Danh Môn

Chương 520: Toái diệp phong vân (1)




Bốn ngày sau, đội Đường quân cuối cùng đi truy quét và áp giải những người Cát La Lộc còn lại cũng đã trở về. Như vậy hành động truy quét cuối cùng cũng đã kết thúc. Trừ một vài những người Cát La Lộc ở rất xa, còn lại tất cả những già trẻ, lớn bé trong bán kính ba trăm dặm đều bị áp giải về vị trí tập kết của Đường quân. Số lượng lên tới mười mấy vạn vạn người. Khi ấy bên sông Lệ Hà là núi người biển người đông đúc vô cùng, tiếng la ó, than khóc rung động cả đất trời. Lại còn có khoảng năm mươi vạn con dê bò cùng mười mấy vạn con ngựa nữa cũng bị dẫn đi cùng. Như vậy trừ hai vạn quân Cát La Lộc đang “ chờ chết” ở Yêu Long thành ra thì nơi đây chính là toàn bộ nhân số và tài sản của Cát La Lộc rồi.



Buổi tối hôm đó, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị và tập kết đầy đủ, hai vạn Đường quân áp giải mười mấy vạn người Cát La Lộc cùng toàn bộ tài sản của bọn họ bắt đầu một cuộc di chuyển lớn về phía nam . Những người già, phụ nữ và trẻ em Cát La Lộc được cho ngồi lên trên các xe ngựa, còn những người đàn ông khác thì cưỡi ngựa và chăn quản số dê bò đi theo. Đường quân kỉ luật nghiêm minh, đối xử với bọn họ cũng không hề độc ác, tàn bạo nên những người Cát La Lộc này cũng có vẻ yên tâm. Trên những chiếc ngựa ọp ép, đang lóc cóc chạy kia là những người phụ nữ ôm khư khư chút tài sản ít ỏi còn lại, bọn trẻ nhỏ thì ôm những chú dê con vào lòng, tất cả bọn họ đều ngơ ngác nhìn về mái lều của mình dần dần xa khuất. Bọn họ không biết cái gì đang chờ đợi họ và vận mệnh của họ không biết sẽ như thế nào đây.



Tháng bảy năm Đại Trị thứ năm, hai vạn kỵ binh Đại Đường đã bắt sống và áp giải thành công mười mấy vạn người già trẻ lớn bé của Cát La Lộc ở bên bờ sông Lệ Hà về Toái Diệp. Từ đó, bên bờ sông Lệ Hà vốn đã từng tồn tại một dân tộc Cát La Lộc cường thịnh đến nay dân tộc đó đã bị diệt vong .



Mà cũng trong thời khắc đó, tổng đốc của Tát Mã Nhĩ Hãn là A Cổ Thập đã hạ lệnh cho quân Đại Thực ở Thổ Hỏa La ngược lên phía bắc hỏa tốc để cứu viện cho người Cát La Lộc.



Vào ngày thứ ba tại nơi quân Đường bắt đi hầu hết người già, phụ nữ và trẻ em người Cát La Lộc, ở thành Hải Đồ toàn phế tích này xuất hiện một nhánh quân đội mất hết nhuệ khí. Áo giáp của họ bị đánh nát, vũ khí cũng không còn đầy đủ, tất cả đều đang hoảng sợ như chó nhà có tang. Đó là nhánh quân Cát La Lộc hơn ba ngàn tàn binh của đại tù trưởng A Đặc Lôi đã bị đánh bại trong chiến dịch. Bọn họ đã né tránh ở nơi đất hoang vài ngày rồi mới dám trở về thành Hải Đồ, nhưng trước mắt họ lại là một đống đổ nát cùng với hơn mười vạn tộc nhân đã mất tích.



A Đặc Lôi ngơ ngác nhìn qua đống đổ nát thành Hải Đồ, hắn đương nhiên biết rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn cũng không quá đau khổ hay thù hận, hai ngày nay lòng ông ta đã trở nên nguội lạnh rồi. Thậm chí hắn còn thở dài một tiếng, ít nhất như vậy cũng không cần phải giải thích với hơn mười vạn phụ nữ và trẻ em này rằng trượng phu của họ đã đi đâu.



