Dâng Trào

Chương 91




Những ngày gần đây, phòng tin tức tiếp nhận một dự án lớn, Tống Tịnh Nguyên liên tục phải tăng ca liên tục nhiều ngày liền, không còn sức lực để nghĩ đến chuyện của Tống Hồng Minh. Trần Nghiên cũng không để những chuyện đó ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Sau  vụ việc này, Trần Nghiên nhất quyết không để cô sống một mình ở khu Nam Uyển nữa, anh lo lắng sẽ xảy ra tình huống tương tự, cũng nói rằng dù sao thì sớm muộn gì cô cũng phải chuyển đến, không cần chờ thêm vài tháng làm gì.

Tống Tịnh Nguyên nghĩ đi nghĩ lại, thấy anh nói cũng có lý, nên chuyện này đã được quyết định như vậy.

Tối thứ Sáu, Trần Nghiên lái xe đưa cô về.

Đã gần một năm sống ở đây, đồ đạc trong nhà của Tống Tịnh Nguyên cũng không ít, cô đã đóng gói đồ đạc vài ngày trước, nhưng vẫn còn một ít đồ chưa sắp xếp xong.

Giữa chừng, Trần Nghiên phải quay lại công ty giải quyết chút việc, khi trở về thì đã gần nửa đêm. Tống Tịnh Nguyên vẫn ngồi trên sàn nhà dọn dẹp, Trần Nghiên bảo cô đi tắm trước, để anh giúp cô dọn nốt phần còn lại.

Tống Tịnh Nguyên thật sự mệt mỏi, ngáp dài một cái, cầm đồ vào phòng tắm. Nước ấm chảy từ trên đầu xuống, cuốn đi sự mệt mỏi trong người.

Trần Nghiên đứng bên cửa sổ, hút một điếu thuốc, nhìn ra màn đêm sâu thẳm bên ngoài, chờ đến khi khói thuốc tan hết mới đóng cửa sổ lại.

Đồ đạc trong phòng khách đã được dọn sạch, chỉ còn lại phòng ngủ của Tống Tịnh Nguyên.

Trần Nghiên đẩy cửa bước vào, phòng ngủ của cô không lớn, đồ đạc cũng ít, bên cạnh giường đơn có một cái bàn làm việc, góc Tây Bắc có một tủ quần áo, ngoài ra không còn gì nữa.

Trên bàn làm việc có vài cuốn tạp chí tin tức, có cuốn đang mở dở chưa kịp đóng lại, có lẽ cô đã đọc nó lúc rảnh rỗi.

Trần Nghiên ngồi xuống bên giường, chợt phát hiện có một bức ảnh dán trên đầu giường.

Trước đó, mấy đến anh đến đây đều khá vội vã, phần lớn thời gian sau khi tái hợp cô đều sống ở chỗ anh, nên đây là lần đầu tiên Trần Nghiên chú ý đến bức ảnh này.

Ánh sáng trong phòng ngủ ấm áp và sáng sủa, chiếu thẳng vào bức ảnh.

Khuôn mặt của họ trong bức ảnh trông non nớt hơn nhiều so với hiện tại, cả hai đều mặc đồng phục của trường Trung học Khi Nguyên, Trần Nghiên tựa vào chiếc ghế màu đỏ sẫm, lông mày anh tuấn, nhắm mắt chìm giấc mơ, còn Tống Tịnh Nguyên thì dựa sát vào anh, nét mặt dịu dàng như nước, khó khăn lắm mới nở một nụ cười hướng về ống kính.

Đây là lần họ đi xem phim cùng nhau.

Các cạnh của bức ảnh đã bị phai màu, Trần Nghiên đặt ngón tay lên, thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ cô cầm bức ảnh này, đắm chìm trong suy nghĩ..

