Danh Môn

Chương 413: Vợ chồng bất hòa(b)




Mọi người luống cuống tay chân một trận rồi khiêng Bình Bình vào cung. Trước hết cầm máu cho nàng, lại phái người hoả tốc đi mời bà lang Vương xem bệnh cho Bình Bình, liên tục bận rộn một lúc khá lâu thì vết thương của Bình Bình mới dần dần ổn định.

“ Bà lang Vương, nói thật cho ta biết vết thương của nàng ta rốt cục là thế nào?” Trên đường đưa bà lang đi ra ngoài, Bùi Oánh thấy xung quanh không người khác liền hỏi nhỏ. Vừa rồi nàng thấy sắc mặt bà lang Vương cực kỳ khó coi nên trong lòng quả thực thấp thỏm bất an.

Bà lang Vương tên là Vương Mộng Kiều, là con gái nhỏ của lão ngự y Vương Bỉnh Nguyên. Bà có y thuật gia truyền, chuyên môn xem bệnh cho phu nhân nhà giàu có. Bà cực kỳ có kinh nghiệm về phương diện phụ khoa. Nghe Bùi Oánh muốn hỏi, bà ta lắc đầu bảo: “ Phu nhân, vết thương của Bình cô nương nghiêm trọng ngoài dự liệu của tiểu nhân. Tiểu nhân lại không phát hiện được, tiểu nhân có trách nhiệm!”

“ Rốt cuộc nàng ta bị làm sao vậy? Bà lang Vương, bà phải nói thật với ta!” Bùi Oánh bắt đầu rối ruột “ Nàng, nàng ấy sẽ chết sao?”

“ Chết thì không.” Bà lang Vương thở dài một tiếng, áy náy nhìn Bùi Oánh mà nói: “ Một kiếm trên bụng kia của nàng rất có thể đâm xuyên qua tử cung nàng ta. Nói cách khác, cả đời này của nàng ta đều có thể không cách nào sinh đẻ.” Bùi Oánh “ a!” một tiếng rồi bịt miệng mà ngây dại, bà lang Vương lại lắc đầu bảo: “ Vết thương của nàng ta mà có thể sống sót đã là kỳ tích, cha của tiểu nhân nói, chuyện cần làm duy nhất của chúng ta chính là cảm tạ trời xanh.”

Bà lang Vương đi rồi, Bùi Oánh từ từ trở về phòng Bình Bình. Giờ phút này Bình Bình đã tỉnh, trên mặt nàng không có một tia huyết sắc trông cực kỳ yếu ớt. Thấy Bùi Oánh đi vào, nàng hạ giọng nói áy náy: “ Đại tỷ. Thật xin lỗi, vừa tới trong cung thì ta liền làm phiền cho mọi người.”

Bùi Oánh ngồi ở bên người nàng, cầm tay của nàng nói dịu dàng: “ Cái đồ ngốc này, làm sao mà ta lại có cảm giác ngươi làm phiền? Ngươi mau khỏe đi! Để ta bắt đầu gả ngươi cho Trương Thập Bát.”

Bình Bình khe khẽ lắc đầu, âm thanh của nàng rất yếu ớt, nhưng giọng điệu lại kiên định khác thường “ Đại tỷ. Kỳ thật cho tới bây giờ ta cũng không muốn gả cho hắn.”

“ Tại sao?” Bùi Oánh có hơi kinh ngạc nhìn nàng “ Chẳng lẽ ngươi với hắn ...”

Ánh mắt Bình Bình đột nhiên trở nên vô cùng trong suốt, dường như nàng quay lại ước mơ ngày xưa. Khóe miệng hơi nhếch lên, một nụ cười say mê hiện lên trên mặt nàng “ Ta vẫn luôn khổ công tìm kiếm Trương Thập Bát ngày trước. Đã nhiều năm như vậy ta mới chậm rãi hiểu một đạo lý. Kỳ thật hắn cũng không biến đổi, hắn vẫn là Trương Thập Bát trước đây. Ta cũng không thay đổi, ta vẫn là Bình Để Oa trước đây. Điều thay đổi chỉ là thân phận với nhau của chúng ta. Nếu như vì muốn được hắn mà gả cho hắn thì ngược lại là mất đi hắn. Đại tỷ, tỷ biết ý của ta sao?”



