Đáng Yêu Xỉu Luôn!

Chương 7




Toàn bộ người có mặt đều quay đầu nhìn Bạch Ngộ Hoài.

Trái cổ Bạch Ngộ Hoài trượt lên xuống, bình thản cúi người nhặt mảnh vỡ thủy tinh.

Kinh Tửu Tửu tức muốn xì khói.

Thà nhặt ly vỡ cũng không chịu nhìn mặt tôi!!!

Nếu lúc này Kinh Tửu Tửu có mắt đằng sau thì sẽ nhìn thấy, khi Bạch Ngộ Hoài khom lưng, tay trái của anh đang lặng lẽ ôm eo cậu, sợ cậu bị ngã.

"Ăn cơm xong, chúng ta qua bên kia xem thử." Bạch Ngộ Hoài nói.

Những người khác gật đầu, nhưng không ai hỏi anh sao lại làm vỡ ly. Bởi dù gì thì cũng chỉ là một cái ly mà thôi.

Mấy người đứng dậy đi nấu cơm, Bạch Ngộ Hoài cũng theo giúp đỡ. Lúc này Kinh Tửu Tửu mới buông anh ra.

Cậu không hề cáu kỉnh mà biến thành cái đuôi nhỏ, tò tò bám mông Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài vừa quay đầu đã thấy cậu nhỏ đang kéo khoé miệng sang hai bên, để lộ răng hổ nhỏ xíu.

Quay thêm lần nữa thì thấy cậu kéo khóe mắt xếch lên.

Lại quay thêm lần nữa, một cánh tay của Kinh Tửu Tửu biến mất rồi... Có lẽ cậu chưa từng xem Thần điêu đại hiệp đâu nhỉ, Bạch Ngộ Hoài thầm nghĩ. Dương Quá thiếu một cánh tay vẫn rất đẹp trai.

Mất tích nhiều ngày, giờ xuất hiện đã trêu chọc anh à? Còn tưởng anh không thấy sao? Bạch Ngộ Hoài nheo mắt, thế thì cứ giả bộ không thấy vậy, dù sao cũng chỉ là một tên quỷ nhỏ thôi...

Kinh Tửu Tửu triển lộ tài năng dọa người hết cả sở học rồi, đến cuối cùng dù có là quỷ nhỏ thì cũng thấy mệt á.

Cậu nằm ườn trên bàn ăn, miên man suy nghĩ, nhìn tui chưa đủ đáng sợ à? Hứ.

Kinh Tửu Tửu giật giật ngón tay, mâm trên bàn lập tức bay lên.

Đúng lúc Bạch Ngộ Hoài quay người, anh thản nhiên với tay kéo mâm xuống.

Kinh Tửu Tửu: "???"

Bữa trưa đơn giản làm xong rất nhanh, mọi người ngồi quây quần dùng cơm, cộng thêm cái nóng như thiêu đốt da thịt. Bọn họ ăn thật nhanh, muốn mau chóng đến nhà phụ bên cạnh.

Kinh Tửu Tửu lại động đầu ngón tay, giá nến dịch chuyển một chút.

Đúng lúc này, Bạch Ngộ Hoài đột nhiên chống tay xuống mặt bàn.

Mọi người sửng sốt nhìn Bạch Ngộ Hoài, một tay anh cầm nĩa, một tay thì chống trên mặt bàn, nhìn cực kì giống hình ảnh người đàn ông quyền lực mà anh đã đóng trong bộ phim nào đó.

Do chúng tôi ăn quá chậm sao?

Ai nấy đều run cầm cập, theo bản năng khiếp sợ trước khí thế của Bạch Ngộ Hoài, sau đó vội vàng lùa hết cơm vào miệng.

Kinh Tửu Tửu: "..."

Cậu nhíu mày, cảm thấy mu bàn tay hơi nóng.

Đáng lẽ cậu không thể cảm nhận được gì mới đúng chớ?

Nhưng anh đột nhiên giữ tay cậu, khiến cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, như kiểu anh đang truyền nhiệt cho cậu vậy. Thật kì lạ, Kinh Tửu Tửu lén rút tay về mà bất lực.

Cậu ngoắc ngoắc ngón tay, không thể làm gì khác được đành ngồi im thin thít.

Đảm bảo bị trúng tà mất rùi!

Kinh Tửu Tửu đưa ra kết luận cực kỳ chắc chắn.

