Danh Môn

Chương 501: Giết người và phong ba (c)




Chiều hôm đó, khoa thi cũng đã kết thúc. Thôi Diệu vô cùng hưng phấn, vui vẻ chạy về nhà. Ngày mai, hắn đã phải lên đường để đi tới Toái Diệp. Vì thế hôm nay hắn đã hẹn với Cổ Đại sau khi hắn thi xong, hắn sẽ đưa nàng đi du ngoạn ở Khúc Giang trì.



Nhưng khi Thôi Diệu vừa mới bước vào cửa phủ, viện đại quản gia đã ngăn hắn lại, thông báo: “ Trưởng công tử, thái lão gia cho gọi công tử đến gặp người”



Thôi Diệu nghe xong, hơi ngẩn người ra một chút, nhưng sau đó hắn tự lý giải, tổ phụ cho gọi hắn có lẽ là vì muốn hỏi xem tình hình thi cử của hắn thế nào. Mặc đù Cổ Đại còn đang chờ hắn kia, nhưng tổ phụ có việc phân phó cho hắn, nên hắn không dám không nghe.



Đi tới trước cửa thư phòng của tổ phụ mình, Thôi Diệu nhẹ nhàng gõ cửa: “ Tổ phụ, tôn nhi xin cầu kiến”



“ Vào đi” Từ trong phòng truyền ra âm thanh có chút già nua của Thôi Viên cho phép đứa cháu vào gặp.



Thôi Diệu bước nhanh vào trong thư phòng, hắn thấy tổ phụ của mình đang ngồi trên nệm êm, thân thể đã hết sức suy nhược rồi. Thôi Diệu cảm thấy hết sức đau lòng. Hắn tự nhủ mấy ngày gần đây, dường như hắn không quan tâm săn sóc tổ phụ được chu đáo lắm. Những ngày sau này hắn phải chăm lo cho tổ phụ thật tốt.



Thôi Diệu sùi sụt đau xót, hắn từ từ quỳ xuống, hướng tổ phụ dập đầu hành lễ: “ Tôn nhi xin ra mắt tổ phụ”



“ Thằng nhỏ này, tại sao phải hành đại lễ như vậy chứ” Thôi Viên khoát tay áo cười nói: “ Chẳng lẽ ngươi vẫn còn bất mãn tổ phụ chưa có tiền mừng tuổi đầu năm cho ngươi hay sao”



“ Tôn nhi không dám, tôn nhi ngày mai đã phải đi rồi, không còn được ở bên hầu hạ tổ phụ nữa”



Thôi Viên nhìn lại đứa cháu mà một tay mình đã chăm bẵm, nuôi lớn bấy lấu nay, trong lòng ông ta trào dâng một tình cảm yêu thương vô ngần. Nghĩ tới việc ngày mai không còn được gặp nó nữa khiến cho Thôi Viên cũng không thể nào kiềm chế cảm xúc, đôi mắt ông ta đã hơi ươn ướt. Hắn hướng Thôi Diệu vẫy vẫy tay gọi: “ Hài tử, ngươi tới đây”



Thôi Diệu vội vàng tiến lại bên cạnh tổ phụ của hắn. Thôi Viên âu yếm vuốt ve mái đầu của đứa cháu yêu, ông ta cười nói: “ Đứa cháu ngốc của ta, lần này đi An Tây nói ít thì cũng phải một hai năm, cũng không biết tổ phụ còn có thể chờ gặp được ngươi trở về hay không. Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng đừng để cho tổ phụ thất vọng đấy”



Nghe tổ phụ của mình nói ra những lời này khiến cho Thôi Diệu không kiềm chế được, hắn liền khóc không ra tiếng. Cứ như vậy hắn gục đầu lên đùi tổ phụ mình nức nở: “ Tôn nhi sẽ không đi An Tây nữa, tôn nhi muốn ở lại để phụng dưỡng tổ phụ”



“ Khốn kiếp” Thôi Viên bỗng nhiên đổi giọng tức giận, ông ta đẩy Thôi Diệu ra, rồi nhìn hắn bằng một ánh mắt nghiêm nghị: “ Đây là lời nói của cháu ta sao? Ngươi xem có khác gì nữ nhân không. Nếu như vậy thì ngươi hãy cút ra ngoài cho ta ta không muốn gặp ngươi nữa”



Thôi Diệu nghe tổ phụ tức giận như vậy vội vàng quỳ xuống, cố nén những bi thương trong lòng nói: “ Tôn nhi biết sai rồi, xin tổ phụ cứ trách phạt”




