Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 27




Ngày hôm sau là mùng một Tết, Hạ Chi Tình với đôi mắt thâm như gấu trúc bị mẹ Tô liên hoàn call như đoạt mạng kéo từ trên giường xuống.

Đêm qua, mẹ Tô cùng cô bó gối ngồi đàm đạo thân mật suốt bốn tiếng, nội dung đầy đau khổ và không hiểu được, đối với cô mà nói quả thật là dày vò vô cùng. Ý của mẹ Tô chính là cô không nên phóng đãng như vậy, đặc biệt là bây giờ đang ở nhà, cô cũng phải để ý tâm trạng cải trắng bị cướp của ba Hạ.

Nhưng mà bà lại kiên trì muốn cô phải kiểm tra cho kỹ trước khi kết hôn, cô không biết phải làm thế nào để kiểm tra loại chuyện e dè này nên mới thỉnh giáo mẹ Tô, mẹ Tô khinh bỉ nhìn cô, “Chẳng lẽ loại chuyện này còn muốn ta dạy con sao? Không ăn qua thịt heo còn không có gặp qua heo chạy sao? Có cái gì không hiểu đi hỏi thiếm Baidu đi.”

Cô lập tức nước mắt đầy mặt, sau khi mẹ Tô về phòng cô thật vất vả mới đi ngủ được, không ngờ lại là một đêm ác mộng, sáng sớm này lại bị mẹ Tô gọi điện thoại đánh thức làm cô nổi lên ý muốn gϊếŧ người, có điều đối phương là mẹ Tô, chỉ sợ cô chưa kịp gϊếŧ người phỏng chừng cuối cùng chỉ có thể tự sát.

Đánh răng rửa mặt xong, cô đi đến phòng của Tống An Thần và Hạ Chi Sơ.

Phòng cho khách nằm ở lầu ba khá gần phòng của Hạ Chi Sơ, Tống An Thần chính là ở tại phòng đó.

Cô đi đến trước phòng của Tống An Thần gõ cửa, một bên ngáp một bên mồm miệng không rõ nói: “An Thần, anh dậy chưa?”

Cô gõ một lát thì không nghe được Tống An Thần trả lời, chẳng lẽ còn chưa dậy? Đây không giống phong cách của Tống Kim Nhứ, anh chính là cái đồng hồ báo thức đáng sợ làm bằng người nha, cho dù là đi làm hay là cuối tuần, cho dù là phong ba bão táp, mỗi ngày anh đều đúng giờ rời giường, dựa theo thói quen ngày thường của anh hẳn là đã sớm rời giường.

Cô đem lỗ tai dán lên trên cửa, bên trong vô cùng an tĩnh, không có một tia thanh âm, cô suy nghĩ một chút, quyết định đi gọi Hạ Chi Sơ trước. Đi đến trước cửa phòng Hạ Chi Sơ, cô hoàn toàn không có khách khí giống như đối với Tống An Thần mà là trực tiếp không chút khách khí vặn chốt cửa muốn đạp cửa mà vào.

Cửa vậy mà không bị khóa, “răng rắc” một tiếng liền vặn mở.

“Nhân Chi Sơ, dậy đi!” Cô thò đầu vào nhưng lại thấy trên giường không có một bóng người, chăn được xếp gọn chỉnh tề đặt ở một bên.

“Kỳ quái, sao cũng không có người trong phòng?” Cô vừa tự nói lẩm bẩm vừa đi vào, toilet, ban công đều tìm mấy lần vẫn không thấy bóng dáng Hạ Chi Sơ.

Mới sáng sớm hai người kia có thể đi nơi nào? Bọn họ khẳng định còn chưa đi xuống lầu, bằng không mẹ Tô cũng sẽ không bảo cô lại đây gọi bọn họ dậy, vậy bọn họ có thể đi đâu, lại còn cùng nhau biến mất.

Liền ở ngay lúc này, lầu trên truyền đến một tiếng va chạm, cô loáng thoáng ngửi được một tia hương vị không thích hợp, không kịp nghĩ nhiều, cô ba chân bốn cẳng chạy lên phòng tập thể thao trên tầng cao nhất.

Sau khi đến gần phòng tập thể thao, cô theo bản năng nhẹ bước chân lại, đi đến trước cửa phòng tập thể thao, nhẹ nhàng vặn vẹo chốt cửa, vậy mà nó lại bị khóa!

