Danh Môn

Chương 622: Sự lựa chọn của Hoàng Hậu (b)




Chỉ chốc lát, Trung Lang Tướng Tần Ngọc đang trực vội vã chạy tới, hắn quì một gối bẩm: “ Thần khấu kiến Hoàng hậu nương nương.”



Bùi Oánh sầm mặt xuống liền nói: “ Tần Tướng quân, Hoàng thượng từng hạ ý chỉ. Hậu cung tần phi có chuyện khẩn cấp thì trước tiên có thể rời cung sau khi bẩm báo, Bổn cung hôm nay có chuyện quan trọng muốn đi, vì sao không cho phép ta đi ra ngoài? Chẳng lẽ ý chỉ của Hoàng Hậu có thể không cần nghe sao?”



Tần Ngọc cực kỳ khó xử. Hôm qua đại tướng quân Lý Tô đặc biệt hạ quân lệnh, bất luận kẻ nào không được tùy ý ra vào hậu cung. Mặc dù hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, nhưng lệnh Đại Tướng quân làm bọn hắn không dám không nghe liền giữ nghiêm các cửa. Mặc dù quân lệnh nghiêm minh, nhưng Bùi Oánh cũng không giống như vậy. Không chỉ bởi vì nàng là Hoàng Hậu Đại Đường, dưới một người, trên vạn người. Quan trọng hơn là trong quân nàng có được uy tín rất cao. Nhất là trong một nhóm lão binh đi theo Trương Hoán giành chính quyền, mỗi người đều cực kỳ kính trọng đối với nàng.



Tần Ngọc do dự hồi lâu. Người khác có thể ngăn lại, nhưng Hoàng hậu nương nương không thể. Đây là ý chỉ của bệ hạ. Hắn đột nhiên cắn răng một cái, vẫy tay hạ lệnh: “ Cho đi!”



Đội kỵ binh hộ vệ loan giá lao ra Tả Ngân Thai Môn nhanh chóng chạy về hướng phường An Nghiệp.



Phường An Nghiệp là phủ đệ của Bùi Hữu. Từ khi Bùi Hữu đảm nhiệm chức Gia chủ Bùi gia, phủ dòng họ của Bùi gia tại kinh liền từ phủ Bùi Tuấn chuyển tới phủ đệ Bùi Hữu. Mỗi tháng tộc hội đều cử hành ở chỗ này. Giờ phút này, Bùi Hữu đang cùng Lý Kiều thương lượng một số việc quan trọng trong kế hoạch. Ngày mai chính là thời gian bọn họ phát động kế hoạch Tân Hoàng. Về thời gian mặc dù có hơi vội vàng, nhưng ngày kia thì Hàn sắp sửa quay về Trường An, bọn họ không cách nào lại thong dong bố trí .



Đang lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Quản gia gần như là chạy sấp ngửa tới bẩm báo “ Lão gia, người trong cung mới đến thông báo, Hoàng hậu nương nương sắp sửa đến phủ đệ.”



“ A!” Bùi Hữu vụt đứng lên, lão lập tức liền phản ứng ngay. Đây nhất định là Lý Kỳ không giữ miệng đã nói cho Bùi Oánh. Thằng nhãi này, mệt cho mình luôn miệng dặn dò nó! Bùi Hữu có hơi e dè đối với sự quyết đoán của Bùi Oánh. Nhưng mà Bùi Hữu lập tức liền ổn định tâm thần. Ngày mai sẽ hành động, Bùi Oánh dù có thái độ kiên quyết như thế nào cũng không làm nên chuyện gì, may lắm thì nói được mấy câu không rõ ràng. Đợi lát nữa chỉ cần thề thốt phủ nhận cho xong việc. Lão vội vàng ngăn Lý Kiều đang muốn đứng lên, trầm giọng nói: “ Không ngại, chúng ta tiếp tục thu xếp chuyện cho xong, cứ để nàng chờ một lát.”



Lão lập tức sai người gọi con trưởng là Công Bộ Viên Ngoại Lang Bùi Hi tới, hạ lệnh: “ Con thay cha đi ra nghênh đón Hoàng hậu nương nương, mời nàng tạm tới nhà sau nghỉ ngơi. Nói cho nàng là cha đi ra ngoài, đợi lát nữa quay về gặp nàng.”



Bùi Hi đồng ý một tiếng liền vội vã đi. Bùi Hữu lại sai người đi nhắc vợ cũng ra cửa nghênh đón. Lúc này mới đóng cửa thư phòng lại, tiếp tục bí mật bàn bạc kế hoạch ngày mai cùng Lý Kiều .