Đó là lúc kết thúc buổi tự học tối, Tống Tịnh Nguyên đột nhiên đề xuất đi xem phim, Trần Nghiên đã đi cùng cô, nhưng giữa chừng lại ngủ quên, khi tỉnh dậy thì bộ phim đã kết thúc, đương nhiên anh không biết cô đã chụp bức ảnh này.

Hóa ra lúc đó, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chia tay.

Vì vậy, cô mới lén chụp bức ảnh này, như một kỷ niệm cho riêng mình.

Trần Nghiên gỡ bức ảnh xuống, cho vào túi mình, rồi cúi người dọn dẹp tủ quần áo.

Số lượng quần áo của cô không nhiều, lật đi lật lại chỉ có vài bộ, còn lại một nửa tủ vẫn trống. Trần Nghiên xếp từng món đồ lại gọn gàng, vừa định đứng dậy thì chợt thấy một chiếc hộp thiếc ở sâu trong góc tủ.

Chiếc hộp màu bạc tối, nằm trong góc khuất nên rất khó thấy.

Trần Nghiên không suy nghĩ nhiều, đưa tay lấy ra, góc hộp có vài vết xước, có vẻ như bị va đập trong tủ. Anh gõ nhẹ vào mép nắp, hộp phát ra tiếng "tách" rồi mở ra.

Trước mắt anh là một hộp nhạc, một chiếc điện thoại cũ, và một cuốn nhật ký.

Chiếc hộp nhạc là món quà sinh nhật thứ mười bảy mà Trần Nghiên tặng cho cô, Trần Nghiên ấn nút công tắc dưới đáy, vẫn còn hoạt động, những bóng đèn LED xung quanh vòng quay ngựa gỗ phát ra ánh sáng màu cam vàng, và giai điệu piano nhẹ nhàng vang lên.

Bản nhạc này là Trần Nghiên đặc biệt sáng tác cho cô, vì thời gian gấp rút nên anh không làm quá chi tiết, tiếc là chưa kịp nói với cô thì hai người đã chia tay.

Khi đoạn ghi âm chúc mừng sinh nhật của Thẩm Duệ và những người khác được phát lên, Trần Nghiên cảm thấy hơi khó chịu, lập tức tắt hộp nhạc và cẩn thận đặt lại vào chỗ cũ, rồi tiếp tục lấy điện thoại ra.

Đây là chiếc điện thoại mà Tống Tịnh Nguyên dùng hồi cấp ba, Trần Nghiên nhận ra ngay, nhưng có vẻ như đã lâu không sử dụng, nên máy hết pin và tắt nguồn, nhấn mãi mà không có phản ứng.

Cuối cùng là cuốn nhật ký.

Trần Nghiên không định đọc, chỉ đặt sang một bên, quay lại dọn dẹp đồ đạc trên bàn làm việc. Khi quay lại cất đồ, anh không cẩn thận làm rơi hộp xuống đất, cuốn nhật ký rơi ra ngoài.

Trần Nghiên đặt đồ xuống, quay lại nhặt cuốn nhật ký lên, khi vừa cầm cuốn sổ, vài mảnh giấy rơi ra.

Các mảnh giấy đã ngả vàng, hơi cuộn lại, trông có vẻ đã cũ.

Trần Nghiên nhặt từng mảnh giấy đó lên. Sau khi nhìn rõ nội dung trên đó, ánh mắt anh dừng lại.

Mảnh giấy đầu tiên được xé từ sách Ngữ văn, có đoạn viết:

《Tựa tiễn Đông Dương Mã Sinh》

"Từ nhỏ ta đã mê học hỏi, nhà nghèo, không có sách để xem. Mỗi lần mượn sách từ những nhà có sách, ta phải tự tay chép lại, hẹn ngày trả. Trời rất lạnh, nghiên mực đông cứng, ngón tay không co duỗi được, nhưng ta không lười biếng.

