỉ chừa lại mỗi mình cậu? Vậy hiển nhiên do cậu thất thần, không phản ứng lại đấy.

Sau khi Lộc Minh Trạch nhìn thấy vẻ mặt hung ác của trợ giáo, cũng ý thức được lỗi sai của mình, bụng hô to xong đời rồi, hôm nay trận đánh này nhất định phải chịu.

...Ôi, thôi, tân binh nào mà chẳng bị đánh, chịu thì chịu thôi.

Đúng lúc này, Auston lại đột nhiên đưa tay ngăn cản vị trợ giáo kia: "Đúng là như vậy. Nếu thiếu một người, vậy thì để tôi làm người hợp tác với cậu ta đi."

Lộc Minh Trạch hít vào một hơi, hắn liếc nhìn Auston, rồi liếc nhìn đôi giày lính nặng trịch trên chân trợ giáo, liền chậm rãi thở ra. Thôi, hợp tác với Auston, dù sao cũng tốt hơn bị đôi giày lính của trợ giáo đạp cho.

- -----------------

Chú thích:

(1)Thanh gươm của Damocles: có nguồn gốc từ một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa: 

Vào thời Dionysius II, một vị vua độc tài một thời từng cai trị thành phố Sicily thuộc Syracuse ở thế kỷ thứ tư và thứ năm TCN. Mặc dù giàu có và quyền lực, Dionysius vẫn vô cùng bất an. Những luật lệ tàn bạo đã gây ra cho ông nhiều kẻ thù, và ông bị dày vò bởi nỗi lo sợ bị ám sát – đến nỗi ông phải ngủ trong một phòng ngủ được bao quanh bởi một con hào và chỉ tin cậy cho con gái giúp mình cạo râu bằng một lưỡi dao cạo.

Một ngày nọ, sự bức bối của nhà vua lên đến đỉnh điểm khi một nịnh thần tên là Damocles đã tuôn ra hàng lời khen ngợi và nhận xét rằng cuộc sống của Dionysius phải hạnh phúc đến nhường nào. “Vì cuộc sống của ta làm ngươi vui thích”, Dionysius khó chịu trả lời, “ngươi có muốn tự mình nếm trải thử và xem ta may mắn đến chừng nào không?” Khi Damocles đồng ý, Dionysius đặt y lên một chiếc ngai vàng và ra lệnh cho một toán người hầu phục vụ y. Y được thiết đãi bằng những miếng thịt ngon và được tắm đẫm với nước hoa và dầu xức.

Damocles không thể tin được vận may của mình, nhưng ngay khi y bắt đầu tận hưởng cuộc sống của một vị vua, y nhận ra Dionysius đã treo một thanh gươm sắc như dao cạo trên trần nhà. Thanh gươm trỏ vào đầu Damocles, treo lơ lửng chỉ bằng một sợi lông ngựa. Từ đó về sau, sự lo sợ của viên nịnh thần về sự sống của mình khiến cho y không thể tận hưởng được sự xa hoa của các bữa tiệc hoặc sự phục dịch của đám người hầu. Sau nhiều lần lo lắng liếc nhìn về lưỡi gươm treo lủng lẳng trên đầu mình, y cầu xin được miễn thứ, nói rằng không còn muốn được may mắn như vậy nữa.

Câu chuyện trên hàm ý rằng những người cầm quyền luôn luôn bị giày vò bởi bóng ma của sự lo lắng và cái chết.

(Theo nghiencuuquocte.org)