Sau khi ăn cơm xong, Bạch Ngộ Hoài và tất cả mọi người, kể cả người quay phim cùng đi tới tòa nhà phụ.

Kinh Tửu Tửu lúc này đã rút được tay ra, nên nhanh chóng bay theo phía sau bọn họ.

Đợi khi vào đến tòa nhà, Bạch Ngộ Hoài chợt nhận ra Kinh Tửu Tửu đã thoát khỏi tay anh rồi. Chắc trong tòa nhà này có thứ gì đó, Bạch Ngộ Hoài lạnh mặt.

"Ở đây cũng không có đèn, kì lạ ghê ấy... Cả lâu đài lớn như thế mà không có tiền mua đèn hả?"

"Dùng đèn pin đi, xem xung quanh có đèn dầu không?"

Mấy MC bàn tán xôn xao.

Bạch Ngộ Hoài ngẩng đầu nhìn: "Chỗ này không có."

Mọi người đều vô cùng tin tưởng lời anh.

Ở đây bày rất nhiều đồ gia dụng, cả bọn phải đi cực cẩn thận để tránh động vào đồ đạc.

Sàn nhà vang lên tiếng kẽo kẹt, nghe phiền hết cả lòng.

Vu Thiệu Quang nhịn hết nổi nổi, giậm giậm hai chân nói: "Tôi cứ có cảm giác sàn nhà này sắp mục hết cả rồi á?"

Vừa dứt lời thì một tiếng "Rầm" vang lên.

"Đù má! Vu Thiệu Quang! Sáng không đánh răng hả!!!"

"Aaaaaa! Cíu!!!!"

Từng tiếng thét chói tai vang lên rồi đồng loạt rơi xuống, Bạch Ngộ Hoài cũng không tránh được. Lúc Vu Thiệu Quang giậm chân thì anh đang dòm Kinh Tửu Tửu.

Bụi đất bay mịt mù trong không khí.

Mọi người ho sù sụ, Khổng Tương Kỳ mò mẫm xung quanh, cố tìm nơi chắc chắc để lấy đà trèo lên thì sờ phải một thứ mềm như bùn, ươn ướt, làm cô ghê không chịu nổi. "Eooo..."

"Vãi, sao dưới này lại có cái hố lớn thế trời? Bị dở hơi à!" Vu Thiệu Quang mắng liên mồm.

"Hố này không phải do người đào, phòng này được xây trên đất bùn." Bạch Ngộ Hoài tỉnh táo nói: "Mọi người tự kiểm tra mình xem có bị thương không?"

Bạch Ngộ Hoài vừa dứt lời thì mọi người cũng hoàn hồn, nghe theo lời anh cầm đèn pin kiểm tra nhau.

"Tôi không sao..."

"Tôi cũng ổn."

"Mọi người đều ổn cả, xíttt, nhưng mà ngã đau quá, độ cao này không phải dạng vừa đâu!"

"Cũng may bên dưới là đất bùn mềm, chứ là xi măng thì có khi gãy tay gãy chân rồi cũng nên í."

Mọi người đang vui mừng, Bạch Ngộ Hoài không nói gì mà chỉ ngửa đầu nhìn lên trên.

...Không thấy Kinh Tửu Tửu đâu nữa.

Lại sợ bỏ chạy rồi à?

Hay là té dập mông ở đâu rồi cũng nên

Sau khi tỉnh táo lại, mọi người bắt đầu nhận thức được vấn đề nghiêm trọng: "Cao thế này thì ra ngoài kiểu gì giờ?"

"Điện thoại đâu, nhanh gọi cho tổ chương trình đi!"

"Thật vờ lờ, lần này chơi lớn quá, quay chương trình cũng lọt hố được."

Khổng Tương Kỳ há hốc mồm, cuối cùng phun được một câu: "...Cái này thú vị quá nhờ."

Nghe được câu này, mọi người cũng thả lỏng tinh thần hơn.

Mấy anh quay phim kiểm tra lại máy quay, rồi mới bắt đầu liên lạc với tổ chương trình.

Nhóm MC cũng chỉ đành đứng yên chờ đợi.

Bởi vì lúc bắt đầu quay chương trình, tất cả mọi người đều phải giao nộp điện thoại cả rồi.

Thời gian từng chút trôi qua, cảm giác chết chóc ngày càng lan rộng.

Không biết ai lên tiếng, người đó khó khăn nói: "Hình như.. không có tín hiệu?"

