Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn

Chương 6




Căn phòng karaoke nào đó của Đế Đài ngập tràn trong sự sâu lắng.

""Em vẫn chưa vì anh mà sắc hạt tương tư thành vết thương trong lòng, rồi cùng nhau chia sẻ để ta càng thấu hiểu nỗi buồn của tương tư. Em vẫn chưa cảm nhận được hết sự dịu dàng của nụ hôn sớm mai thức dậy. 

Có lẽ khi ở bên em, anh mới lẻ bóng theo đuổi một tình yêu tự do... Có những lúc, có đôi khi em đã tin rằng mọi chuyện sẽ kết thúc. Chuyện hợp tan cũng là lẽ thường tình chẳng có gì là trường tồn bất tận.

Nhưng bản thân em đôi khi lại tình nguyện lựa chọn lưu luyến không muốn xa rời.

Chờ đến khi chúng ta thấu hiểu hết mọi chuyện, biết đâu anh lại ở bên em... cùng ngắm dòng sông trôi.""

Hạ Cầm như đem hết tình cảm chất chứa mình vào bài hát. Hát cho vơi hết nỗi nhớ nhung, cô đơn và thất vọng. Cô đã quá lâu không nghe lại bài hát này, thế mà khi nhạc cất lên không ngờ lại hát trôi chảy đến vậy.

"Ai cũng từng có một thời khờ dại, để khi nhìn lại thì trở thành đống bụi phủi mãi vẫn không bay." Trương Hàm than thở thầm trong lòng.

Đến khi tiếng nhạc đã dừng hẳn, ngực Hạ Cầm vẫn phập phồng lên xuống. Dư âm những mảnh ký ức còn tồn động lại, bàn tay run run hạ chiếc micro xuống bàn.

Cô ngồi xuống sô pha, gượng cười với sáu ánh mắt nhìn mình đăm đăm.

Hạ An nghe Hạ Cầm ngâm nga bài hát này cả trăm lần vẫn thấy hay như lần đầu tiên. Giọng hai người không khác nhau gì mấy, chỉ là một người cao vút, một người sâu lắng.

Hai người ngà say bây giờ đã tỉnh táo đôi chút, nghe bài hát tương tư từ mỹ nữ vừa gặp, không khỏi chút động lòng, đòi chào hỏi làm quen. Nhìn đến hai mỹ nữ chỉ một khuôn mặt, vỗ vào đầu, tưởng như say quá nhìn một thành hai.

Trương Hàm bật cười, nhướng mày với Doãn Chí Đằng thế mà dường như anh ta không nhìn thấy, đang nhâm nhi ly rượu. Liền đành phải ra mặt.

"Hai mỹ nhân này là bạn của lão đại. Cô gái tóc ngắn là Hạ An, tóc dài là Hạ Cầm." Trương Hàm giới thiệu.

"Ôi, rất vui được làm quen với hai mỹ nhân. Anh tên Lâm Lăng, còn tên tóc ngắn này là Ức Thành." Lâm Lăng chỉ vào tên còn đang gật gù, đôi mắt còn đỏ au.

Hạ Cầm gật đầu, mỉm cười cho có lệ. Hạ An thì hào hứng bắt tay từng người, sau đó trò chuyện vui vẻ.

Chai rượu được đưa thêm lên bàn, càng lúc càng uống hăng say. Hạ Cầm ngớ người nhìn Hạ An sung sức cạn ly liên tục, cười đến khó coi. Cô nhắc nhở, chỉ được Hạ An bảo lâu lắm mới có dịp vui vẻ thế này, hà cớ gì không uống.

Hạ Cầm liền đưa đôi mắt nhìn đến Doãn Chí Đằng cầu cứu, thế mà anh thờ ơ chẳng để ý, cũng cầm ly rượu uống một hơi.

Trời đất! Sao những người này uống rượu mà cứ như uống nước lã thế?

Chai rượu đặt xuống dưới chân bàn thì một chai khác được khui lên. Hạ Cầm không thể chịu đựng thêm được nữa, vừa thấy ly Hạ An đang đưa lên trên cao muốn uống tiếp liền giật lấy đặt xuống bàn. "Chị say rồi, đừng uống nữa."

Hạ An lắc đầu, cô đưa đôi mắt mơ màng nhìn Hạ Cầm, má đã ửng hồng. "Chị chưa say đâu, Tiểu Hạ đừng lo." Thật sự cô chưa say, chỉ là khó chịu mỗi lúc càng dâng trào.

Tại sao bài hát của Hạ Cầm hát làm cô rất khó chịu trong lòng, rõ ràng là cô chọn bài hát này cho Hạ Cầm thế mà người chìm đắm đau lòng trong bài hát ấy lại là cô.

Cô thật ngược đời!

Cánh cửa phòng mở ra, Hạ An bấc giác xoay đầu nhìn, nổi đau đớn của cô dâng lên gấp bội phần.