Một tiếng “phanh” trầm vang lại vang lên, lần này cô nghe được rành mạch rõ ràng, tiếng động là từ bên trong phòng tập thể thao truyền ra.

Bởi vì cửa làm bằng gỗ nên không có cách nào xem được tình huống bên trong, cô lại lần nữa đem lỗ tai dán lên trên cửa nghe động tĩnh bên trong. Đây không nghe thì thôi, vừa nghe liền dọa cô nhảy dựng, bên trong vậy mà truyền đến tiếng thở dốc của hai người đàn ông.

Hô hấp cô ngừng lại một lát, đôi tay cô bởi vì kích động mà gắt gao nắm lấy, máu trong cơ thể đang quay cuồng giống như dầu đang sôi trong chảo.

Cô chưa từng xem qua gay ****, nhưng không thể che giấu nội tâm cô là một hủ nữ, truyện đam mỹ mà cô xem qua không một ngàn thì cũng tám trăm quyển, mỗi lần đọc cảnh H làm cô mặt đỏ tim đập, trong đầu yy vô hạn, thậm chí còn nghĩ tới nếu có một ngày để cô tận mắt thấy hai anh đẹp trai nhu tình bắn ra bốn phía thì cô có chết cũng nhắm mắt.

Chỉ là cô không nghĩ tới ngày này lại đến nhanh như vậy, đột nhiên như vậy, nằm ngoài dự kiến của cô như vậy —— Tống An Thần và Hạ Chi Sơ.

Tuy rằng cô là hủ nữ nhưng là hủ thật sự thuần túy. Như thế nào là thuần túy, đó chính là cô chỉ xem nhưng sẽ không lấy người trong cuộc sống hiện thực để yy, cho nên nếu thật sự mỗi ngày đều có hai anh đẹp trai lắc lư ở trước mặt mình cô cũng sẽ không liên tưởng bọn họ đến phương diện kia.

Cho nên khi cô nghe được tiếng thở dốc bên trong truyền đến làm trái tim đập nhanh không thôi, chuyện cô kinh ngạc và cô kích động có quan hệ trực tiếp với nhau.

Trong trí nhớ của cô, Hạ Chi Sơ dường như chưa từng động tâm với nữ sinh nào.

Khi còn nhỏ, rất nhiều bạn nam sẽ lấy chuyện trêu chọc mấy bạn nữ ra để bày tỏ là mình thích, nhưng Hạ Chi Sơ ngoại trừ ăn hiếp cô chưa từng gặp qua anh trêu chọc bạn nữ nào khác. Nhưng mà bởi vậy bạn nói Hạ Chi Sơ là người cuồng em gái thì cô sẽ là người đầu tiên giơ hai tay hai chân kháng nghị.

Khi đến tuổi xuân mơ mộng, rất nhiều bạn nam bạn nữ sẽ thường xuyên tổ chức mấy hoạt động, lấy cái này để phát triển tình cảm có chút mông lung ngây ngô của mình hoặc lớn mật hơn là trực tiếp thổ lộ. Còn Hạ Chi Sơ từ trước đến nay đều không có bạn bè khác giới, vĩnh viễn chỉ có mấy anh em đực rựa với nhau.

Đến khi học đại học, mẹ Tô lấy lý do lo lắng cô quá ngốc đi ra ngoài sẽ bị người ta bắt nạt cho nên bắt cô chọn trường đại học ở thành phố này. Bởi vậy cô ở lại quê nhà đi học, còn Hạ Chi Sơ đậu vào một trường đại học nổi tiếng ở Hoa Kỳ, hai người xa tận chân trời, mỗi lần mẹ Tô hỏi anh vấn đề bạn gái, Hạ Chi Sơ đều lắc đầu phủ nhận.

Sau khi đi làm, mẹ Tô nhiễm bệnh nan y đó là thúc hôn, bà giống như con nghiện mà điên cuồng oanh tạc bọn họ nhanh chóng tìm đối tượng kết hôn, nhưng Hạ Chi Sơ không sợ cường quyền, đem lời thúc hôn của mẹ Tô như gió thoảng qua tai, mỗi năm ăn Tết đều là lấy hình tượng cẩu độc thân vĩ đại xuất hiện trước mắt mẹ Tô, mẹ Tô mỗi khi tức giận liền lập tức biến thân thành kim cương Lâm Đại Ngọc.