Khổng Tương Kỳ lẩm bẩm nói: "Đây là lâu đài cổ thời xưa."

Anh bạn quay phim gượng gạo ngẩng đầu: "Tín hiệu trên núi không tốt lắm, giờ rơi xuống sâu hơn thì... thì càng không có tín hiệu."

Khổng Tương Kỳ: "Biết thế lắp wifi ở đây ngay từ đầu cho rồi."

Vân Hinh nhỏ giọng hỏi: "Có leo lên được không?"

"Đất này là đất bùn, quá mềm, không có điểm tựa để leo lên." Quý Mạnh than thở nhìn Bạch Ngộ Hoài, còn anh thì không yên lòng ngẩng đầu nhìn cái gì đó ở phía trên? Nơi mà người khác không để ý, Bạch Ngộ Hoài trông thấy một đốm lửa nhỏ. Đốm nhỏ lấp ló tỏa sáng lập lòe rồi biến thành một ngọn lửa lớn, Kinh Tửu Tửu đang chui xuống.

Đột nhiên Bạch Ngộ Hoài nắm chặt tay.

Phía trên kia, Kinh Tửu Tửu đang nhìn miệng hố mà mài răng ken két, cơ hội tốt để cậu dọa bọn họ tới rồi!

Chính vì thế, Kinh Tửu Tửu nhẹ nhàng bay bay xuống.

"Vừa nãy còn thấy lành lạnh, sao giờ lại nóng vậy ta?"

"Không bình thường như này chắc chắn là có quỷ rồi!"

"Lõa Tào, ông có thể nói chuyện thực tế tý được không? Đừng có mồm thối như Thiệu Quang!"

Bạch Ngộ Hoài và Kinh Tửu Tửu nhau, nhưng cậu quay ngoắt đi không thèm để ý anh mà bay vòng vòng ở chỗ mấy MC kia.

"Tôi nóng quá." Khổng Tương Kỳ gớt nước mắt.

"Sao tôi cứ thấy chỗ nào hở là chỗ đó nóng ran dị?"

Kinh Tửu Tửu thầm nghĩ cô gái được đó, để tôi giúp cô nâng cao ý thức.

Kinh Tửu Tửu vòng ra sau lưng Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài vẫn đứng vững không hề tránh né. Cậu ta định làm gì? Giả mặt quỷ? Hay là... Bạch Ngộ Hoài còn chưa nghĩ xong thì cảm thấy tai mình bị nhéo. Kinh Tửu Tửu đang dùng lực kéo giãn vành tai Bạch Ngộ Hoài.

Vân Hinh đứng đối diện thấy được hình ảnh này thì trợn to mắt: "Anh Bạch! Tai anh làm sao thế kia!"

Khổng Tương Kỳ cũng sợ ngớ người: "Anh Bạch, anh có phép thuật thật hả? Sao lỗ tai anh dài dài nhọn nhọn thế kia?"

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Tên nhóc quỷ này gan to lắm!

Kinh Tửu Tửu: "Há há há há~~"

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Mấy ngày nay cậu ta giả bộ ngây thơ sợ sệt à?

Kinh Tửu Tửu nghịch tai anh chán chê xong cũng thấy không thú vị nữa bèn nhanh chóng tìm mục tiêu mới, may mắn thay đó là cánh tay Bach Ngộ Hoài.

Sờ sờ thấy rất thích, Kinh Tửu Tửu kéo lên kéo xuống kéo ngang kéo dọc cả ngày mà nó vẫn không nhúc nhích, cậu còn cảm giác như mình bị lôi theo mà va đầu vào ngực anh.

Kinh Tửu Tửu thở hắt ra, vẩy vẩy tay rồi quay người nghịch quần áo Bạch Ngộ Hoài.

Khuy áo Bạch Ngộ Hoài rơi ra, cổ áo phanh rộng...

Khổng Tương Kỳ trợn to mắt: "Anh Bạch, áo anh tự dưng... sao lại..."

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Âu phục Bạch Ngộ Hoài bị cởi hơn nửa, áo sơ mi cũng bay mất một nút.

Mấy MC khác cảm thấy hình ảnh này đáng sợ quá... nhưng mà cũng buồn cười không chịu được.

"Nếu là quỷ thì đây là quỷ gì vậy chứ?" Khổng Tương Kỳ lẩm bẩm.