Chữ "砚" (Nghiên) trong từ "砚冰" (Nghiên mực) đã được khoanh tròn bằng bút đỏ, và có hai chữ cái nhỏ bên trên ——

"cy"

Mảnh giấy khác là một chuỗi phương trình hóa học:

"SiO2+4HF=SiF4↑+2H2O"

Trần Nghiên nhanh chóng nhận ra đây là chữ viết của mình.

Anh nhớ lại, đây là lúc học môn Hóa học, hai người cùng xem một tờ đề. Để đối phó với thầy giáo, anh đã tùy tiện chép phương trình trên bảng đen, nhưng quên mất đó là bài kiểm tra của Tống Tịnh Nguyên.

Cô thu thập những thứ này để làm gì?

Ban đầu, Trần Nghiên không có ý định xâm phạm bí mật của cô, nhưng sự tồn tại của những món đồ này khiến anh hình dung ra một ý tưởng không hoàn chỉnh trong đầu, như những bọt khí ngày càng càng lớn dần trong tâm trí, cuối cùng không thể cưỡng lại sự tò mò, anh mở cuốn nhật ký ra.

Những tâm tư cất giấu nhiều năm của cô như một cuộn tranh cổ, từ từ mở ra trước mặt anh.

【Ngày 13 tháng 9 năm 2010】

Anh ấy giúp tôi lấy cặp sách từ giá bóng rổ xuống.

Đó là áo bóng rổ màu vàng sáng.

Số 7.

【Ngày 16 tháng 9 năm 2010】

Gặp lại anh ấy rồi.

Anh ấy tên là Trần Nghiên, lớp 8-5.

【Ngày 29 tháng 8 năm 2011】

Thật may mắn, chúng tôi trở thành bạn cùng lớp.

【Ngày 18 tháng 10 năm 2011】

Có vẻ như anh ấy mãi mãi không chú ý đến tôi.

...

Nhật ký hàng ngày chỉ có vài dòng ngắn ngủi, nhưng mỗi chữ đều viết lên là nỗi chua xót và khó khăn của cô gái trẻ.

Trái tim của Trần Nghiên như bị hàng triệu con kiến gặm nhấm, ngập tràn cảm giác chua xót, không thể xua tan hay giải tỏa.

Anh từng nhiều lần tự hỏi, sau khi lên lớp 11 và trở nên thân thiết với Tống Tịnh Nguyên, tại sao cô lại luôn quan tâm anh, để ý đến cảm xúc của anh, hỏi anh có vui không, thậm chí còn mang thuốc cho anh, đứng đợi nửa giờ ngoài sân tuyết trước cửa nhà mà không chịu rời đi.

Tại sao phải cứu anh từ trên sân thượng, tại sao lại cố gắng kéo anh ra khỏi bóng tối của quá khứ.

Anh đã đơn giản hóa tất cả những điều này bằng lòng tốt và sự trong sáng của cô gái, nhưng đến lúc này, anh mới hiểu —

Cô đã thích anh trong suốt thời gian dài mà anh không hề hay biết.

Đến mức một ánh mắt của anh, một câu nói, một bóng lưng, đều như món quà của thần linh, khiến cô vui sướng rất lâu.

Đó là bí mật của cô.

Lồng ngực bắt đầu đập không kiểm soát được, Trần Nghiên nhíu mày, tự hành hạ bản thân tiếp tục lật sang trang tiếp theo.

【Ngày 21 tháng 8 năm 2013】

Anh giúp tôi mang sách về lớp.

Nhưng hình như anh không còn nhớ tôi nữa.

【Ngày 3 tháng 10 năm 2013】

Tham gia liên hoan văn nghệ, hình như anh cũng sẽ tham gia.

Thực ra tôi chỉ muốn ở gần anh thêm một chút.

【Ngày 20 tháng 11 năm 2013】

Cùng nhau lên sân khấu biểu diễn, anh mặc bộ vest đen, rất đẹp.

