Sáng sớm ngày hôm sau, bà quản gia dẫn theo hai người hầu đến hầu hạ Từ Tử Thanh. Dù sao Từ Tử Thanh vẫn còn thân phận đích tử của lão gia phân gia tiền nhiệm, mặc dù trên thực tế cậu không có địa vị gì trong căn nhà này nhưng bề ngoài vẫn phải làm đủ lễ nghĩa, hơn nữa Từ Tử Thanh cũng mang dòng máu Từ gia. Trong các đại gia tộc có vô số chi thứ, mỗi chi thứ đều có hậu duệ trực hệ, những năm qua cũng xuất hiện không ít người có cơ hội thành tiên. Nếu như lúc này lạnh nhạt với Từ Tử Thanh, một khi tương lai cậu được phát hiện có linh căn thì việc bóp chết mấy tên hạ nhân là chuyện vô cùng dễ dàng.
Mấy năm nay Từ Tử Thanh đã quen một mình làm mọi việc, tuy nhiên kiếp trước luôn được người khác phục vụ nên khi người hầu đến giúp cậu mặc quần áo và mang vớ, Từ Tử Thanh rất thoải mái, không hề có ý câu nệ. Thấy Từ Tử Thanh tự nhiên như vậy, dĩ nhiên người hầu không dám coi thường cậu, cung kính hầu hạ cậu rửa mặt rồi cúi đầu lui ra ngoài.
Bà quản gia: “Lão gia đang dùng cơm ở tiền sảnh, mời Tử Thanh thiếu gia đến dùng bữa sáng.”
Từ Tử Thanh cười dịu dàng: “Vậy phiền dẫn đường.”
Trong tiền sảnh bày một cái bàn tròn, chủ vị đương nhiên là lão gia Từ Mạnh Thiên, ngồi bên cạnh lần lượt là đích tử và thứ tử của ông ta, những huynh đệ còn lại đến từ chi thứ của phân gia thì ngồi ở một chiếc bàn vuông khác.
Vị trí của Từ Tử Thanh là ở sau đích tử, trước thứ tử, cũng coi như thoả đáng. Cậu đã quen sống khiêm tốn, sau khi nghe Từ Mạnh Thiên nói mấy câu thì cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện với những người khác. Từ Tử Thanh mặt mày lạ hoắc, chắc đã có người nói rõ thân phận của cậu cho các anh chị em họ khác nên không ai chủ động để ý cậu.
Trên bàn ăn cũng không hẳn là yên tĩnh. Bởi vì mọi người chuẩn bị đến tông gia, nếu muốn sống thoải mái thì phải lôi kéo được vài người về phe mình, đến lúc đó mới có chỗ đứng và có tiếng nói nhất định trong tông gia. Vì vậy đích tử và đích nữ ngồi bên trái Tử Thanh lịch sự thăm dò lẫn nhau, các thứ tử và thứ nữ ngồi bên phải thì nói chuyện với nhau, tuy nhiên về mặt lễ nghi thì kém hơn một chút.
Bầu không khí trong bữa ăn khá thân thiện, đến lúc sắp ăn cơm xong thì Từ Mạnh Thiên khẽ hắng giọng. Mọi người đều vội vàng buông đũa, mọi ánh mắt đều tập trung lên người Từ Mạnh Thiên, lắng nghe ông ta dạy cách cư xử khi ở tông gia.
Quả đúng là như thế, Từ Mạnh Thiên nói: “Các con đều là nền tảng của Từ gia ta, ba ngày sau mọi người tập trung đông đủ đến tông gia kiểm tra linh căn. Một khi kiểm tra phát hiện ai có tiên duyên sẽ được ở lại tông gia, tự nhiên sẽ có vô số linh thảo, linh dược, tiên quyết, pháp trận để các con sử dụng thoả thích.” Lúc nói đến vấn đề này, giọng ông ta trầm xuống: “Nếu tiên duyên trọn vẹn, sẽ có tiên nhân trên thượng giới giáng thế. Đến lúc đó, các con được tiên nhân dìu dắt đưa lên thượng giới thì sẽ có thể có được tuổi thọ vô tận, thành tiên thành thánh. Các con đều có cơ hội có được vận may này, không nên phạm phải bất cứ lỗi nào. Đừng vì việc nhỏ mà làm lỡ việc lớn, dâng lợi ích cho người ngoài!”
Nghe Từ Mạnh Thiên nói như vậy, mọi người đều tỏ ra rất vui vẻ, tư thế ngồi cũng ngay ngắn hơn.
Từ Mạnh Thiên vuốt bộ râu dài, khẽ gật đầu: “Các con phải nhớ lần này đến tông gia, quy tắc rất nhiều. Những người có được tiên duyên có thể ở lại tông gia cũng phải cư xử cho cẩn thận, tuyệt đối không thể gây sự với các thiếu gia, tiểu thư và môn sinh của tông gia. Nếu không thì cho dù là lão gia ta cũng không cứu được các con.”