Bạch Ngộ Hoài hết nhịn nổi, đè cánh tay đang khoác trên vai mình, mặt không đổi sắc nói: "Chắc lúc ngã xuống đã bị đứt chỉ, nên giờ rơi mất."

Kinh Tửu Tửu không rút được tay về, bèn đứng phía sau ôm lấy Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài đứng hình.

Quỷ nhỏ này, sao lại dính người vậy chứ?

Bạch Ngộ Hoài còn đang suy nghĩ, bỗng thấy gương mặt mọi người hiện lên sự hoảng sợ.

"Ủa, anh Bạch...?!"

Bạch Ngộ Hoài lơ lửng trên không.

Kinh Tửu Tửu ôm anh bay tới miệng hố.

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Lần đầu tiên anh được quỷ ôm bay đi đó...

"Ôi trời Đù má! Anh Bạch!"

"Có quỷ thật má ơi!!!"

"Ai cứu tôi với huhuhu! Tôi khóc chết mất! Mau gọi cho tổ chương trình tới cứu đi!!! Mau gọi đi aaaaa!!!!!"

"Đọc kinh phật có tác dụng không? Nam Mô Adidas..."

"Nam Mô A Di Đà Phật má ơi!!! Đọc vậy ai độ má hả?!!"

"ANH—— BẠCH—-"

Trong phút chốc cả bọn hoảng loạn vô cùng, người nào người nấy gào khản cả giọng, dùng hết sức từ lúc mẹ đẻ ra mà gào như điên.

Người máy nhỏ nhìn thanh đo độ sợ hãi tăng vọt, thấy khum vui cho lắm.

Chẳng lẽ nhìn cậu rực lửa, mà cả bọn bị dọa sợ dị hở?

Liệu cậu ấy sẽ buồn khi thấy bọn họ bị dọa chứ? Sao mình lại làm vậy...

Lần đầu tiên người máy nhỏ ngồi suy ngẫm y như một con người.

Phía này Kinh Tửu Tửu đang zui hết nấc.

Cậu dọa được người rồi!

Dù trông Bạch Ngộ Hoài chẳng giật mình hay hoảng sợ gì cả... Nhưng mà kệ đi.

Kinh Tửu Tửu ôm anh bay lên khỏi miệng hố thì buông tay.

Thế nhưng Bạch Ngộ Hoài lại giữ rất chắc. Kinh Tửu Tửu muốn giật tay ra, mà mãi không được.

Cậu nhíu mày, chẳng lẽ ảnh thấy mình ta? Thấy lại giả vờ không thấy hả?

Bạch Ngộ Hoài cũng suy nghĩ.

Vậy là xong rồi à?

Cậu ta trêu anh xong, giờ lại cứu anh lên?

Kinh Tửu Tửu giơ tay khác, quơ quơ trước mặt Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài còn đang mông lung suy nghĩ nên không phản ứng với cậu.

Kinh Tửu Tửu: "...Ờm, chẳng lẽ hổng nhìn thấy? Thế nắm tay tui làm gì?"

Cậu liếm môi: "Hay anh ta tưởng mình đang nắm củ cà rốt à?"

Bạch Ngộ Hoài: "..." Cổ tay cậu còn nhỏ hơn củ cà rốt nữa.

Anh cố ý nắm thêm một lát, rồi mới từ từ thả ra.

Kinh Tửu Tửu đi quanh anh hai vòng, không nhìn ra điều gì lạ bèn tự đi ra ngoài. Ở chỗ này ứ thoải mái gì sất, chẳng bằng phòng ngủ của cậu. Cậu phải về hỏi người máy nhỏ kia xem tiến triển như nào rồi.

Hôm nay cậu tuyệt vời ghê á, có khi đạt đủ chỉ tiêu rồi cũng nên! Chờ Kinh Tửu Tửu đi xa thì Bạch Ngộ Hoài mới quay đầu lại.

Ngọn lửa trên người thiếu niên đã giảm dần, hình như cậu không thoải mái lắm, đi chậm rì rì cứ như con người vậy.

Bạch Ngộ Hoài nhìn chằm chằm thật lâu.

Mọi người trong hố gào khản cả cổ rồi, thấy họ càng lúc càng loạn, Bạch Ngộ Hoài đành bảo cậu quay phim ném điện thoại lên.

"...Anh Bạch?"

"Là tiếng anh Bạch!"