Bùi Oánh có hơi mờ mịt, nàng không cách nào hiểu rõ cảm xúc của Bình Bình, nhưng nàng cũng hiểu được quyết tâm của Bình Bình. Chỉ sợ cả đời nàng ta cũng sẽ không lập gia đình. Nàng đột nhiên nhớ ra lời của bà lang Vương nên có hơi hoài nghi có phải là Bình Bình đã biết vết thương trên thân thể mình nên mới nói như vậy hay không. Dù sao nàng ta cũng là xuất thân từ gia tộc y thuật. Lúc này, trong lòng Bùi Oánh dâng lên một loại áy náy mãnh liệt, nàng cắn môi nói với Bình Bình: “ Vậy tương lai thì ngươi có tính toán gì không?”

Trong mắt Bình Bình đột nhiên hiện ra sự nghịch ngợm vốn có, nàng uể oải cười nói: “ Ta còn có thể có tính toán cái gì, tứ chi thì không cần, ngũ cốc chẳng phân biệt được. Rời khỏi các ngươi ta thật không biết lấy gì mà sống. Cho nên ta chuẩn bị ở bên cạnh hắn. Ăn hắn, uống hắn, ta nghĩ hắn là một hoàng đế Đại Đường sẽ không tới mức ngay cả một nữ nhân như ta mà không nuôi nổi!”

Trong lòng Bùi Oánh âm thầm thở phào một hơi. Nàng vỗ vỗ tay Bình Bình mà cười nói: “ Cho dù thế nào, đầu tiên là ngươi phải dưỡng thương cho tốt, nghỉ ngơi thật tốt đi! Hôm nay là ngày thứ nhất vào cung, ta còn phải đi thu xếp cho người khác. Ai! Cái khổ của ta ngươi cũng không biết được.”


Bùi Oánh lại an ủi Bình Bình vài câu, thu xếp xong xuôi nha hoàn hầu hạ cho nàng thì lúc này mới vội vã đi nơi khác. Bình Bình lẳng lặng nằm trên giường, nàng tò mò đánh giá mọi thứ trong cung, nơi này sờ sờ, chỗ kia nghịch nghịch. Một cơn mệt mỏi kéo tới, bất tri bất giác nàng liền ngủ thiếp đi.

Lại nói Bùi Oánh thu xếp xong xuôi cho Bình Bình thì chạy đi thăm Thôi Ninh. Thôi Ninh hơi khá hơn, dọc theo đường đi bảy tám nha hoàn dè dặt chăm sóc nàng nên không xảy ra vấn đề gì. Nàng vừa mới uống thuốc an thai bổ thần, tinh thần coi như tốt hơn. Nhưng dù sao mang bầu, hơn nữa thân thể suy yếu nên nói một hồi cùng Bùi Oánh thì liền lộ vẻ cực kỳ mỏi mệt.

Bùi Oánh không dám quấy rầy nàng nhiều hơn, thu xếp cho nàng xong xuôi thì lúc này mới đi xem con của mình. Hiện thời sắc trời đã tối đen, nàng bận rộn suốt hai canh giờ, ngay cả cơm chiều đều còn không kịp ăn.

Bởi vì thân phận đám người Bùi Oánh còn không xác định nên tất cả mọi người tạm thời ở tại Lăng Khởi Điện. Nơi này trước đây khi Thôi Tiểu Phù làm Hoàng Hậu thì ở trong cung điện này. Nó cũng là một nhóm kiến trúc đầy đủ mà độc lập. Đình đài lầu gác, cung điện với hành lang dài có đến hơn trăm gian, nàng cùng với Chu Quang Huy đi một vòng mà bất giác có hơi mơ hồ.

“ Chu công công, tối hôm qua bệ hạ nghỉ ngơi như thế nào?” Vội vàng đến vội vàng đi, Bùi Oánh đột nhiên nhớ đến chồng mình. Nàng lại không chú ý tới hắn, trong lòng nàng có một cơn hối hận nên vội vàng trước khi gặp con thì hỏi qua tình huống của hắn để giảm bớt áy náy trong lòng.

“ Thần đã chứng kiến bệ hạ là hoàng đế cần cù nhất, ngài liên tục phê duyệt tấu chương đến canh tư ...” Chu Quang Huy đột nhiên cảm giác chính mình nói lỡ miệng, đây không phải là đang nói cho chủ mẫu chính mình không chăm sóc sức khỏe cho Hoàng thượng?


Quả nhiên, Bùi Oánh kinh hãi vội hỏi: “ Khanh nói là bệ hạ trắng đêm không ngủ sao?”