Vệ Phong mở cánh cửa, khuôn mặt lộ rõ vết mệt mỏi, khàn giọng nói: "Xin lỗi, bên Sư đoàn có chuyện gấp phải đi, quên cả thông báo."

Anh nhìn thẳng vào trong phòng, ngoài Trương Hàm, Ức Thành, Lâm Lăng còn có Doãn Chí Đằng và hai Hạ An.

Cô gái tóc ngắn đang bối rối, kích động đứng dậy như muốn chạy trốn, chắc chắn là Hạ An của anh. Thì ra, sau mấy năm gặp lại, cô vẫn chưa quên anh.

Vệ Phong phì cười, đôi chân anh kích động đi thẳng đến chỗ ngồi của Hạ An.

Hạ An giật mình, cô đứng dậy chân lùi mấy bước về phía sau muốn chạy trốn, chưa kịp phải chạy trốn đường nào thì Vệ Phong đã đến trước mặt, bế xốc cô lên, vác cô như người thợ săn vác con nai nhỏ sập bẫy.

Tại sao anh lại ở đây? Hạ An thống khổ muốn khóc.

"Thả tôi ra, Vệ Phong!" Hạ An nghiến răng, cô dùng lực tay đẩy anh ra vẫn không được. Lại dùng tay đánh đấm vào lưng anh, chân thon vùng vẫy vẫn không ăn thua.

Người đàn ông mấy năm ở quân đội này những cú đấm của cô cũng như gãi ngứa với anh thôi. Lại khuân vác cô lên như bao gạo thế này, thật sự rất mất thể diện!

Vệ Phong sung sướng nở nụ cười, không ngờ gặp được Hạ An ở đây. Anh nhìn khuôn mặt ba người bạn đang đần thối ra, rồi liếc nhìn cô gái tóc đen dài khuôn mặt y khuôn Hạ An vẫn bình tĩnh mỉm cười gật đầu cùng anh, anh ngẩn cả người. Mấy giây sau anh mới gật đầu lại, quay sang nhìn Doãn Chí Đằng, hắng giọng nói: "Em và Hạ An có chuyện cần phải giải quyết, mọi người ở lại chơi vui vẻ, hoá đơn cứ kêu gửi đến cho em."

Doãn Chí Đằng phất phất tay, ý bảo Vệ Phong cứ đi đi. Vệ Phong hiểu ý, liền rời khỏi phòng.

Theo sau đó là tiếng gầm uất ức của Hạ An.

Căn phòng trở nên yên tĩnh. Hạ Cầm nghĩ mình cũng chẳng còn điều gì để ở lại, bèn xin phép về trước. Vừa đứng dậy, cổ tay cô được một bàn tay nắm lấy, ấm áp xuyên qua từng khẽ ngón tay.

"Để tôi đưa em về." Doãn Chí Đằng cũng đứng dậy.

"Khoan đã. Không..." Tôi không muốn...

Hạ Cầm hoảng sợ, lời nói chưa hết câu đã bị Doãn Chí Đằng kéo đi khỏi phòng. Bỏ lại ba kẻ ngớ ngẩn, trơ ra khuôn mặt đần thối không hiểu chuyện gì.

Chiếc xe lao vụt trong đêm, những con đường rộng thênh thang với lát đát vài bóng xe trên đường. Doãn Chí Đằng vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ, Hạ Cầm vẫn im lặng không sợ hãi, khuôn mặt không một biểu cảm ra mặt.

Anh muốn kéo là kéo, muốn lôi là lôi đi, cô cũng mặc kệ tuỳ anh, vì cô biết tự lượng sức mình, chống đối anh chỉ càng tăng thêm sự đau đớn cho bản thân. Sức lực ốm yếu của cô làm sao thắng nổi sức mạnh của đàn ông, hừ!

Tiếng chuông điện thoại Doãn Chí Đằng reo, phá tan sự im lặng vốn có trong xe.

Anh bắt lấy, bên đầu dây bên kia đi thẳng vào vấn đề, nói vài câu anh lại ỡm ờ "Ờ, ừ" cho qua chuyện, dường như anh không hứng thú nghe máy nhưng bị bắt buộc phải nghe.

Trong xe quá ngột ngạt, im lặng, Hạ Cầm có thể nghe thấy giọng đầu dây bên kia là đàn ông thế nhưng khá nhỏ, tiếng được tiếng mất.

Doãn Chí Đằng có quay đầu sang nhìn Hạ Cầm, cô vẫn im lặng khuôn mặt xoay nghiêng nhìn ra phía ngoài đường ánh đèn leo lét.

"Vệ Phong nhờ tôi chuyển lời với em rằng Hạ An hôm nay sẽ không về."

"Ồ. Tôi biết rồi." Hạ Cầm gật đầu đã hiểu.

Mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, Hạ Cầm xuống xe cô không quên nở nụ cười cảm ơn. "Cám ơn, anh Doãn."

Anh Doãn... Doãn Chí Đằng bất ngờ, anh nhìn bóng dáng cô gái đang mở cửa nhà, ánh mắt hiện lên tia bất lực nhấn ga xe rời đi.