Thôi Viên nhìn hắn chừng chừng một hồi lâu, trong lòng ông ta cũng dần bình tĩnh trở lại. Rồi khẽ thở dài một hơi ông ta nói tiếp: “ Ngươi có biết tại sao tổ phụ lại bao ngươi nhất định phải đi An Tây không? Mà thậm chí ta cũng không sợ dầy cái mặt già nua này mà đi cầu xin với hoàng thượng. Tại sao ư? Đó là bởi vì ta đã nhìn ra việc Đại Đường và Đại Thực cùng nhau tranh đoạt Tây Vực chính là tranh đoạt lợi ích chiến lược. Đây có lẽ là sự kiện trọng đại nhất trọng lịch sử Đại Đường suốt hai mươi năm qua. Và khi đó tướng quốc của Đại Đường trong tương lai cũng e rằng cũng là người xuất phát từ Tây Vực đó. Vì thế ta muốn con tranh thủ ngay từ bây giờ được tôi luyện, trải phong ba của sự kiện lịch sử trọng đại này, để mấy chục năm nữa con sẽ có cơ hội vươn lên trở thành tướng quốc của Đại Đường . Khi đó mới có thể chắc chắn được địa vị của Thôi gia chúng ta không bị suy tàn mai một đi. Con hiểu chưa? Tổ phụ đã đem tất cả hi vọng của tổ phụ gửi gắm lên người con đấy. Hãy cố gắng vì Thôi gia”



Thôi Diệu yên lặng gật gật đầu: “ Tôn nhi hiểu”



“ Không! Ta chỉ sợ con không hiểu hết được” Khóe miệng của Thôi Viên khẽ nhếch lên một chút, ông ta lấy từ trong ngực áo ra một khối mỹ ngọc, rồi đem đặt nó lên trên mặt bàn: “ Đây có phải là đồ của con không”



Thôi Diệu nhìn khối ngọc đặt trên bàn, tậm địa hắn sửng sốt vô cùng. Hắn liền bật ngay dậy. Lúc này hắn mới nhớ lại, khối ngọc này là chính hắn đã gửi lại tiệm châu ngọc ở khu chợ phía đông vì thiếu tiền mua chuỗi ngọc cho Cổ Đại. Mấy ngày vừa rồi bận thi cử, hắn quên khấy đi mất không đến chuộc lại. Nhưng làm sao khối ngọc này lại đến tay tổ phụ hắn được chứ”


Trên khối ngọc này có khắc tên của ta, ai dám cầm giữ nó chứ” Thôi Viên liếc nhìn đứa cháu của mình, thấy trên nét mặt hắn có chút ngượng ngùng. Ông ta lại nói tiếp: “ Khối ngọc này là do chính tay ông chủ của Phúc Bảo kí, ngay xế chiều ngày hôm đó đã mang đến đây. Lẽ ra ta đã hỏi con ngay từ hôm đó, nhưng ta nghĩ con bận khoa cử nên chưa đề cập đến chuyện này. Hôm nay đã xong ta mới hỏi con tại sao con phải để khối ngọc này lại trong Phúc Bảo kí hả”



Khuôn mặt Thôi Diệu lúc này đã đỏ bừng cả rồi, hắn thấy chuyện không còn có thể giấu được nữa, nên đành phải đem câu chuyện mình mua chuỗi ngọc cho Cổ Đại kể qua loa, vắn tắt cho tổ phụ hắn nghe. Cuối cùng hắn cắn răng quyết tâm nói: “ Tôn nhi cùng nàng hai bên đều cảm mến nhau, xin tổ …”



Thôi Diệu còn chưa nói hết câu, thì tổ phụ của hắn đã đạp mạnh tay xuống bàn, thái độ đầy giận dữ. Thôi Viên sau đó ho khan một trận, cơn ho dữ dội đến mức oằn cả người, ngay cả thắt lưng cũng không thẳng lên được. Thôi Diệu cuống quýt lo lắng, vội vàng tiến đến chỗ tổ phụ đấm đấm, xoa xoa lưng cho ông ta. Nhưng Thôi Viên một tay giơ lên cản hắn, lớn tiếng quát: “ Ngươi quỳ xuống cho ta”