Chả mấy chốc, phượng giá của Bùi Oánh chậm rãi đến trước cửa phủ Bùi Hữu. Nàng nhẹ nhàng vén một góc màn xe, thấy trước bậc thang đang có một chiếc xe ngựa lộng lẫy khác thường đỗ, bên cạnh còn có mấy chục tên thị vệ, xem ra Bùi Hữu đang có khách.



Lúc này Bùi Hi bước nhanh tới đón chào “ Thần Bùi Hi cung nghênh Hoàng hậu nương nương!”



Bùi Oánh nhìn qua Bùi Hi rồi thản nhiên hỏi: “ Nhị thúc có ở trong phủ không?”




“ Sáng sớm nay cha đi chùa Hưng Thiện, thần đã phái người đi tìm. Xin nương nương trước vào bên trong nghỉ ngơi một chốc.”



“ Thật không?” Bùi Oánh liếc mắt qua cỗ xe ngựa kia, âm thầm cười lạnh một tiếng liền nói: “ Ta chờ Nhị thúc chỉ chốc lát, xin chuyển lại thúc. Hôm nay ta đây lấy thân phận con gái Bùi gia tới chơi, có mấy câu muốn hỏi thúc một chút.”



Lúc này, vợ Bùi Hữu cùng con dâu cũng đi ra đón tiếp, Bùi Oánh xuống xe ngựa liền cùng Tiền thị đi vào bên trong. Nàng đi đi đến từ đường của Bùi gia bái tế linh vị cha mình, lại ngồi đó hàn huyên một hồi cùng Tiền thị về việc nhà. Ước chừng một khắc canh giờ sau, Bùi Hữu vội vã chạy tới thi lễ tạ tội với Bùi Oánh “ Thần không biết nương nương hôm nay đến, khiến nương nương mất công chờ, xin thứ tội!”



Bùi Oánh hơi khoát tay chặn lại, rồi nói nhẹ nhàng khác thường: “ Nhị thúc không cần tự trách. Chỉ trách ta hôm nay tới mà không có thông báo gì trước. Ngoài ra, ta cũng thuận tiện bái tế linh vị của cha nên cũng không phải chờ lâu.”



Ngừng một lát, Bùi Oánh lại nói: “ Hôm nay ta còn có mấy câu muốn hỏi Nhị thúc. Hy vọng Nhị thúc không trả lời miễn cưỡng.”



Nụ cười trên mặt Bùi Hữu cũng đã biến mất, ông ta đứng thẳng người nghiêm nghị hỏi: “ Nương nương đến là vì việc ruộng đất Bùi gia?”




Bùi Oánh khẽ hừ một tiếng rồi nói: “ Ta đã nói rồi, việc ruộng đất Bùi gia ta sẽ không hỏi đến. Ta chỉ muốn hỏi một câu, buổi sáng Nhị thúc nói với Kỳ nhi là có ý gì?”



“ Nói sáng nay?” Bùi Hữu vẻ mặt ngơ ngẩn, ông ta không hiểu lắc đầu “ Thần không hiểu nương nương đang nói điều gì, sáng nay thần nói rất nhiều với Thái Tử điện hạ. Có nhiều điều ngay cả chính mình đều không nhớ được .”



“ Ta đây nhắc nhở thúc, chính là muốn Kỳ nhi thay cho phụ hoàng của nó.” Giọng điệu Bùi Oánh đột nhiên trở nên nghiêm nghị “ Nhị thúc không muốn nói với ta là thúc tuyệt không có nói những lời này chứ!”



Tiền thị đứng bên cạnh cũng bị làm cho sợ hãi. Cho dù là bà ta kiến thức nông cạn, những cũng hiểu rõ ràng ý tứ những lời này của Bùi Oánh. Bà ta kinh hãi nói “ Lão gia, người cũng không nói lời này đó chứ!”



“ Đạo nữ tắc sao cho nói xen lời người ta làm gì, bà đi vào buồng trong cho ta.” Bùi Hữu hung hăng trợn mắt nhìn vợ, Tiền thị sợ đến nơm nớp lo mà đi vào nhà .

Bùi Oánh thấy sắc mặt Nhị thúc biến đổi liền lạnh lùng hỏi: “ Nói như vậy là Nhị thúc đã thừa nhận?”



Bùi Hữu chắp tay thở dài một cái rồi nói: “ Không sai. Thần thừa nhận đã nói những lời này. Nhưng mà đó chỉ là một câu nói khi tức giận, vốn ý của thần là muốn để cho Thái Tử điện hạ ban chỉ miễn trưng thu ruộng đất của Bùi gia. Oánh nhi không biết, mắt thấy Bùi gia chúng ta sẽ bị hủy vì thực danh chế ruộng đất này. Hãy nhìn tóc Nhị thúc, vì chuyện này mà lo âu đến bạc trắng.”