Khoảnh khắc kết thúc và cúi chào, mọi người dưới sân khấu đều vỗ tay cho chúng tôi.

Trong thoáng chốc, có một ảo giác rằng chúng tôi đã ở bên nhau.

Trần Nghiên tiếp tục lật các trang tiếp theo, thực ra anh không xa lạ gì với những đoạn ký ức này, thậm chí nhiều năm sau, anh vẫn nhớ nhiều chi tiết, nhưng lúc đó anh không nhận ra cảm xúc và sự rung động của cô gái.

Chẳng hạn như mùa đông năm đó, sau khi anh cãi nhau với Trần Chính, tự nhốt mình ở nhà, từ chối mọi sự quan tâm, nói với Tống Tịnh Nguyên những lời vô nghĩa như "thích thì ở bên nhau".

Sau khi cô rời đi, anh không quan tâm và tiếp tục chìm đắm trong sự sa đọa của mình, trong khi cô một mình khóc rất lâu trong tuyết, lâu đến nỗi bị bệnh suốt một tuần.

Trong tuyệt vọng và đau khổ, cô viết "yêu thầm thực sự rất đau khổ".

Lại như khi Thẩm Chi Ý say rượu, anh ngồi cạnh  Tống Tịnh Nguyên ở quán rượu, cô say hỏi anh lãng phí tình cảm vào một người không thích mình có phải rất ngu ngốc không, Trần Nghiên trả lời là có, còn thắc mắc tại sao cô lại hỏi những câu hỏi vô nghĩa như vậy.

Tống Tịnh Nguyên lại nhớ đến việc mình đã chạy suốt nửa con đường chỉ để lén lút đuổi theo bóng dáng Trần Nghiên, nhớ đến những tình cảm không được đáp lại, cô ôm chai rượu khóc rất lâu, vừa khóc vừa nói "Trần Nghiên, cậu không thể bắt nạt tôi như vậy".

Bây giờ nghĩ lại, anh đã làm bao nhiêu việc ngu ngốc?

Anh vô tình bước vào thế giới của cô, giống như thời tiết tháng Sáu, thay đổi thất thường, nhưng luôn có thể dấy lên những cơn sóng dữ.

Những sự trùng hợp và ngẫu nhiên mà anh nghĩ là do số phận, thực ra là do cô tốn rất nhiều tâm sức để tạo ra.

Mọi thứ đều có dấu vết, anh từng đứng trên bờ vực của sự thật vô số lần, chỉ tiếc là anh chưa bao giờ  xâm nhập, khám phá trái tim cô.

Khi lật những trang giấy tiếp theo, nhân vật chính của cuốn nhật ký luôn là Trần Nghiên. Cô dùng cách đặc biệt này để ghi lại từng khoảnh khắc giữa hai người họ.

Cho đến trang đó ——

【Ngày 19 tháng 1 năm 2014】

Trở thành bạn trai của tôi.

2010. 9. 13 – 2014. 1. 19,

1224 ngày yêu thầm.

Trần Nghiên, em rất thích anh.

Cổ họng của Trần Nghiên khô rát, anh không thể tưởng tượng nổi cô sẽ ngạc nhiên và vui sướng đến mức nào khi nghe câu "Có muốn làm bạn gái của tôi không?".

Trang tiếp theo, một bức ảnh rơi ra từ trong đó.

Đó là ảnh tốt nghiệp của họ khi học lớp 9.

Anh và Tống Tịnh Nguyên đứng ở hai góc đối diện, một người thì lơ đãng, một người thì trầm lặng, một người thì hiền lành ngoan ngoãn, một người thì xấu xa đến tận xương tủy, là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Lúc đó, anh đang hãm sâu vào bùn lầy và hỗn độn, cả ngày chìm đắm trong những nơi xa hoa đồi trụy, tụ tập với bạn bè ở quán bar. Nhiều cô gái vây quanh  anh, anh rất ít khi từ chối, chỉ để làm cho xung quanh thêm náo nhiệt, nhưng không có tình cảm gì, chán rồi thì giải tán.