Cũng không biết qua bao lâu, thị vệ của hắn là Trường Lỗ mới tiến lên thấp giọng khuyên nhủ:

- Đại tù trưởng, chúng ta đi tới bờ sông Y Lệ đi thôi! Nói không chừng mọi người còn có thể tìm được một vài tộc nhân trở về.



A Đặc Lôi mơ hồ gật gật đầu, theo trưởng thị vệ đi. Hiện giờ hắn cũng không biết làm thế nào mới tốt, quốc sư đã đi Hồi Hột tìm tiếp viện, Yêu Long thành bên kia cũng không có tin tức gì. Quốc sư không có bên cạnh, A Đặc Lôi cảm thấy mình thiếu đi tâm phúc, không dám đi đâu, không dám quyết định chuyện gì nữa.



Sông Y Lệ cách thành này chừng năm, sáu dặm đường, đi một lát đã tới. Quân lính cũng đã mệt mỏi không chịu được nữa, không đợi tù trưởng hạ lệnh đã nhảy xuống ngựa nghỉ ngơi bên bờ sông. Mười thiếp thân thị vệ cuối cùng cũng dựng xong trướng bồng, thỉnh tù trưởng vào nghỉ tạm. Nhưng A Đặc Lôi vừa mới vào trướng thì phương xa có tiếng vó ngựa như sấm rền vọng lại. Sắc mặt A Đặc Lôi trở nên trắng bệch theo bản năng chạy ra khỏi trướng nhảy lên mình ngựa, động tác vô cùng mau lẹ. Những người Cát La Lộc nghỉ bên bờ sông cũng sợ tới mức nhảy dựng lên, hỏng rồi, bọn họ đã thành chim sợ cành cong, hơi có gió thổi cỏ lay đã nghĩ ngay tới chuyện chạy trối chết.



Một lát sau đội kỵ binh tới gần mọi người mới thở phào một hơi, đó là đội kỵ binh được phái đến Yêu Long thành thám thính trở về. Hơn mười tướng lĩnh quý tộc trong tàn quân liền đi vào trong lều lớn nghe tin tức.



Kỵ binh mang về hai tin tức, một xấu một tốt. Tin xấu là quân Cát La Lộc ở Yêu Long thành đã bị hai vạn quân Đường vây hơn mười ngày, không thể thoát ra được, bất quá quân Đường cũng không tấn công họ ngay, ý đồ còn chưa rõ.



Nhưng tin tốt lại làm người Cát La Lộc thập phần phấn chấn, đó là trong phạm vi bốn trăm dặm quanh sông Y Lệ còn có mấy bộ lạc không bị quân Đường bắt đi, có khoảng hơn ba vạn người, hiện giờ đang trên đường tới đây.



Nghe thấy tin tốt này, tàn quân Cát La Lộc bên bờ sông Y Lệ lập tức hoan hô, tin tức này khiến cho tinh thần bọn họ phấn chấn hơn hẳn sau những ngày đen tối. Đối với những người trong trướng bồng thì tin tức này còn có ý nghĩa khác, đó là người Cát La Lộc bọn họ không hoàn toàn bị diệt vong, hơn nữa đó còn là tộc Mưu Lạt. A Đặc Lôi lập tức phái hơn một ngàn người đi trợ giúp những tộc nhân này tới.



Tuy có một tin xấu nhưng đối với A Đặc Lôi nó cũng là một cái tin vô cùng tốt. Đa Đồ bị quân Đường vây khốn thì không có cách nào đến đoạt tộc nhân về, đoạt lại ngôi vị đại tù trưởng. Nếu Đa Đồ thoát được thì cho dù quân Đường không giết ông ta thì Đa Đồ nhất định cũng sẽ vì tư thù mà giết ông ta, nhánh quân đội huynh đệ Bì Da Nhĩ kia là tự tay ông ta phái thị vệ tâm phúc đi giết.



A Đặc Lôi chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong doanh trướng. Hiện giờ hắn ta còn lại có hơn ba vạn tộc nhân, chỉ có ba ngàn binh lính, bước tiếp theo nên đi tới đâu, làm thế nào đều quyết định vận mệnh của người Cát La Lộc nhưng hắn ta lại không biết phải làm sao.



Đúng lúc này một thị vệ chạy vào bẩm báo:

- Quốc sư đã trở lại!



