Sau khi hiểu ý của Điền công tử, Từ Tử Thanh càng chau mày chặt hơn rồi cười chua chát. Từ Tử Thanh vẫn quá ngây thơ, vốn tưởng rằng tới đây làm tạp dịch, chỉ cần vất vả một chút thôi mà quên mất thân phận của mình ở tông gia quá thấp, bất kỳ ai có thân phận cao hơn cũng có thể bắt nạt cậu. Từ Tử Thanh tính tình hiền lành, từ trước đến nay chưa bao giờ muốn làm khó ai nhưng người khác thì chưa chắc đã nghĩ vậy.
Từ Tử Thanh không biết Điền công tử tên là Điền Lượng, là con trai của gia chủ tông gia Điền thị ở phủ La Thiên, trời sinh là song linh căn, phẩm chất hai linh căn tương đương nhau, tư chất trung thượng rất hiếm thấy.
Ở Điền gia, Điền Lượng được cả gia tộc nâng niu, được cung cấp tài nguyên liên tục, bây giờ chỉ mới hơn ba mươi tuổi đã có tu vi luyện khí tầng năm, có thể nói là thiên tài, đương nhiên hết sức kiêu căng. Một thằng nô bộc trồng cỏ tầm thường, muốn đánh muốn gϊếŧ chẳng phải chỉ cần dựa vào một câu nói thôi sao?
Địa vị của Điền gia và Từ gia tương đương nhau, hai bên cũng thường xuyên qua lại. Lần này Điền Lượng theo lệnh của gia chủ đến Từ thị tặng quà cho công tử Từ Tử Phong vừa lên trúc cơ vào ba ngày trước, gặp được muội muội ruột của Từ Tử Phong là Từ Tử Đường thì lập tức bị choáng ngợp, cố nán lại mấy ngày không chịu đi.
Từ Tử Đường cũng là thiên chi kiêu nữ, là thiên tài song linh căn. Linh căn của nàng là một to một nhỏ, tư chất là thượng, tương tự với huynh trưởng của nàng. Năm nay đại ca Từ Tử Phong mới hơn 25 tuổi đã là cao thủ trúc cơ, loại thiên phú tu luyện siêu phàm này có thể xem là yêu nghiệt trong tiểu thế giới Hạo Thiên! Muội muội ruột của hắn cũng không hề kém cạnh, chỉ mới hơn 18 tuổi đã đột phá luyện khí tầng năm. Nhìn tu vi dường như ngang ngửa với Điền Lượng nhưng so sánh tuổi tác của hai người họ là biết Điền Lượng kém Từ Tử Đường rất nhiều.
Điền Lượng yêu Từ Tử Đường, đương nhiên sẽ thu lại vẻ kiêu ngạo trước mặt nàng, dùng mọi cách lấy lòng nàng nhưng người khác thì không được đối xử như vậy. Mà Từ Tử Đường tuy không có kiên nhẫn với Điền Lượng nhưng vì gã là con trai gia chủ Điền gia, nể mặt vị cao thủ trúc cơ kỳ kia nên thỉnh thoảng phụ hoạ cho có lệ.
Lúc này nghe Điền Lượng nói muốn trút giận lên người tạp dịch ở vườn bách thảo, Từ Tử Đường cười mỉa trong lòng. Hạ quản sự trong vườn bách thảo không chỉ có tu vi luyện khí tầng chín mà những linh thảo ông ta chăm sóc đều có thể tăng cao nửa cấp, chỉ riêng việc này đã đủ để khiến cho gia chủ Từ gia nhường ông ta ba phần. Trong vườn bách thảo này, cho dù là thiên tài Từ gia có địa vị hiển hách cỡ nào cũng không dám làm xằng làm bậy. Trớ trêu thay, tên Điền Lượng này lại không biết điều, dám bảo nàng đánh tạp dịch của Hạ quản sự.