Còn trong ký ức của Trần Nghiên, Tống Tịnh Nguyên là một học sinh ngoan ngoãn, chân thành, chưa từng cáu kỉnh, mỗi ngày đều cặm cụi học bài trong lớp, thỉnh thoảng cầm sách đi dạo sân trường, thuần khiết như một tờ giấy trắng.

Trần Nghiên biết rằng người như vậy không nên bị mình làm ô uế, vì thế anh luôn tránh xa cô.

Nhưng điều anh không biết là, cô đã âm thầm thích anh từ một góc khuất không ai hay biết, lặng lẽ nhìn phong hoa tuyết nguyệt xung quanh anh.

Sự do dự của anh trở thành nỗi tiếc nuối suốt thời thanh xuân của cô gái.

...

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.

Hơi nước làm gương mờ đi, Tống Tịnh Nguyên dùng khăn lau mặt, đang chuẩn bị sấy tóc thì cửa phòng tắm đột ngột mở ra.

Cô giật mình, thấy Trần Nghiên đứng ở cửa, đuôi mắt hơi đỏ, vẻ mặt rất phức tạp.

Tống Tịnh Nguyên vừa định hỏi anh có chuyện gì, Trần Nghiên đã bước tới, giành lấy đồ trong tay cô, đặt sang một bên, ôm cô vào lòng, nắm chặt cổ tay cô đưa lên đầu, dán vào bức tường lạnh lẽo.

Tóc cô còn nhỏ nước, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập, Tống Tịnh Nguyên không kìm được mà rùng mình một cái.  Cô ngước mắt lên chỉ thấy chiếc cằm căng thẳng của Trần Nghiên. Giây tiếp theo, hơi thở nóng bóng ập tới, nụ hôn cuồng nhiệt nuốt chửng cô.

Vòi hoa sen vẫn còn nhỏ giọt, hơi nước bao vây xung quanh họ, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy khó chịu, như một con cá thiếu nước, muốn thở mà không được, cả thế giới như bị Trần Nghiên chiếm lĩnh, anh mơn trớn môi lưỡi cô từng chút một, mùi hormone mạnh mẽ hòa quyện với dục vọng, thiêu đốt từng tấc da thịt cô.

Đôi mắt Tống Tịnh Nguyên đầy hơi nước, tóc dính trên da Trần Nghiên, không khí nóng ẩm tràn ngập sự lãng mạn, khiến người ta mất hết lý trí.

Hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, lồng ngực áp sát, cảm nhận nhịp tim của nhau. Trần Nghiên hôn rất mạnh, một tay giữ chặt gáy cô, liên tục cắn môi cô, như muốn hòa tan cô vào cơ thể mình, như một ngọn lửa.

Tống Tịnh Nguyên cảm thấy cơ thể mình nóng bừng, cảm giác đau đớn từ đôi môi truyền đến, cô cố gắng đẩy Trần Nghiên ra, nức nở gọi tên anh.

Cuối cùng Trần Nghiên dừng lại.

"Tống Tịnh Nguyên." Giọng anh khàn khàn, như bị bóp nghẹt. Anh kìm nén cảm xúc trong lòng, "Tại sao em chưa bao giờ nói với anh việc yêu thầm anh?"

Trái tim Tống Tịnh Nguyên trĩu nặng xuống, cảm giác chua xót lan tỏa, nước mắt trào ra.

Cô quay đầu đi, theo bản năng muốn phủ nhận. Nhưng sau đó nhớ đến những thứ mình đã bỏ quên trong tủ, cô lập tức hiểu ra.

Không thể giấu được nữa rồi.

Trần Nghiên nắm cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, cắn vào vành tai cô. Ánh mắt anh đen tối, như một con thú hoang: "Tại sao?"