Cho nên tóm lại là trừ phi Hạ Chi Sơ cố ý giấu giếm bọn họ, nếu không liền giống như cô nói, Hạ Chi Sơ sống đến bây giờ hai mươi sáu nồi bánh chưng vẫn chưa yêu đương với người khác giới bao giờ.

Dù vậy, cô cũng chưa từng có tưởng tượng qua Hạ Chi Sơ đến phương diện gay kia, còn Tống An Thần sao, buổi tối hôm trước mẹ Tô còn nói bà hoài nghi Tống An Thần là gay, cô kiên quyết phủ nhận. Đó là bởi vì cô đã thấy qua Tống An Thần và “phú bà” của anh ở bên nhau, nhưng bây giờ xem ra cô sai rồi, lại còn sai quá sai.

Một người con trai tốt đẹp như vậy mà thời thanh xuân lại không yêu thầm, không tỏ tình, không yêu đương, không phóng đãng, không hẹn hò, nếu không phải bởi vì tuổi trẻ bị chó ăn, vậy tuyệt đối là bởi vì anh ta đối với người khác phái không có hứng thú.

Mà một người con trai khác lại đem sắc đẹp tuổi trẻ của mình lấy lòng hầu hạ bà thiếm, nếu không phải lý do bất đắc dĩ là quá thiếu tiền nên bán mình vậy chỉ có thể nói khẩu vị của anh ta quá nặng.

Một người đối với người khác phái không có hứng thú, một người có khẩu vị nặng, một đôi tổ hợp như vậy ở cùng nhau, nếu không có sơn băng địa liệt, tình chàng ý thiếp, tình ý bắn ra bốn phía vậy thì bốn chữ “Đồng tính luyến ái” này liền không có ý nghĩa tồn tại.

Một đoạn cảnh H miêu tả kỹ càng tỉ mỉ trong đoạn văn đam mỹ không ngừng hiện lên trong đầu cô, kích động đến mức đôi tay đều nhịn không được mà run lên.

Đứng nghe lén tiếng thở dốc không đủ thỏa mãn trong lòng đang ngo ngoe rục rịch của một hủ nữ là cô, vì thế cô muốn xem, cô muốn tận mắt nhìn thấy, cô phải chứng kiến thời khắc lịch sử ngay lập tức, ngay lúc này!

Cô ngẩng đầu lên, quan sát hoàn cảnh bốn phía, rốt cuộc cô phát hiện có một cái cửa sổ nhỏ có thể nhìn đến tình cảnh bên trong.

Vấn đề chính là cửa sổ nhỏ này có chút quá cao, không, là quá cao, cho dù cô nhón chân lên thì đỉnh đầu vẫn còn chưa tới đáy của cửa sổ nhỏ.

Cô gấp đến độ muốn chửi một tiếng, lỡ như cô còn chưa kịp nhìn thấy bọn họ đã kết thúc rồi? Tuy rằng dáng người anh trai cô và Tống An Thần đều không tồi, hai người đều có thói quen tập thể hình, có điều đây là đời thực không phải tiểu thuyết, một đêm bảy lần thể loại thần thú này không tồn tại, chỉ giới hạn trong yy.

Bỗng nhiên, cô thấy bên cạnh bồn hoa có cái ghế đẩu, cô giống như con báo nhìn thấy linh dương, hai mắt lóe sáng nhào qua, kích động đem ghế nhỏ đặt dưới cửa sổ dẫm leo lên, mẹ nó, vậy mà còn thiếu một chút.

Người lùn chân ngắn chịu không nổi a, cô nhớ tới Tống An Thần và Nhân Chi Sơ hai tên chân dài, hận đến ngứa răng, nhưng nghĩ lại tưởng tượng đến hình ảnh bốn cái chân dài giao triền ở bên nhau như vậy làm cô cảm thấy cô sắp bị chảy máu mũi.

Cô nhón mũi chân, hai tay bám trên cửa sổ nhỏ, cả người treo trên không như đang hít xà đơn. Cảnh tượng bên trong như được kéo ra màn che, một chút một chút mà xuất hiện trước mắt cô.

Thiết bị tập luyện, lại đi xuống một chút liền thấy được một cái đầu màu đen, tuy rằng không rõ là đầu ai nhưng mà Hạ Chi Tình vẫn vô cùng kích động. Bỗng nhiên, một cái đầu màu đen khác cũng xuất hiện ở trong tầm nhìn của cô, hai cái đầu thật sự rất gần.

Quả nhiên có gian tình!