“ Có lẽ là ban ngày bệ hạ rất hưng phấn, có lẽ là công việc trong triều quá nhiều” Nói xong lời cuối cùng, Chu Quang Huy thấy mình đều không thể tự bào chữa, hắn đành phải thở dài một hơi nói tiếp: “ Nương nương, kỳ thật bệ hạ rất cô độc. Thần nhận thức được điều đó.”

Bùi Oánh trong lòng cực kỳ khổ sở, im lặng chỉ chốc lát rồi nàng lại hỏi: “ Đến lúc nào thì bệ hạ tan triều?”

“ Hồi bẩm nương nương, lão nô thật sự không biết. Nghe nói lúc chiều bệ hạ cùng mấy Tướng Quốc khai hội tại Chính Sự Đường, tranh luận thật sự kịch liệt. Rốt cuộc đến lúc nào có thể kết thúc, bệ hạ có thể quay về Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương hay không thì lão nô cũng không nắm chính xác.”

Bùi Oánh không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng đi theo Chu Quang Huy tới tẩm cung của mình. Tẩm cung là một gian cung điện rộng lớn, trong cung điện ánh sáng mờ mờ, mấy chục tên thị vệ cầm kích đứng ở hai bên cung điện. Ở chỗ sâu nhất cung điện đặt song song hai ngọn đèn dầu soi sáng bảy tám gian, một gian ở giữa chính là chỗ ngủ của nàng. Từ xa có thể thấy được vài tên cung nữ đứng ở cửa.

Thấy Bùi Oánh đi tới. Vài tên cung nữ vội vàng khôn khéo thi lễ “ Tham kiến nương nương!”


“ Con ta thế nào rồi?” Bùi Oánh cười hỏi.

“ Hồi bẩm nương nương, Tiểu công chúa đã ngủ, hoàng tử trưởng vẫn còn đọc sách.”

A! Bùi Oánh có hơi kinh ngạc. Chiếu theo tính tình của con trai, mới tới một nơi mới mẻ thì làm sao còn có thể tĩnh tâm được. Không ngờ hiện tại lại đang đọc sách thì thật là hiếm thấy .


Nàng bước nhanh đi vào trong phòng, chỉ thấy con trai đang ngồi ngay ngắn ở sau một cái án thư đang viết chữ hết sức chăm chú. Sống lưng nhỏ bé thẳng tắp, dáng vẻ cân đối, rất có vài phần phong thái hoàng tử trưởng.

Trong mắt Bùi Oánh nóng lên, nàng nghĩ lại mấy năm nay chồng mình chinh đông phạt tây, con trai hoàn toàn là do một tay nàng nuôi khôn lớn. Hiện tại rốt cục nó đã trưởng thành, trong lòng nàng vừa là vui mừng vừa là chua xót.

Bùi Oánh từ từ đi tới gần, vuốt ve đầu của con trai mà nói dịu dàng: “ Con ngoan. Bận rộn một ngày con cũng mệt mỏi, đi ngủ sớm một chút đi!”

“ Mấy tờ thư pháp này ngày mai phải giao cho sư phụ, con viết xong liền đi ngủ.” Trương Kỳ đáp nghiêm trang. Nó chấm bút vào mực, lại mang tới một tờ giấy rồi chăm chăm chú chú bắt đầu viết, trong miệng vẫn còn khẽ thì thầm: “ Tử Lộ hỏi công việc. Tử nói rằng: trước hết cứ làm. Xin lợi ích. Nói rằng: không mệt mỏi ...”

Bùi Oánh không quấy rầy con trai nữa, nàng lặng lẽ đi vào phía trong. Trong phòng đã được mấy người nha hoàn bố trí xong, so với phòng ngủ trước đây của nàng thì hoàn toàn như nhau. Bùi Oánh có hơi mệt mỏi ngồi xuống ghế phủ khăn thêu, trong lòng nàng rốt cuộc có một loại cảm giác bất an. Cảm giác giữa mình và chồng dường như có hơi xa lánh. Nhưng nàng không biết tại sao lại có cảm giác này, chẳng lẽ là do chồng xa nhà quá lâu chăng?

Hai đứa nha hoàn đem cơm chiều vừa mới hâm nóng đặt ở trước mặt nàng rồi nói nhỏ: “ Phu nhân. Ăn cơm chiều đi!”

Bùi Oánh cầm bát lên, vừa mới ăn được hai miếng cơm thì đột nhiên lại để bát xuống, vẫy tay gọi: “ Yên Hồng”

“ Phu nhân, có nô tỳ!”

Một đứa tiểu nha hoàn khôn khéo tiến lên thi lễ “ Xin phu nhân căn dặn!”