Tâm tư của Thôi Diệu lúc này cũng đã trầm lắng xuống, hắn từ từ quỳ xuống chuẩn bị nghe tổ phụ giáo huấn. Còn Thôi Viên, sau một lúc thở hổn hển hơi thở của ông ta mới trở lại được bình thường một chút. Ngón tay của ông ta run rẩy chỉ về phía hắn nói: “ Ngươi thật quá hồ đồ mê muội. Cô gái đó là ai, cô ta chỉ là một cô gái thiên bang dị tộc. Con ngươi là ai? Là trưởng tôn của Thôi Viên ta. Đừng nói là cô ta, mà ngay cả đến công chúa Đại Đường ta cũng sẽ không cho ngươi lấy. Thôi gia ta đường đường là một danh gia vọng tộc bậc nhất của Đại Đường há lại có thể để cho một cô gái phiên bang dị tộc, tóc vàng mắt xanh trở thành đại phu nhân của cả gia tộc hay sao. Hoang đường, ngươi thật sự là cực kỳ hoang đường”

Lúc này, tâm trạng của Thôi Diệu như hoàn toàn rơi vào vực sâu lạnh giá. Thôi Diệu rất hiểu và thông cảm với tổ phụ của mình khi liên tiếp nhắc đi nhắc đi nhắc lại hai từ “ hoang đường” đó. Chắc chắn rằng chuyện của hắn và Cổ Đại, tổ phụ của hắn sẽ không bao giờ đồng ý. Bỗng nhiên một dòng nhiệt huyết xông từ đâu, xông thẳng lên đỉnh đầu Thôi Diệu, hắn có chút bực bội: “ Trước lúc công danh của tôn nhi thành đạt, tôn nhi sẽ không lấy ai cả, như vậy tổ phụ đã hài lòng chưa”



“ Hừ” Thôi Viên lạnh lùng hừ một tiếng: “ Ngươi đừng có nằm mơ rằng sẽ lừa được ta. Ta cũng nói thật cho con biết, chuyện chung thân đại sự của con mà ta không tự tay quyết định thì dù có chết ta cũng không nhắm mắt.”



Thôi Viên lấy từ trên mặt bàn ra một tờ thiếp màu đỏ, ném về phía trước mặt Thôi Diệu. Ông ta nói với Thôi Diệu bằng một giọng điệu áp đặt, không có nửa chút gì là thương lượng, bàn bạc: “ Ta đây đã định sẵn chuyện hôn nhân cho ngươi rồi. Vợ tương lai của ngươi chính là Phòng Mẫn con gái của Hộ bộ thị lang Phòng Tông Yển. Phòng Mẫn là người hiền lành, ôn nhu, lại là con gái duy nhất của Phòng Tông Yển. Mẫn nhi năm nay mười ba tuổi. Bên ấy với Thôi gia chúng ta thật là tương xứng, tốt lành.Ta đã viết thư cho phụ thân ngươi, cũng đã nói chuyện này với Phòng thị lang rồi, bốn năm sau các ngươi sẽ chính thức cử hành hôn lễ thành thân”

“ Cái gì!” Thôi Diệu cảm thấy trước mắt như tối sàm. Một cảm giác đau đớn tận trong xương tủy khiến cho hắn tưởng chừng như hết đi sống lại.



Thôi Diệu cứ như người mất hồn bản thân hắn cũng không hề ý thức được mình đang rời khỏi thư phòng của tổ phụ thế nào. Hắn mờ mịt nhìn về phía trước, bất giác khi đi tới phòng khách, Thôi Diệu đứng yên đó ngơ ngác nhìn về phía gian phòng của Cổ Đại. Hắn cũng không biết hắn đứng nhìn như thế trong bao lâu nữa. Tiếng thở dài não nề, đầy cảm khái. Thôi Diệu xoay người bước đi về phía sau, nhưng khi hắn vừa mới đi được chừng hai bước thì từ sau lưng, đã truyền đến một âm thanah cực kỳ quen thuộc: “ Thôi công tử”

Thôi Diệu nghe vậy, giật mình, bất ngờ. Hắn vội xoay người lại. Trước mắt hắn lúc này là một thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, đó chính là Cổ Đại: “ Huynh bị ốm hay sao” Cổ Đại thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, nên lo lắng: “ Thôi công tử, có chuyện gì xảy ra sao”

“ Không!Không sao cả, chảng qua là ta hơi mệt mỏi một chút” Thôi Diệu cười khổ lắc đầu: “ Ta định tới để nói với muội một tiếng, ta có lẽ là không đưa muội đi dạo ở Khúc Giang trì được rồi