Dành Nửa Năm Sửa Kịch Bản, Tối Quá Mệt Mỏi Rồi

Chương 2




Hai người kẻ thù không đội trời chung đối mặt nhau, tuy rằng trong truyện không nói rõ nguyên do tại sao, nhưng để đúng nguyên tác thì cậu cứ tỏ ra hung hăng là được.

- Cút ra, chuyện của tôi không cần cậu quản.

- Ăn gan hùm à? Dám dùng giọng như vậy nói chuyện với tối? – Lưu Diệu Văn Nói xong, liền tiến lại muốn kéo tay cậu.

Hạ Tuấn Lâm lùi về phía sau, cố gắng tránh né hắn, lạnh lùng nói:

- Đừng chạm vào người tôi.

Lưu Diệu Văn tặc lưỡi, hai tay nắm lấy bả vai cậu, triệt gót chân cậu từ phía sau.

Hạ Tuấn Lâm chưa kịp phản ứng, chỉ vừa hay cảm nhận phía sau chân đau nhói, cả người liền mất đà ngã nhào xuống đất.

Tống Á Hiên bị cậu ngã nhào xuống đập thẳng vào bụng, xuýt nữa đến cả bữa sáng cũng phun ra ngoài.

Hạ Tuấn Lâm đỡ Tống Á Hiên dậy, phủi đi lớp bịu trên người cả hai, hốc mắt dần chuyển đỏ ngầu.

Bao nhiêu năm qua, đau đớn lớn nhất cậu phải chịu đó là nhổ răng khôn. Nếu không vì giữ cái uy danh lão đại, cậu sớm đã khóc từ lâu rồi.

"Dù đầu rơi máu chảy, quyết phải giữ thể diện tới cùng" Hạ Tuấn Lâm mín môi chịu đựng.

Lưu Diệu Văn nắm lấy gáy áo cậu, kéo nhanh đi về phía cổng trường, lướt qua Tống Á Hiên như thể cậu ta không hề tồn tại.

- Cậu kéo tôi làm cái gì. – Hạ Tuấn Lâm kịch liên trống trả, hung hang nói.

- Tôi không kéo anh, không lẽ kéo tên rác rưởi kia?

- Cậu nói Tống Á Hiên?

"Tha ma, anh bạn thân ái, không thể nói vậy được nha, người đó chính là lão bà của người, người thế nào xem người ta thành rác rưởi!"

- Tôi không quan tâm anh gọi tên rác rưởi đó là gì? Nhưng anh với hắn ta làm gì mà đi gần nhau như vậy? – Lưu Diệu Văn giễu cợt nói.

- Không phải, người ta làm gì mà ngươi gọi là rác rưởi? Ngươi có phải hiểu lầm gì cậu ấy không?

- Giờ còn chưa phân hóa, không phải rác rưởi thì là gì?

- Việc này không phải việc người ta có thể quyết định mà.

- Cậu muốn vì hắn mà cãi nhau với tôi đúng không? – Lưu diệu Văn nắm cổ áo cậu kéo đi, đem cậu ấn vào thành xe, nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh.

Hạ Tuấn Lâm bị ánh mắt như găm vào người kia nhìn tới có chút hoảng, lại bị hai cánh tay trái phải chặn lại, đành im lặng ngoan ngoan không tiếp tục câu truyện nữa.

Lưu Diệu Văn lúc này mới hừ lạnh một tiếng, đem cậu tống vào trong xe, nói tài xế cho xe đi khỏi.

Hạ Tuấn Lâm tay trống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng thanh âm thản nhiên hỏi.

- Ngươi dẫn ta đi đâu?

- Về nhà?

- Về cái gì nhà cơ?

Lưu Diệu Văn dung ánh mắt dò xét nhìn cậu một lượt.

- Tài xế nhà mình anh cũng không nhận ra à?

Hạ Tuấn Lâm vừa mới đến thế giới này được vài ngày, số lần ngồi xe đếm trên đầu ngón tay, làm sao cậu nhớ được bộ dạng tài xế trông ra sao.

Không đúng, trọng điểm không phải vấn đề đó.

- Tại sao tài xế của tôi lại nghe lời cậu. – Hạ Tuấn Lâm ngơ ngác nhìn người bên cạnh.

- Hạ Tuấn Lâm, ngươi đùa hay ngốc thật rồi?

- Ta... – Hạ Tuấn Lâm có chút khó sử, xem ra chỉ có thể dung kỹ năng của người xuyên không để xử lý tình huống này.

- Ta thật ra bị mất trí nhớ.

- Ta sắp tin ngươi bị mất trí nhớ rồi. Truyện lúc trước ta không để trong lòng, ngươi không cần đóng kịch nữa đâu.

Lưu Diệu Văn chân mày cau lại, trên mặt hiện rõ vẻ ruồng bỏ.

- Chuyện gì? ngươi nói rõ xem nào? – Hạ Tuấn Lâm Càng nghe càng hồ đồ.

Lưu Diệu Văn nửa người trên áp tướng Hạ Tuấn Lâm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu, tựa như đem toàn bộ ánh sáng đều để vào mắt, ánh nhìn lại có chút mù mịt.