"Anh Bạch có sao không?"

Lúc này bọn họ như chim sợ cành cong, nghi ngờ anh Bạch này chắc không phải do quỷ biến ra để lừa người chứ?

Thôi vậy, nghĩ nhiều thêm thì cũng thế.

Vừa nãy thì nóng giờ lại thấy lạnh, loại lạnh rét buốt ngấm tận sâu trong xương tủy. Chờ đợi thêm mấy tiếng nữa chắc họ sẽ đóng băng luôn.

Cậu quay phim cắn răng ném điện thoại lên trên, ném đến lần thứ ba mới thành công. Bạch Ngộ Hoài cũng không chần chừ nữa, mở máy gọi luôn cho tổ chương trình.

Tổ chương trình nhận được điện thoại của Bạch Ngộ Hoài thì bị dọa sợ, cả đám vội vàng đưa tổ y tế, nhân viên cứu hộ đi cùng.

Bảy tiếng sau, công cuộc giải cứu rốt cuộc hoàn thành.

Ai cũng bị mệt mỏi quá độ, vừa đói khát vừa lạnh.

Tổ chương trình đã chuẩn bị đồ ăn, ăn xong ngủ một giấc, cuối cùng mọi người mới lấy lại tinh thần. Khi đầu óc tỉnh táo rồi mọi người vẫn chẳng rõ mình có gặp quỷ không.

Dù sao từ lúc bước vào đây thì họ chưa thấy hình bóng con quỷ nào. Mấy MC nhìn nhau, nhất trí im lặng không nói chuyện vừa xảy ra dưới hố.

Nghĩ lại thì cũng ngạc nhiên phết...

Con quỷ gan to nào mà lại dám véo tai ảnh đế Bạch, còn lột quần áo ảnh luôn?

Vân Hinh do dự một chút rồi nói: "Chúng ta vẫn thiếu manh mối cuối cùng, chìa khóa mở cổng còn chưa tìm được đâu."

Tổ chương trình hơi do dự, bọn họ làm chương trình rất nghiêm túc, nhưng mà Bạch Ngộ Hoài gặp chuyện, bọn họ có muốn bồi thường cũng không nổi... Ngay khi bọn họ định nói gì đó thì Bạch Ngộ Hoài mở lòng bàn tay ra: "Là nó à?"

Anh tìm được từ sớm rồi.

Tổ chương trình vui vẻ: "Đúng là nó rồi!"

"Anh Bạch tìm được lúc nào vậy?" Những người khác ngớ người.

Bạch Ngộ Hoài: "Lúc Vu Thiệu Quang giậm chân."

Vu Thiệu Quang cười hề hề, sờ đầu khum biết nói sao.

Kinh Tửu Tửu nằm trên cửa sổ tầng ba, nhìn khung cảnh náo nhiệt ấm áp dưới tầng một lúc lâu. Nhiều người quá đi...

Nếu như giờ có thể đi ra ngoài thì, cậu cũng sẽ được gặp được nhiều người như vậy á. Kinh Tửu Tửu nghiêng đầu nhìn người máy nhỏ: "Mức độ tiến triển đủ chưa vậy?"

Người máy nhỏ: "Thiếu 3% nữa."

Kinh Tửu Tửu nhíu mày: "Sao lại thiếu một chút vậy chứ?"

Người máy nhỏ: "Mai chắc đủ thôi."

Kinh Tửu Tửu: "Ờm."

Đợi ở phòng mình làm cậu thấy hơi bứt rứt, dù sao thì Bạch Ngộ Hoài cũng không thấy cậu, vì vậy cậu len lén chui vào phòng anh, cuộn chăn nhắm mắt ngủ.

Bạch Ngộ Hoài nói chuyện với tổ chương trình xong thì lên tầng, nhìn thấy chăn của anh đang bọc lấy nhóc quỷ.

Lửa trên người cậu đã biến mất.

Mắt Bạch Ngộ Hoài giật giật, quyết định giả vờ không thấy mà xoay người đi vào phòng tắm.

Anh tắm rất nhanh, một lúc sau mới khoác áo tắm đi ra.

Kinh Tửu Tửu chưa từng ngủ cùng người khác, cậu muốn lăn sang bên cạnh nằm nhưng sợ động đậy sẽ bị phát hiện.

Vẫn như mọi ngày thôi, cậu hy vọng anh nhìn thấy mình.