Từ Mạnh Thiên nói những lời này chủ yếu cho mấy đứa con của ông ta. Tuy những người bên chi thứ của phân gia cũng được gọi là ‘Thiếu gia’, ‘Tiểu thư’ nhưng tính tình cũng không tệ lắm, đến phân gia cũng xem như biết điều, đương nhiên khi ở tông gia sẽ không tự nhiên gây sự với người khác. Mà mấy đứa con của Từ Mạnh Thiên thì khác, mặc dù cũng được dạy quy tắc nhưng nhiều năm qua luôn được hạ nhân kính trọng, đến tông gia chắc chắn sẽ không quen. Tính cách nóng nảy, bốc đồng, nếu không cẩn thận sẽ phạm lỗi ở tông gia, đến lúc đó ông ta cũng không cứu được. Trong tộc có ít nhất hơn trăm phân gia có địa vị ngang hàng với Từ Mạnh Thiên, lúc đó đến tông gia, ông ta cũng chẳng là cái gì.
Từ Mạnh Thiên suy nghĩ rồi nói tiếp: “Đến tông gia thì quên mình là thiếu gia tiểu thư đi, các con phải kính trọng quý nhân của tông gia, ngay cả quản gia và tỳ nữ được yêu thích cũng tuyệt đối không thể đắc tội. Đa số họ đều là những người có cơ hội thành tiên, địa vị không bằng quý nhân tông gia nhưng lại cao hơn các con. Ta cũng đã chuẩn bị vài hạ nhân thông thạo ứng xử quy tắc tông gia. Nếu sau này có ai may mắn được trưởng lão, gia chủ tông gia nhận làm đệ tử, ta sẽ tặng họ cho người đó để tránh các con mắc lỗi, uổng phí thiên phú!”
Còn những người tuy có linh căn nhưng tiên duyên kém thì chỉ có thể dốc sức liều mạng ở tông gia.
Sau đó Từ Mạnh Thiên nhắc đến vài cái tên, nói một số điểm quan trọng, thậm chí còn nhắc đến những người có mối quan hệ tốt với phân gia trong tông gia.
Từ Tử Thanh ngồi bên cạnh lắng nghe, cố gắng ghi nhớ. Cậu cũng không biết trong đầu có linh căn hay không. Nếu lỡ có linh căn mà cậu không lắng nghe những lời này, đến lúc đó người gặp xui xẻo chính là bản thân cậu.
Buổi giáo dục kéo dài khoảng một canh giờ, sau đó hạ nhân mới dâng trà. Mọi người dùng trà xong thì quay về viện của mình. Một số người có tâm tư riêng thì tiếp tục lôi kéo tạo dựng quan hệ trên bàn ăn.
Từ Tử Thanh cũng trở về viện của mình. Đây chỉ là một cái viện nhỏ, không biết trong nhà có bao nhiêu cái, chỉ vì thân phận đích tử của lão gia tiền nhiệm nên Từ Tử Thanh mới có thể ở một mình một viện. Còn các tiểu thư, công tử của các chi thứ xa hơn đến đây sẽ ở chung một viện, phân chia từng phòng khác nhau.
Trong viện có một vườn hoa nhỏ có hàng rào bao quanh, trong vườn trồng vài cây phong lan và chuối tây. Những chiếc lá lớn như quạt hương bồ rũ xuống che khuất một góc yên tĩnh, xem ra cũng có vẻ tao nhã. Bên dưới lá chuối tây có một chiếc ghế tre, một chiếc giường nhỏ và một cái bàn tròn chân cao.
Từ Tử Thanh đi tới ngồi xuống ghế, sau đó duỗi chân gác lên giường. Từ Tử Thanh khép hờ mắt, vừa hóng mát vừa nghỉ ngơi. Tuy đang là mùa xuân nhưng mặt trời giữa trưa vẫn rất nóng.
Người hầu nhẹ nhàng đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Tử Thanh thiếu gia, cần tiểu nhân rót một ấm trà không ạ?”
Từ Tử Thanh mỉm cười: “Vậy làm phiền ngươi.”
Người hầu cuống quýt: “Tiểu nhân không dám nhận.”, sau đó cúi người hành lễ. Một lát sau có tiếng bước chân truyền đến, một chén nước trà được đặt trong tay Từ Tử Thanh.
Từ Tử Thanh uống một ngụm, nước trà rất thơm. Cậu thấy người hầu cầm ấm trà đứng bên cạnh không dám đi thì phất tay: “Đặt ấm trà xuống rồi lui đi, ta không cần hầu hạ.”
Người hầu đặt ấm trà lên bàn tròn, nhỏ giọng lui xuống.
Lúc này Từ Tử Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu không thích lúc nghỉ ngơi có người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.
Đến khi uống thêm hai hớp trà, Từ Tử Thanh mới cảm thấy cổ như bị dây thừng siết chặt. Cậu vội xoay người, dùng tay lấy ra một món đồ màu đen kịt đeo trên cổ.