- Thật sự không nhớ? Vậy nếu ta nói, ta với ngươi thử lại thì sao...

- Thử cái gì?

Lưu Diệu Văn ánh mắt trầm xuống, đột nhiên ngồi thẳng lại, mắt nhìn thẳng về phía trước, không trả lời.

Hạ Tuấn Lâm vẫn muốn hỏi cho ra lẽ, đột nhiên trong xe suất hiện một mùi Vodka nồng nặc, mùi vị không ngọt không đắng không chat, chỉ như lửa đốt thôi thúc kích thích cơ thể, ép tới mức cậu mơ hồ không thở nổi.

"Hừm" Lưu Diệu Văn ngữ khí ghét bỏ nói.

- Chỉ nhiêu đó tin tức tố đã không chịu nổi, ngươi ăn cơm hàng ngày để béo bụng à? Lúc trước không phải còn thường xuyên trước mặt ta diễu võ dương oai phóng tin tức tố áp chế sao?

Hạ Tuấn Lâm trước kia đọc qua tiểu thuyết ABO, quả thật có biết việc hai Alpha đánh nhau bằng cách dùng tin tức tố áp chế.

Hắn lúc trước còn cảm thấy rất buồn cười. Tin tức tổ là cái gì? Có thể khống chế được người sống sao?

Hiện tại cậu có thể khẳng định: Thực sự có thể.

Hạ Tuấn Lâm mệt mỏi dựa vào cửa sổ, hạ cửa kính xe xuống, tựa hồ cố gắng để tan đi hương rượu đang nồng nặc trong xe.

Sóng tin tức tố vừa rồi khiến cậu chưa thể nào tỉnh táo lại ngay được.

Xe vừa dừng bánh, Lưu Diệu Văn đem cậu táo bạo kéo đi.

Hạ Tuấn Lâm toàn thân không còn sức lực, mặc kệ người kia kéo đi đâu liền đi theo.

Người hầu nhìn cảnh này tựa như đã quá quen thuộc, vừa thấy Lưu Diệu Văn còn cung kính chào một tiếng. - Lưu thiếu gia.

"Tha ma, rốc cuộc cậu và tên Lưu Diệu Văn này có quan hệ gì?"

Nguyên tác không phải nói hai ngườ họ sống chết đối đầu sao? Như thế nào người kia có thể sai bảo tài xế của cậu, còn được người hầu của cậu tôn kính.

"Tiểu Hạ buồn, nhưng tiểu Hạ không nói đâu"

Lưu Diệu Văn kéo cậu lại ngồi xuống sofa, thành thục lấy ra hộp y tế.

Hạ Tuấn Lâm bị ấn nằm sấp xuống, lưng áo liền bị vén lên quá eo, để lộ một mảng da bị trầy vẫn còn rỉ máu.

- Còn chờ ai phục vụ cậu nữa?

Lưu Diệu Văn đem hộp y tế đặt trên bàn uống nước, thản nhiên ngồi vắt chân trên chiếc ghế bên cạnh.

Hạ Tuấn lâm nhìn ngó bốn phía xung quanh, vừa hay từ xa nhìn thấy dì Dương:

- Dì Dương, Dì có thể giúp cháu bôi thuốc không?

- Dì Dương thường xuyên dọn dẹp nhà cửa, cậu nghiĩ gì ấy biết thoa thuốc cho cậu sao? – Lưu Diệu Văn cười đắc ý nhìn ra phía người phụ nữ.

Mà dì Dương vừa nghe lời này, liền nhướng mày đi tới, thành thục chuẩn bị đồ.

- Ta trước đây tốt nghiệp đại học, là làm hộ lý đó, dù lâu không làm nhưng cũng không tới mức chữ thầy giả thầy đâu.

Hạ Tuấn Lâm trong lòng nở hoa, tui vẻ nằm xuống, hai tay ngoan ngoãn khoanh tròn phía trước, để đầu nằm lên.

- Làm phiền gì rồi, gì Dương tốt nhất.

Lưu Diệu Văn lườm nhẹ cậu một cái, ngồi một bên nghịch điện thoại.

"Úi tê..."

Cồn vừa đảo qua miệng vết thương, như có lửa đốt nóng ran thiêu đốt cả một vùng da, Hạ Tuấn Lâm đau đớn cúi úp chặt mặt xuống sofa, cố gắng không để bản thân kêu khóc thảm thiết trước mặt mọi người.

Bộ dạng đó khiến Lưu Diệu Văn nhìn cậu bằng một ánh mắt kinh bỉ.

- Người kêu cái gì vậy? Cứ như mình là Omega ấy.

- Ngươi đem ta so sánh với mấy Omega tiểu bảo bối? – Hạ Tuấn Lâm nghiến răng nói.

- Ta vẫn luôn xem ngươi là bảo bối của ta mà.

- Ả? – Hạ Tuấn Lâm khó khăn quay đầu lại nhìn hắn, muốn cho hắn thấy rõ biểu cảm của mình lúc này.

"Não ngươi có vấn đề à? Đại ca, chúng ta là tình địch đó."

- Chỉ có điều.... - Hắn tiếp lời.

Lưu Diệu Văn một tay chống cằm, cười ủy mị.

- Lần đầu làm cha, không quen lắm.