Dành Cả Sinh Mệnh Để Yêu Em

Chương 16: Về Tô gia




"Được rồi, hôm nay họp đến đây thôi".

Nói rồi anh lập tức đứng dậy bỏ đi.

Đám người cổ đông có mặt ở đó vô cùng hoang mang, liếc nhìn sang trợ lí của Lục Thiệu Quân. Châu Huỳnh khẽ mỉm cười gượng gạo.

"Ờm... tổng giám đốc của chúng ta còn có việc bận nên cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây".

Trong quán cafe, Lục Thiệu Quân vừa bước vào liền thấy Tô Mạn đang lướt lướt điện thoại ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, bèn khẽ cười nhẹ một tiếng rồi đi đến cạnh cô.

"Anh đến rồi à!". Tô Mạn vừa nhìn thấy anh lập tức đứng dậy.

"Ừm, đi thôi". Lục Thiệu Quân nhẹ nhàng trả lời, kéo tay Tô Mạn rời đi.

Trong một nhà hàng Ý tên là Louisiana Valinin không mấy cách xa Lục thị.

"Khi nãy... em ngồi uống cafe với bạn à?". Lục Thiệu Quân cẩn thận hỏi thăm, bởi lúc bước tới cạnh cô anh liền để ý thấy có hai tách nước trên bàn nên mới thắc mắc.

"Ờm... là Lý Nhã mời em đến đó". Tô Mạn e dè trả lời.

Gương mặt Lục Thiệu Quân lập tức trở nên sửng sốt.

"Cô ấy không nói gì với em chứ?".

"Không... không có". Tô Mạn ánh mắt né tránh ngập ngừng đáp lại. Cô không nghĩ Lục Thiệu Quân lại phản ứng kịch liệt lên như vậy, điều này càng khiến Tô Mạn chắc chắn về suy đoán của mình. Quả nhiên, anh kí kết hợp đồng hôn nhân với cô là vì gương mặt này.

"Xin hỏi hai vị cần dùng gì ạ?". Tô Mạn đang miên man suy nghĩ thì thanh âm một người phục vụ đi tới vang lên.

Ánh mắt Lục Thiệu Quân hướng sang nhìn Tô Mạn ý muốn hỏi cô.

"Anh chọn món đi, em vào nhà vệ sinh một lát". Nói rồi Tô Mạn đứng dậy bỏ đi.

Lục Thiệu Quân nhìn chằm chằm quyển thực đơn rồi lên tiếng hỏi người phục vụ:

"Ờm... có món nào phù hợp với cặp đôi không".



"Hả!". Người phục vụ đơ người giây lát song nhanh chóng định thần lại.

"Vâng, hiện nay có món beefsteak trái tim rất được các cặp đôi ưa chuộng. Còn có spaghetti và bánh lava chocolate. Đều là những món rất nổi tiếng ở cửa hàng chúng tôi".

"Vậy lấy hết đi". Lục Thiệu Quân không chút chần chừ do dự.

"Vâng". Người phục vụ sau khi ghi chép nhanh chóng cúi đầu rời đi.

Vừa lúc đó, Tô Mạn từ từ bước ra, nhẹ nhàng ngồi xuống.

"Anh gọi món xong rồi sao?".

"Ừm". Lục Thiệu Quân khẽ gật đầu.

Một lát sau, đồ ăn được dọn ra khiến Tô Mạn phút chốc ngây người.

"Đây... đều là anh gọi sao?". Cô e dè hỏi lại Lục Thiệu Quân.

"Ừm... em... không vừa ý?". Lục Thiệu Quân giọng điệu cẩn thận, có chút lo lắng.

"Ờm... không có, quả nhiên nhìn rất ngon". Tô Mạn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Tô Mạn nhanh chóng bắt máy, thanh âm từ đầu dây bên kia lập tức vang vọng khiến cô cũng phải rùng mình mà để điện thoại cách xa một chút.

"Này, con định khi nào nào dẫn người chồng tổng tài bận trăm công nghìn việc đó của con về đây gặp mẹ vậy hả". Lưu Tuyết Mai giọng điệu tức giận.

Tô Mạn gương mặt có chút khó xử, liếc nhìn sang Lục Thiệu Quân.

"Ờm... mẹ à... khi nào có thời gian con và anh ấy sẽ về mà".

Lục Thiệu Quân dường như đoán được đại khái liền giơ tay cầm lấy chiếc điện thoại của cô:

"Tối nay con cùng Tô Mạn sẽ về thăm gia đình ạ".

Tô Mạn lập tức ngỡ ngàng sửng sốt, nhanh chóng giật lại chiếc điện thoại từ trên tay anh nhưng Lưu Tuyết Mai đã tắt máy, Tô Mạn có nói gì cũng không được, đành bất lực nhìn sang Lục Thiệu Quân e dè nói:



"Thật ra... nếu anh bận bịu công việc thì em sẽ nói lại với mẹ, anh không nhất thiết phải cùng em về Tô gia đâu".

Gương mặt Lục Thiệu Quân chững lại giây lát sau nhanh chóng định thần lại:

"Không có, dù sao anh cũng là chồng của em, đây là việc anh nên làm". Lục Thiệu Quân gương mặt tỏ ra không mấy để tâm, giọng điệu chắc nịch.

Tô Mạn có chút xấu hổ, gương mặt lập tức ửng đỏ vài phần.

"Vậy... làm phiền anh rồi".

"Tối nay anh sẽ chở em về Tô gia".

"Ừm". Tô Mạn nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

"Có phải... anh cũng nên mua quà tặng cha mẹ em không?". Lục Thiệu Quân giọng điệu ngập ngừng. Lần đầu gặp mặt, người con rể như anh cũng không thể tay không đến nhà được, nhưng lại không biết nên mua quà gì cho hợp lí bèn hỏi Tô Mạn.

"K... Hay là anh mua ít trà hoặc nước yến tặng bà ấy vậy". Tô Mạn toan trả lời không cần thì đột nhiên suy nghĩ lại, lỡ như điều đó thành cái cớ để mẹ cô đánh mất thiện cảm với Lục Thiệu Quân thì cũng không nên, vẫn là có còn hơn không.

"Ừm". Lục Thiệu Quân khẽ gật đầu.

Một lát sau.

"Để anh chở em về". thanh âm Lục Thiệu Quân nhẹ nhàng vang lên.

"Không cần đâu, anh cứ về công ty trước đi. Em có thể tự gọi taxi được". Tô Mạn lắc đầu từ chối. Thiết nghĩ Lục Thiệu Quân bận bịu công việc nên cô cũng không muốn làm phiền.

Lục Thiệu Quân suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý:

"Vậy em về cẩn thận".

"Ừm, anh cũng đừng làm việc quá sức nhé!". Tô Mạn giọng điệu nhẹ nhàng nhắc nhở.

Lục Thiệu Quân khẽ khựng lại giây lát song mỉm cười gật đầu:

"Được".