A Đặc Lôi mừng rỡ lập tức hô:

- Mau mau mời quốc sư vào.



Nói xong không đợi binh lính đi ra ngoài ông ta lập tức đã chạy ra trước. Hiện giờ Tô Nhĩ Mạn chính là thái dương cứu tinh cho tiền đồ của ông ta. Ông ta vừa chạy ra đến cửa trướng thì liền gặp Tô Nhĩ Mạn bước vào, vẻ mặt y tươi cười, trên đường vào cũng chào hỏi bọn lính gác.



- Quốc sư, ta muốn nói cho ông một tin tốt.

A Đặc Lôi nói gấp gáp.



- Thần biết.

Tô Nhĩ Mạn khoát tay cười tủm tỉm nói:

- Phải nói là hai tin tốt chứ.



A Đặc Lôi khẽ giật mình, lập tức hiểu được:

- Quốc sư nói đúng, ta cũng cho rằng như thế.



- Vậy ngài định chuẩn bị thế nào bây giờ?

Tô Nhĩ Mạn liếc mắt nhìn ông ta, thanh âm lạnh lùng nói:

- Một khi Thổ Hỏa La của Đại Thực quân tấn Toái Diệp, vây trấn A Mộc Đồ thì quân Đường sẽ lập tức rút lui về phía nam, khi đó Đa Đồ sẽ trở về, ngài phải quyết định cho sớm đi.



A Đặc Lôi gật nhẹ, khẽ thở dài nói:

- Ta cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, hiện giờ nhờ quốc sư thay ta quyết định.




- Ngài thật sự nguyện ý nghe theo lời thần sao?

Tô Nhĩ Mạn chăm chú nhìn ông ta nói.



- Đó là đương nhiên, ta cũng chỉ có một người thân là quốc sư, ta không nghe quốc sư thì có thể làm thế nào?



- Tốt lắm, vậy thần chỉ cho ngài một con đường sáng.

Tô Nhĩ Mạn đột nhiên hạ giọng nói:

- Ngài hãy nghe lời của thần đi nương nhờ người Hồi Hột. Thần đã cho người đi liên lạc, chỉ cần ngài đến nhờ, Khả Hãn Trung Trinh sẽ bảo hộ cho người Cát La Lộc trở thành bộ lạc thứ mười của Hồi Hột, cũng sắp xếp cho ngài cùng tộc nhân định cư tại vùng lưu vực Huyền Trì, đây chính là cái nôi của người Cát La Lộc, ngài hiểu không? Chăm lo việc nước hai mươi năm nữa có lẽ người Cát La Lộc sẽ có thể cường đại lên được.



- Đại tù trưởng không thể đồng ý!

Tô Nhĩ Mạn còn chưa nói xong, đột nhiên có một người xông vào trướng, đó là trưởng thị vệ Lỗ Đặc. Ông ta quỳ xuống lớn tiếng nói:

- Tù trưởng vạn lần không được đi. Người Cát La Lộc chúng ta với người Hồi Hột vốn có mâu thuẫn cạnh tranh, bọn chúng làm sao có thể để người Cát La Lộc chúng ta có cơ hội vực dậy lần nữa. Thà rằng tù trưởng ra hàng nhà Đường, cùng bọn họ đối phó với người Hồi Hột. Chỉ cần chúng ta thành tâm nhận sai, một lần nữa hiệu trung với Đại Đường, với lòng dạ của người Đường thì nhất định bọn họ sẽ cho chúng ta cơ hội, hơn nữa họ còn nắm trong tay hơn mười vạn cha mẹ vợ con ta, chúng ta làm sao có thể vứt bỏ họ được.



Nói xong Lỗ Đặc liều mạng dập đầu khẩn cầu A Đặc Lôi chấp nhận phương án của y. Đột nhiên lúc này Tô Nhĩ Mạn xoay người chém một kiếm đầu Lỗ Đặc rơi xuống đất. Lỗ Đặc lập tức ngã xuống, máu tươi từ cổ phun đầy đất. Tô Nhĩ Mạn hung ác nói:

- Quả nhiên là nghiệt chủng nhà Đường, dám khuyên chúng ta đầu hàng Đại Đường, đáng chết lắm!



ứa sẽ đảm bảo lợi ích của những người thương nhân Túc Đặc chúng tôi rồi cơ mà”