"Bởi vì ——" Tống Tịnh Nguyên hít một hơi, giọng nói yếu ớt, những kỷ niệm như ùa về, "Đã quen với việc chôn giấu những điều đó trong lòng, không biết phải nói thế nào với anh."

Tình yêu thầm kín của thiếu nữ là một tâm tư rất phức tạp.

"Lúc mới bắt đầu, em không chắc anh có thực sự thích em hay chỉ là hứng thú nhất thời muốn ở bên em, nên không dám bày tỏ cho anh thấy."

"Còn sau đó thì sao?"

Những hành động của anh đã đủ chứng minh rằng anh nghiêm túc.

"Sau đó, vì em không muốn dùng tình cảm ấy để đổi lấy sự đồng cảm từ anh, khiến anh bị ràng buộc ở bên em."

Bởi vì yêu anh, cô mong anh được tự do, mãi mãi nhiệt tình theo đuổi những điều anh thực sự yêu thích, không vì sự đồng cảm bởi tình yêu thầm kín kéo dài nhiều năm mà miễn cưỡng ở bên cô.

"Đồ ngốc." Mắt Trần Nghiên đỏ lên, giọng nói có phần bất lực, anh ôm lấy mặt cô, vội vàng lau nước mắt của cô. Hai người tựa trán vào nhau, anh nhẹ nhàng cười nói: "Anh cam tâm tình nguyện ở bên em."

Anh xoa nhẹ khuôn mặt cô, đôi mắt đen đầy sự kiên định: "Bảo bối, anh không cảm thấy đó là một sự ràng buộc, anh chỉ đau lòng vì em."

Đau lòng vì tình yêu suốt mười mấy năm không thay đổi của cô..

Từ nay về sau, dù sống hay chết, anh cũng sẽ luôn ở bên cô.



Trần Nghiên giúp cô sấy khô tóc, rồi ôm cô trở về phòng ngủ.

Nhật ký còn một nửa chưa đọc xong, Trần Nghiên ôm cô lên đùi mình, nắm tay cô lật tiếp trang sang. Có lẽ Tống Tịnh Nguyên hơi xấu hổ, cô quay đầu không dám nhìn nội dung trên đó, còn Trần Nghiên thì đọc rất chăm chú.

Kể từ khi họ ở bên nhau, nội dung trong nhật ký đã biến thành những chuyện tình hàng ngày, cho đến tháng 5 năm 2014.

Khoảng thời gian họ xa cách.

Ghi chép dừng lại ở đây.

Lật tiếp những trang sau, trên trang giấy trắng chỉ viết chi chít hai chữ ——

Trần Nghiên.

Mỗi trang đều đánh dấu ngày tháng, từ năm 2015 cho đến khi cuốn sổ được dùng hết, Tống Tịnh Nguyên lặp đi lặp lại tên anh trên sổ.

Phần lớn chữ viết rất ngay ngắn, từng nét rõ ràng, nhưng có một số trang lại viết rất mạnh, thậm chí còn rách cả giấy, như thể cô đang điên cuồng phát tiết.

Trần Nghiên khẽ nhíu mày, chỉ vào tên mình trên trang nhật ký, hỏi cô: "Tại sao em lại viết tên anh nhiều như vậy?"

Tống Tịnh Nguyên cắn môi, nhớ lại khoảng thời gian ở Tân Thành. Những đêm mất ngủ vì lo lắng, những ngày tháng nhớ về Trần Nghiên đến phát điên.

"Thời điểm đó em bị bệnh."

Trần Nghiên thoáng dừng lại.

"Cái gì?" Giọng anh run rẩy.

Từng câu từng chữ, Tống Tịnh Nguyên kể lại cho Trần Nghiên toàn bộ những vấn đề tâm lý mà mình đã trải qua trong những năm đó. Trần Nghiên luôn nắm chặt tay cô, đôi môi anh mím chặt, ánh mắt đen láy đầy sự xót xa và đau đớn.