Không biết bọn họ hiện tại dùng tư thế gì? Quan trọng nhất trong bọn họ ai là công, ai là thụ? Hay là công - công.

Đúng rồi, khẳng định là công - công, Tống An Thần và Hạ Chi Sơ hai người ngày thường đều là một bộ dáng bá đạo tổng tài, hai người giống như vậy khẳng định không có bất cứ lý do gì lại cam chịu làm thụ.

Chậc chậc chậc, ngẫm lại hình ảnh kia cũng đủ làm cô chảy máu mũi, nếu một lát nữa thấy được hiện trường phát sóng trực tiếp, cô sợ bản thân sẽ rong huyết.

Vì để thấy nhiều chút, cô lại lần nữa dùng sức, cả người bò lên trên cửa sổ nhỏ, cả mặt cô đều dán lên kính của cửa sổ, trừng to đôi mắt nhìn vào bên trong.

Ủa, người đâu? Rõ ràng vừa mới ở bên trong, cô bất quá làm một cái hít xà mà thôi, như thế nào đã không thấy tăm hơi?

Khi cô đang tập trung tinh thần nỗ lực nhìn xung quanh bên trong thì bỗng nhiên một cơn gió lạnh đánh úp lại, cô hơi rụt cổ, còn chưa kịp quay đầu lại xem thì nghe được một giọng nói âm trầm từ sau lưng cô vang lên ——

“Hạ bánh bao, mày ghé mặt vào trên đó làm gì?”

Bọn họ trở ra khi nào? Không cần quay đầu lại cô cũng có thể cảm nhận được cổ âm trầm kia, cô ngượng ngùng cười hai tiếng, “Em…… Em đang vận động a, cửa phòng tập thể thao bị hai người khóa lại cho nên em chỉ có thể ở chỗ này luyện tập cánh tay.”

Vì để chứng minh cô không nói dối, cô vất vả dùng lực muốn nâng lên hai tay cho bọn anh xem nhưng thực tế cô không có làm được còn xém chút nữa té xuống.

Nghe vậy Hạ Chi Sơ cười lạnh một tiếng, thiếu chút nữa khiến cô sợ tới mức rơi xuống, hai tay cô đã đau nhức đến chịu không nổi, nếu bọn họ đã đi ra rồi nghĩa là không còn gì để xem, cô quyết định xuống dưới, chỉ là quay đầu nhìn lại ghế nhỏ không biết khi nào đã nằm trong tay Hạ Chi Sơ.

Hạ Chi Sơ nhìn cô lắc lắc ghế nhỏ trong tay, vẻ mặt cười đến đê tiện, “Nếu đã như vậy mày ở nơi đó luyện tập nhiều một chút đi, một tiếng sau anh đây lại đến thả mày xuống dưới.”

Đừng mà!

Đừng nói là bảo cô kiên trì một tiếng, ngay cả mười phút cô đều kiên trì không được, hơn nữa, một lát mẹ Tô mà không thấy được cô, không đập chết cô mới là lạ.

Nhìn bóng dáng Hạ Chi Sơ không lưu tình chút nào xoay người rời đi, cô kêu đến khàn cả giọng: “Oppa, kajima ~~~”

Hạ Chi Sơ bước chân đã đi xa liền lảo đảo một chút, thiếu chút nữa từ cầu thang ngã xuống, anh tăng nhanh bước chân, càng thêm kiên định cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

Nhân Chi Sơ đáng chém ngàn đao, cô ở trong lòng đem Hạ Chi Sơ lăng trì một ngàn lần a.

Cô tuyệt vọng muốn khóc, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, cô lúc này mới nhớ tới Tống An Thần còn chưa có đi, chỉ là vừa rồi Hạ Chi Sơ đứng phía dưới cô, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy, còn Tống An Thần giống như vẫn luôn đứng 180 độ phía sau cô, lại vẫn luôn không ra tiếng, đến nỗi cô thiếu chút nữa quên luôn sự tồn tại của anh.

“An Thần, anh có thể đỡ em xuống dưới hay không?” Cô ném đá dò đường.

Không có trả lời.

“An Thần, tay người ta thật mỏi a.” Chiêu thứ nhất không thành, cô dùng chiêu giả vờ đáng thương.

Phía sau vẫn như cũ không có người trả lời.

Ngay cả chiêu này vậy mà cũng vô dụng, xem ra cô phải ra đòn sát thủ: “Chỉ cần anh chịu đỡ em xuống dưới, em có thể giúp anh thu phục ba mẹ em.”