Nhưng bây giờ... Người quỷ nằm chung chăn.. Hơi kì kì.

Vì thế Kinh Tửu Tửu áp chế cảm giác kì lạ, thả lỏng chăn ra để Bạch Ngộ Hoài cùng đắp.

Một người một quỷ cứ thế ngủ cạnh nhau cả đêm.

Ngày hôm sau Kinh Tửu Tửu còn chưa thức dậy, Bạch Ngộ Hoài đã thu dọn hành lý. Dưới tầng cũng ồn ào náo nhiệt hẳn lên.

Kinh Tửu Tửu nghe thấy tiếng bèn mở mắt chạy tới cạnh cửa sổ, nằm xuống nhìn ra bên ngoài. Cậu ngẩn ngơ, định nghiêng đầu hỏi Bạch Ngộ Hoài thì nhớ ra mình đang tàng hình.

Đợi Bạch Ngộ Hoài thu dọn hành lý xong đi xuống tầng, Kinh Tửu Tửu mới vội vã tìm người máy nhỏ.

"Bọn họ phải về rồi hả?" Kinh Tửu Tửu ngơ ngác, đuôi mắt rũ xuống, khóe mắt càng lúc càng hồng, chỉ chút xíu nữa thôi là òa khóc. Người máy nhỏ cũng nghệch mặt.

Một lúc sau, nó bỗng nói: "Chết cha, mọi người bị dọa sợ nên bỏ chạy hết rồi!"

Một quỷ một người máy bốn mắt trừng nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Lúc này dưới tầng vang lên âm thanh động cơ.

Kinh Tửu Tửu nhảy cẫng lên.

Chờ lần sau có người đến nữa thì không biết phải chờ bao lâu...

Kinh Tửu Tửu chạy thật nhanh xuống tầng.

Đúng như dự đoán, bọn họ đang khiêng đồ ra ngoài. Mà Bạch Ngộ Hoài cũng đứng đó, bên cạnh anh còn có vali.

Khi Kinh Tửu Tửu dòm Bạch Ngộ Hoài thì anh cũng đang dòm cậu.

Bạch Ngộ Hoài cúi xuống nhìn hộp đá quý trong tay. Phù văn trên nắp hộp, có thể hút quỷ nhỏ từ bên kia sang đây.

Chẳng qua chưa đợi Bạch Ngộ Hoài hành động thì cậu đã tự chạy tới.

Phó đạo diễn đứng đằng sau kêu lên: "Anh Bạch, anh lên xe trước đi. Hôm nay anh Vũ gọi điện thoại tới hỏi han, sợ anh có gì không ổn đó." Anh Vũ trong miệng phó đạo diễn là người đại diện của Bạch Ngộ Hoài – Hứa Tam Vũ.

Bạch Ngộ Hoài nghe thấy bèn gật đầu.

Kinh Tửu Tửu đứng một bên lo lắng rụng cả tóc.

Đi thật đấy à!

Cậu bay vèo qua, dán sát vào lưng Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài nhướng mày.

Quỷ nhỏ này còn trèo lên cả người anh?

Kinh Tửu Tửu làm tổ trên vai anh, liên tục vỗ vỗ. Cổ Bạch Ngộ Hoài cứng ngắc, muốn đưa tay kéo cậu xuống...

"Anh Bạch?" Phó đạo diễn đứng phía xa hỏi anh: "Chúng ta đi nhé?"

"Ừ." Bạch Ngộ Hoài nắm chặt tay trả lời.

Nhóc quỷ này bám người quá.

Chắc anh nên nói với cậu là anh sẽ dẫn cậu đi.... nhỉ?

Đột nhiên lúc này cả người Bạch Ngộ Hoài ngửa về phía sau.

"Anh Bạch sao thế?" Mọi người khiếp sợ nhìn anh.

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Kinh Tửu Tửu kéo áo anh, suýt làm anh ngã thì thôi đi, đã vậy cậu nhóc còn cưỡi trên đầu trên cổ anh!

Chỉ cần cúi đầu, Bạch Ngộ Hoài có thể nhìn thấy đôi chân thon dài mảnh khảnh của cậu quỷ nhỏ này.

————–

Tác giả có lời muốn nói:

Người máy nhỏ quay đầu dòm: Kí chủ của tôi đâu??? Anh Bạch đang tưởng Tửu Tửu sờ mình, nhưng thật ra là cậu muốn cưỡi anh...