"Sau khi chia tay, em chưa bao giờ quên anh." Tống Tịnh Nguyên nói với giọng nghẹn ngào, "Ban đầu em còn có thể dùng việc học để làm tê liệt bản thân, nhưng sau đó em nhận ra, tất cả đều vô ích."

Cô không thể thoát khỏi hình bóng của Trần Nghiên dù chỉ một khắc.

Người mà cô  đã yêu từ khi còn là thiếu nữ, đã khắc sâu vào từng tế bào của cô.

"Thời điểm đó em thật sự quá nhớ anh, không có cách nào để phát tiết, em chỉ có thể viết tên anh trên giấy."

"Trần Nghiên." Tống Tịnh Nguyên không biết vì sao lại bật khóc, hàng mi ướt đẫm, đôi mắt ngập nước, "Anh là thuốc của em."

Bao năm qua, chỉ có anh mới có thể chữa lành tất cả những nỗi đau của cô, chỉ một mình anh.

"Vào năm ba đại học, tình trạng của tôi trở nên nghiêm trọng hơn, chị Kỳ An đưa em đi gặp Giang Bân, dưới sự chỉ dẫn của anh ấy, em đã kể cho anh ấy nghe về quá khứ của mình."

"Anh ấy nói rằng do môi trường sống từ nhỏ nên em đã quen giấu mọi thứ trong lòng. Anh ấy còn nói em cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, không tin rằng có ai đó sẽ ở bên em mãi mãi, sẽ yêu em vô điều kiện."

"Anh ấy khuyến khích em đi tìm anh, mở lòng với anh, nhưng lúc đó em vẫn không làm được."

Cuối cùng Trần Nghiên cũng hiểu vì sao Tống Tịnh Nguyên lại luôn giấu diếm mình về những chuyện đã xảy ra năm đó.

Cô gái của anh vì chưa bao giờ được ưu ái nên sự tự ti đã ăn sâu vào xương tủy, cô không dám để anh thấy mặt xấu của mình, sợ nếu anh biết rồi sẽ không còn thích cô nữa.

Sự tự ti ấy khiến anh cảm thấy đau lòng.

Nhưng sau đó, cô vẫn dịu dàng và kiên định chọn anh, dũng cảm và cố gắng để bắt đầu lại với anh, cố gắng mở lòng với anh và nói lời tạm biệt với quá khứ.

Cảm xúc của Trần Nghiên rất hiếm khi mất kiểm soát.

Đặc biệt là trước mặt Tống Tịnh Nguyên, phần lớn thời gian anh không để lộ sự yếu đuối của mình.

Nhưng khi nghe cô nói xong, Trần Nghiên cảm thấy tim mình đau đớn khôn tả, khóe mắt ươn ướt, anh hối hận vì không thể ở bên cô những lúc cô cần anh nhất, để cô phải chịu đựng mọi thứ một mình.

"Xin lỗi." Anh đưa tay lau nước mắt của cô, giọng nói trầm thấp, "Xin lỗi bảo bối."

"Trước đây tôi đã quá tệ, đã làm nhiều việc khiến em đau lòng, còn để em phải chờ đợi trong vô vọng suốt những năm tháng dài đằng đẵng, và phải đau khổ nhiều như vậy."

"Không sao đâu." Tống Tịnh Nguyên cố gắng kiềm chế cảm xúc, nắm lấy tay anh, "Được ở bên anh, em đã cảm thấy mình rất may mắn rồi."

Những gì Trần Nghiên đã làm với cô đã bù đắp cho những vết thương trong quá khứ từ lâu rồi.

"Không." Trần Nghiên hôn nhẹ lên ngón tay cô, giọng nói đầy nghiêm túc, "Người cảm thấy may mắn phải là anh mới đúng."

"Gặp được em, là điều may mắn lớn nhất trong đời anh."