Vật này màu sắc ảm đạm, có hình dạng dài đầu ngậm lấy đuôi vòng thành một vòng tròn, không biết là cái gì. Khi nhấc đầu lên cao mới nhìn thấy dưới sừng giấu một viên ngọc.
Thứ này thật sự rất cũ nhưng trọng lượng thì khá nặng. Từ Tử Thanh nhận ra thứ đầu ngậm đuôi này chính là một con rồng, nhìn bên ngoài thì không đẹp nhưng nhìn kỹ thì lại vô cùng uy vũ.
Vật này vốn được Từ Tử Thanh tìm thấy khi nằm ngủ ngoài trời, về sau cảm thấy hình dáng của nó cổ xưa, hơn nữa còn là biểu tượng đất nước kiếp trước của cậu nên giữ lại, xỏ dây rồi đeo vào cổ, tạm thời xem là vật tưởng nhớ quê nhà.
Từ Tử Thanh ngắm nghía một hồi rồi bỏ nó vào trong áo, sau đó nhàn nhã nghỉ ngơi.
Đúng lúc mí mắt nặng trĩu thì bỗng nhiên có tiếng bước chân đi qua bên ngoài cửa, ồn ào đến mức làm Từ Tử Thanh tỉnh ngủ.
Chợt nghe có người nói: “Trong này là ai mà có thể ở riêng một viện vậy?”
Sau đó có người hùa theo: “Đúng vậy, Tử Thục tỷ tỷ, chúng ta đã đi thăm hết các ca ca, tỷ tỷ trong đây rồi, người này là ai?”
Sau đó, một giọng nói mềm mại mang theo chút ngạo mạn vang lên: “Người ở đây có lẽ không phải là huynh đệ tỷ muội của ta.”
Có người tò mò hỏi: “Vậy là ai?”
Từ Tử Thục hừ một tiếng: “Trước kia đại bá ta qua đời, chỉ để lại một người con duy nhất. Vốn là ở trong thôn, cha ta tốt bụng, lần này đến tông gia còn đặc biệt dẫn nó theo, cho nó ở riêng một nơi tốt như thế này!”
Nghe nàng ta nói như vậy, người bên ngoài vội nịnh hót: “Từ lão gia có tấm lòng nhân hậu, không ai sánh bằng!”
“Đúng vậy! Đây là tấm lòng của Từ lão gia, quan tâm chăm sóc con của huynh trưởng!”
Sau đó có người tiến thêm một bước: “Đã như vậy thì khách ở bên trong phải biết ơn mới đúng!”
Có người cười mỉa mai: “Chắc chắn người này rất xấu tính. Rõ ràng có ơn lớn như vậy lại không ra ngoài cảm ơn các ca ca, tỷ tỷ dòng chính!”
Những âm thanh này không nhỏ, Từ Tử Thanh nghe thấy rất rõ ràng. Từ Tử Thanh nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra.
Lúc đầu ngồi trên bàn ăn, Tử Thanh chỉ cảm thấy Từ gia dù sao cũng là một gia tộc lớn, cho dù là trong phân gia cũng dạy dỗ con cái nghiêm khắc. Không ngờ thì ra là chỉ giả vờ trước mặt Từ Mạnh Thiên, sau lưng nói xấu người khác y hệt bọn hạ nhân.
Thật ra nếu ở gia đình bình thường, đích trưởng tử qua đời để lại đích trưởng tôn thì nên để đích trưởng tôn thừa kế gia sản. Từ Tử Thanh là đích trưởng tôn, chỉ là năm đó còn quá nhỏ tuổi, không thể lo liệu việc trong nhà nên mới bị đích thứ tử Từ Mạnh Thiên được lợi. Trong gia tộc có tiên duyên, Từ Mạnh Thiên đương nhiên không thể diệt khẩu con cháu dòng chính, nuôi lớn cũng là chuyện nên làm, không hề có chuyện Từ Tử Thanh phải mang ơn. Bản thân Từ Tử Thanh cũng không có ác cảm với Từ Mạnh Thiên, dù sao ông ta cũng đối xử tốt với cậu. Tuy nhiên bảo Từ Tử Thanh mang ơn ông ta thì quá vô lý.
Những lời này có hơi quá đáng, nhưng dù sao cũng chỉ là quá đáng mà thôi. Từ Mạnh Thiên thừa kế phân gia vốn cũng không có lỗi gì lớn, ông ta cũng đã nuôi dưỡng Từ Tử Thanh trưởng thành, con của ông ta nói sau lưng vài câu, Từ Tử Thanh đã sống hai đời chẳng lẽ còn phải so đo hay sao? Tính tình mấy người này như vậy, một khi không nhịn nổi chắc chắn sẽ gây hoạ, sau này cậu phải tránh xa họ mới được.
Từ Tử Thanh ở bên trong không có động tĩnh, người bên ngoài chắc cũng cảm thấy không thú vị. Giọng nói vừa dứt, tiếng bước chân cũng dần xa. Từ Tử Thanh ngáp một cái, quyết định chợp mắt một lúc.