Bùi Oánh không nói gì, hồi lâu sau nàng mới nói nhỏ: “ Đêm trước khi Bệ hạ đi, ta đã hỏi ngài có thể chỉ dẫn cho Bùi gia chúng ta một con đường sống hay không. Ngài nói Bùi gia chúng ta có thể bỏ tiền lập công xưởng lớn, còn có thể đóng thuyền biển đi Đại Thực buôn bán lớn.”



Nàng nói còn chưa dứt lời, Bùi Hữu liền khoát tay cắt đứt. Lão khinh thường nói: “ Lại bảo Bùi gia chúng ta đi làm thương nhân, Oánh nhi mà cũng có thể nói như vậy sao?”



“ Nhưng Nhị thúc cho dù như thế nào cũng không nên bảo Kỳ nhi thay thế phụ hoàng của nó. Nhị thúc làm quan vài thập niên, không thể ngay cả điều này mà không biết được!”



Bùi Hữu ha ha cười một tiếng “ Bùi Hữu ta làm gì mà có khả năng phi thường như vậy, có thể làm cho bệ hạ xuống đài? Chỉ là phanfn àn vớ vẩn thôi, Oánh nhi cần gì phải cho là thật?”



“ Tốt lắm, ta hy vọng đó chỉ là một câu nói đùa của Nhị thúc, sau khi trở về ta sẽ bảo Kỳ nhi quên chuyện này đi.” Vừa nói, Bùi Oánh đứng lên, vừa đi ra phía ngoài nàng vừa nói: “ Ta chỉ tạm thời xuất cung nên không tiện ở lại lâu bên ngoài. Ta đi về đây.”



Hòn đá trong lòng Bùi Hữu rơi xuống đất, lão vội vàng đưa Bùi Oánh ra cồng chính. Bùi Oánh lên phượng giá lại phát hiện chiếc xe ngựa vừa rồi đã không thấy. Nàng không nói gì thêm, chỉ hạ lệnh một tiếng “ hồi cung” , xe ngựa liền lộc cộc rời khỏi Bùi phủ.



Bên trong xe ngựa, sắc mặt Bùi Oánh liên tục biến đổi. Mặc dù Bùi Hữu chỉ nói phớt qua, nhưng Bùi Oánh cũng không bị ông ta nói đùa như vậy làm cho mê hoặc. Nàng biết cho tới bây giờ Nhị thúc đều là nổi tiếng vì cẩn thận, bảo thủ, nên tuyệt đối sẽ không nói ra việc thay thế Hoàng thượng trước mặt thái tử làm trò đùa. Lâm vào đường cùng, ông ta sẽ bí quá hoá liều mà làm những hành vi cực đoan. Bùi Oánh tin tưởng Bùi Hữu quả thật là cố tình ủng hộ Thái Tử lên ngôi. Hơn nữa bọn họ đã hành động, chồng mình vắng mặt ở Trường An chính là thời cơ tốt nhất của bọn họ.



Ra khỏi phường An Nghiệp, Bùi Oánh đột nhiên vén màn xe hỏi Chấp Qua Giáo Úy đang hộ vệ bên ngoài cửa sổ: “ Triệu Giáo Úy, vừa rồi cỗ xe ngựa kia là của ai, các ngươi nhìn thấy ai lên xe ngựa chứ?”



“ Hồi bẩm nương nương, là Tông Chính Tự Khanh Lý Kiều. Thần thấy tận mắt ông ta lên xe ngựa, hành động cực kỳ bí hiểm.”



Lý Kiều. Bùi Oánh nao nao, chẳng lẽ ông ta cũng tham gia hành động phản đối chồng mình sao? Nàng đột nhiên lại nghĩ tới sự khác thường khi ra cửa cung. Lúc này trong lòng Bùi Oánh bất chợt sinh ra một ý niệm trong đầu, Tả Vũ Lâm Quân Đại Tướng quân Lý Tô không phải là con của Lý Kiều sao? Mặt của nàng thoáng chốc trở nên trắng bệch, nàng hoàn toàn nghĩ thông suốt. Đám người Bùi Hữu bọn họ đã nắm Vũ Lâm Quân trong tay, Vũ Lâm Quân nghiêm ngặt khống chế cửa cung nói rõ bọn họ rất có thể đã phát động chính biến trong một hai ngày tới.



reakNewLine]>