Hạ quản sự vốn có ánh mắt rất cao, Từ Tử Đường nghe nói hiếm khi thấy một tên tạp dịch ở nửa tháng vẫn chưa bị đuổi, chắc chắn người này khiến Hạ quản sự rất hài lòng. Nếu nàng thật sự dùng hắn để thử roi, sau này vẫn có thể lấy được linh thảo thượng hạng sao? Không biết gia chủ Điền gia tại sao lại sinh ra một thằng con vừa kiêu ngạo vừa ngu như vậy nữa!
Hơn nữa, ngay cả khi không phải vì Hạ quản sự, Từ Tử Đường nàng đây cần người Điền gia chỉ bảo nàng làm việc sao? Người của Từ gia sao có thể để một tên Điền gia nói đánh là đánh!
Đánh giá của Từ Tử Đường về Điền Lượng càng ngày càng tệ nhưng nàng không thể hiện ra mặt, chỉ thờ ơ nói: “Người này còn chưa dẫn khí, có lẽ ngay sau khi biết tin đã lập tức đến đây, không cần phải trừng phạt.”
Từ Tử Thanh kinh ngạc, cậu tưởng phải ăn trận roi này rồi, không ngờ nữ tử kia lại không ngang ngược như gã.
Điền Lượng nghe Từ Tử Đường nói thì thay đổi sắc mặt, lập tức cười nói: “Nếu Tử Đường muội muội đã nói vậy thì tạm thời tha cho hắn lần này.”
Từ Tử Thanh còn chưa kịp thở phào thì đã phải nhận một ánh mắt ác ý của Điền Lượng, cậu biết chuyện này chưa kết thúc, chỉ là không biết Điền Lượng sẽ làm gì. Từ Tử Thanh lắc đầu bất lực, mặc dù Điền Lượng là người không ra gì nhưng địa vị và thực lực đều vượt xa cậu, nếu Điền Lượng muốn đối phó với cậu thì cậu cũng chỉ có thể chờ tới khi nước đến chân mới tính tiếp.
Tuy nhiên sau chuyện này, Từ Tử Thanh đột nhiên ngộ ra trong tông gia Từ thị, cho dù là vườn bách thảo cực kỳ vắng vẻ cũng không thể trở thành nơi thế ngoại đào nguyên. Từ Tử Thanh muốn bình an sống qua ngày cũng khó mà thực hiện được.
Từ Tử Thanh xoay người, tự nhiên đi trước dẫn đường.
Điền Lượng nhìn bóng lưng của Từ Tử Thanh, trong mắt loé lên một tia cay nghiệt.
Trong mắt Từ Tử Thanh, Điền Lượng chỉ là một tên rảnh rỗi đi gây sự, rơi vào người cậu cũng chỉ xem như cậu xui xẻo. Tuy nhiên, trong suy nghĩ của Điền Lượng, bắt nạt Từ Tử Thanh lại là chuyện rất hợp lý.
Chỉ là một tên tạp dịch hèn mọn lại khiến vị mỹ nhân tuyệt sắc như Từ Tử Đường đối xử đặc biệt, việc này sao có thể khiến cho Điền Lượng luôn dùng mọi cách lấy lòng mỹ nhân nhưng không được kết quả không ghét cho được?
Quả thật, nếu Từ Tử Thanh xấu xí thì không sao, nhưng trái lại là cậu mặc quần áo thô sơ, tuổi cũng không lớn, ngoại hình rất thanh tú, cộng thêm cử chỉ điềm tĩnh, cho dù nghe nói bị xử phạt cũng không khóc lóc xin tha như người bình thường khiến Điền Lượng nảy sinh oán hận. Điền Lượng chỉ nghĩ mình có địa vị như vậy mà tên tạp dịch như ngươi lại dám không nịnh nọt lấy lòng, tội không thể tha!
Cho dù có cảm giác như gai đâm sau lưng, Từ Tử Thanh vẫn bước đi bình tĩnh. Cũng may là Điền Lượng vẫn còn lý trí, không dùng tu vi đe doạ cậu trước mặt Từ Tử Đường, nhưng chỉ nhiêu đó cũng khiến Từ Tử Thanh đổ mồ hôi lạnh.