Sáng hôm sau Hạ Cầm thức dậy đi loanh quanh trong nhà, khi đã nhận thức rằng Hạ An vẫn chưa về nhà, cô xách vali ra cửa. Cuối cùng vẫn quay lại nhìn người phụ nữ trên bàn thờ một lần nữa, nén nhang vừa thắp đang toả hương thơm thở dài mỉm cười, quay đi khoá cửa lại.

Lúc đứng trước cổng đợi taxi đến, cô nhận ra chiếc porsche trắng bên đường, tâm tình gợn sóng.

Doãn Chí Đằng từ trong xe bước ra, anh mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ mận được mở hai nút áo, cùng chiếc quần tây âu đơn giản thế mà lại tuyệt đẹp, vài sợi tóc đen cứ bay theo gió. Anh đi thẳng đến chổ cô đứng, cầm lấy chiếc vali của cô, mỉm cười.

"Để tôi đưa em đến ga tàu."

Hạ Cầm cố nén sự xúc động trong lồng ngực, chỉ cười nhạt lắc đầu: "Xe taxi sắp tới rồi, không cần phiền anh đâu."

"Hạ An đã nhờ tôi phải đưa em đến ga tàu an toàn." Doãn Chí Đằng nói thẳng lý do vì sao anh đến đây.

Cô biết lý do mà, anh đến đây chỉ vì chị cô nhờ vả thôi. Thế mà một phút trước cô còn cảm động, thật ngu xuẩn. Cô đặt tay anh ra khỏi chiếc vali của mình, cười xa cách: "Anh cứ nói dối với chị tôi là được." Liếc nhìn thấy taxi đã đến, cô gật đầu chào anh lần cuối: "Tạm biệt, anh Doãn."

Cổ tay Hạ Cầm một lần nữa được Doãn Chí Đằng nắm lại, những lời nói ngập ngừng không đầu không đuôi: "Hạ Cầm. Tôi... em... tại sao..."

Tim cô càng lúc càng đập nhanh, cô không biết mình mong mỏi gì nơi anh, nhưng sự sai khiến của trái tim làm cô chùn bước.

Trong phút giây len lỏi sự ấm áp của cái nắm tay ấy, Hạ Cầm như muốn thốt lên cho anh nghe rằng: "Anh có biết không? Em có một đứa con, đứa bé khuôn mặt hao hao giống anh và rất đáng yêu. Em rất muốn nói với anh: "Chia tay với cô ấy được không? Vì chúng ta có con rồi và nó rất cần anh... " Thế nhưng, em không muốn phá hoại một hạnh phúc của hai người đáng được hưởng ấy và cũng chẳng chắc rằng, anh ở bên em sẽ được hạnh phúc. Chúng ta là hai đường thẳng, chí ít rằng, một người đau còn hơn cả ba người đau... "

Chỉ là hai giây, hai giây sau cô cắn môi mình một phát thật đau, cho hiện thực quay về. Doãn Chí Đằng là người đàn ông đã có vợ sắp cưới.

Cô giật tay thật mạnh, như thể đã dùng hết sức lực ra khỏi cái nắm tay của anh.

"Anh Doãn, tôi đã lập gia đình." Cô nuốt nước bọt: “Nên... anh Doãn... xin tự trọng đôi chút.” Quay đầu lại nhìn Doãn Chí Đằng, cô cười như không cười, không hiểu sao với cái lời nói dối hết sức thậm tệ như vậy được.

Cô nhìn vào mắt anh hiện lên tia ngạc nhiên rồi biến mất, khoé miệng anh giãn ra, cười kiêu ngạo. "Ồ, vậy chúc mừng em."

"Cám ơn." Cô rũ mi xuống, xong lại ngước nhìn anh. Đôi mắt không gợn sóng.

Doãn Chí Đằng gật đầu, lời nói nghe đầy chân thành: "Hạ Cầm, chúc em hạnh phúc."

"Tôi cũng chúc anh... mọi việc điều thuận lợi như anh mong muốn." Nói xong, cô đảo gót giày.

Trái tim cô tan nát! Kéo chiếc vali đi không quay đầu nhìn một lần nào nữa.

Chiếc xe taxi chạy đi, cô nhìn qua kính hậu, bóng dáng anh đút hai tay vào túi quần nhìn về phía cô, cho đến từ từ chỉ còn là một dấu chấm nhỏ.

Hạ Cầm ngẩn mặt lên không cho nước mắt rơi, thế mà nó lại không nghe lời, càng lúc càng ướt đẫm khuôn mặt. Cô lấy tay ôm chặt ngực trái, từng phản hồi đau đớn như hành hạ cô, bóp nghẹn đến khó thở...

Em muốn mình mạnh mẽ, muốn mình có thể hùng hồn nói rằng: "Chí Đằng, em cũng chúc anh hạnh phúc!"

Thế nhưng em không làm được...

Vì thật sự sâu trong đáy lòng, em không hề hạnh phúc!