Có thể là rất nhanh cũng có thể là rất chậm, cuối cùng họ cũng đến mảnh ruộng linh thảo kia. Từ Tử Thanh ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Hạ lão đầu đang bận rộn làm việc, tâm trạng cũng dần ổn định.
Từ Tử Thanh nói: “Hạ quản sự, ta đã đưa người tới.”
Hạ lão đầu phủi bùn đất trên tay: “Ngươi tới canh chừng Long Trảo Hoa, trong vòng hai khắc không được lơ là.”
Từ Tử Thanh đáp một tiếng vâng, nhận một cây que bằng trúc rồi ngồi xổm canh chừng.
Sau khi Long Trảo Hoa được vun thêm đất, trong vòng hai khắc sẽ có sâu ăn rễ cây tấn công, cần phải dùng que gạt đi.
Từ Tử Đường không vội vàng đi qua, nhìn thấy Hạ lão đầu dặn dò Từ Tử Thanh bèn đứng im lặng một bên chờ đợi. Điền Lượng không biết lão già này có gì đáng để kính trọng, tuy nhiên mỹ nhân không động, gã cũng đành tạm thời nhẫn nhịn.
Hạ lão đầu giao việc xong mới nhìn sang Từ Tử Đường: “Cần cái gì?”
Từ Tử Đường nghiêm chỉnh hành lễ khi vãn bối gặp tiền bối rồi mới nói: “Mấy ngày trước, đại ca Từ Tử Phong của vãn bối vừa thành công lên trúc cơ, bây giờ tinh khí hao hụt nên đến xin một cây Thiên Tắc Thảo.”
Thiên Tắc Thảo sống nơi khô hạn, không nở hoa, mỗi cây có trăm lá, sau khi mọc đủ trăm lá thì rụng, sau đó mọc lại lần thứ hai, sau mười lần mới tính là trưởng thành. Thiên Tắc Thảo trưởng thành là dược liệu chủ yếu để luyện Bổ Khí Hoàn.
Lúc Từ Tử Phong lên trúc cơ tiêu hao rất nhiều tinh khí, nếu tĩnh toạ cần một năm rưỡi mới có thể hồi phục, trong thời gian này cảnh giới không ổn định. Nhưng nếu có thể dùng một viên Bổ Khí Hoàn thì không quá mười ngày, hắn có thể củng cố cảnh giới.
Sau khi hái Thiên Tắc Thảo, cho vào lò luyện đan càng sớm thì xác suất luyện Bổ Khí Đan thành công càng cao. Từ Tử Phong là thiên tài ngút trời đương nhiên được tông tộc coi trọng, vì vậy đã sớm mời một vị thái thượng trưởng lão giỏi luyện đan ra tay. Từ Tử Đường rất thương đại ca nên tự mình đến xin Thiên Tắc Thảo, chờ nàng trở về là có thể mở lò rồi.
Hạ lão đầu hừ một tiếng: “Chờ đi.”
Từ Tử Đường không có ý kiến: “Vâng, thưa tiền bối.”
Điền Lượng ở bên cạnh có lòng muốn ra mặt bên vực mỹ nhân, song khi gã định mắng thì mỹ nhân đã lắc đầu. Từ Tử Đường cũng rất bất đắc dĩ, nàng vốn định giải quyết nhanh chuyện này nhưng không may gặp phải Điền Lượng lảng vảng chặn đường nàng dưới chân núi, không thể không cùng gã đến đây. Mặc dù Từ Tử Đường nhận được một món pháp khí hạ phẩm đỉnh phong nhưng người tặng quà cho nàng còn chưa đủ nhiều à? Bây giờ nàng chỉ hy vọng có thể ngăn cản tên Điền Lượng này làm chuyện ngu xuẩn, để nàng bình an lấy được Thiên Tắc Thảo.
Điền Lượng thấy mỹ nhân luôn chú ý tới mình nên càng ân cần nói chuyện cùng Từ Tử Đường. Từ Tử Đường ậm ừ câu được câu mất nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến Hạ lão đầu đã đi xa.
Ở bên kia, Từ Tử Thanh đang tập trung quan sát Long Trảo Hoa, hoàn toàn không để mắt đến một nhóm bốn người Từ Tử Đường. Không phải Từ Tử Thanh oán hận họ mà cậu thật sự không thể phân tâm trong lúc bảo vệ Long Trảo Hoa.
Hạ lão đầu dự đoán quả nhiên không sai, mới qua một khắc đã có một con sâu đen từ trong đất chui ra. Con sâu to cỡ hạt gạo, dài bằng ngón út, bởi vì màu sắc tương đồng với linh thổ dưới Long Trảo Hoa nên rất khó phát hiện.
Khi thấy con sâu, Từ Tử Thanh nhanh chóng dùng tay phải cầm que trúc cắm xuống đất rồi xoay cổ tay, con sâu đã bị móc lên que trúc giãy giụa. Sau đó, cậu lập tức đưa ống trúc đang cầm ở tay trái lên che đầu que, con sâu ăn rễ liền chui vào ống trúc.
Con sâu này sợ nhất là mùi trúc, vừa vào trong ống lập tức nằm ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Con sâu ăn rễ đầu tiên bị bắt, ngay sau đó lại xuất hiện ba bốn con nữa. Từ Tử Thanh tiếp tục làm theo cách cũ, động tác cổ tay nhanh hơn trước một chút, cuối cùng cũng bắt hết sâu vào ống trúc. Khi đến con cuối cùng, cậu suýt để nó chui xuống đất, may mà que trúc đâm trúng đuôi sâu mới không uổng phí công sức từ nãy đến giờ.
Sau khi không thấy con sâu nào nữa chui ra, Từ Tử Thanh lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này có một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu: “Ánh mắt rất tốt nhưng động tác quá chậm.”
Từ Tử Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ lão đầu thì cười cười: “Vâng.” Thể lực kiếp này của Từ Tử Thanh tốt hơn kiếp trước rất nhiều, không có ốm đau nhưng vẫn chỉ là một người bình thường. Trước đó, Từ Tử Thanh đã đọc rất nhiều sách thuốc và biết cách xử lý một số loại linh thảo, nhưng dù sao đây vẫn là lần đầu tiên tự tay bắt sâu ăn rễ cây, cậu có thể làm được đến mức này cũng xem như đã hài lòng.
Hạ lão đầu cảm thấy Từ Tử Thanh còn có thể tiến bộ hơn nữa nhưng cũng không nhiều lời mà chỉ nói: “Đi theo ta.”
Từ Tử Thanh cung kính đáp: “Vâng, Hạ quản sự.”
Từ Tử Đường nhìn thấy Hạ lão đầu quay lại từ đằng xa, giữa đường còn dừng lại nói chuyện với thiếu niên tạp dịch. Nàng hơi sốt ruột nhưng không dám hối thúc, chỉ có thể chờ đợi.
Sau đó, Hạ lão đầu dẫn thiếu niên tạp dịch đến, nàng mới yên tâm.
Hạ lão đầu nhìn Từ Tử Đường, tay chỉ sang Từ Tử Thanh: “Đây là tạp dịch vườn bách thảo của ta, ngươi làm quen đi.”
Từ Tử Thanh gật đầu: “Vãn bối đã biết.” Điều này cũng có nghĩa là chuyện xảy ra trước cửa vườn, Hạ lão đầu đều biết hết. Đồng thời, phản ứng của Hạ lão đầu cũng chứng tỏ ông ta không khó chịu với cách cư xử của Từ Tử Đường.
Lúc này, Hạ lão đầu mới đưa ra một chiếc hộp: “Thứ ngươi cần.”
Từ Tử Đường nhận lấy rồi lập tức mở nó ra. Khi nhìn thấy hình dáng của linh thảo, Từ Tử Đường mừng rỡ nói: “Cảm ơn tiền bối!”
Quả nhiên vừa rồi cư xử khiêm tốn rất hữu dụng, chất lượng của cây Thiên Tắc Thảo này tốt hơn nhiều so với những cây nàng từng thấy.