Một nét bút, suy nghĩ cực kỳ khủng bố. Máu quanh người lạnh như băng. Bây giờ tôi mới biết được, tôi dùng thời gian tám năm để nuôi một con rắn độc bên cạnh mình. Nọc độc từng chút từng chút thẩm thấu, ăn mòn tình cảm giữa tôi và Tần Diễm. Cuối cùng cướp đi tính mạng của Tần Diễm.
Tôi nhớ tới Tần Diễm. Hắn đã ở bên tôi năm mười chín tuổi, đối chọi với thế giới này vì tôi.
Hai mươi ba tuổi người nhà hắn phát hiện sự tồn tại của tôi, ép hắn chia tay với tôi, hắn không chút do dự ở lại bên cạnh tôi.
Hai mươi chín tuổi, hắn vì tôi mà đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, thậm chí c.h.ế.t thay tôi.
Tôi lăn lộn với công việc mười mấy năm, công ty trong tay làm cũng rất có quy mô, tiếp xúc với con em nhà giàu muôn hình muôn vẻ. Duy chỉ có Tần Diễm, giống như một bó lưu ly trên thế giới đen tối này, trước sau đều hết sức chân thành, không nhiễm bụi trần.
Hắn lấy mười năm làm bạn với tôi, tôi nợ hắn, đâu chỉ là một cái mạng.
Tôi oán hận nhìn Từ Văn Văn một cái, chợt cười ra tiếng.
9
“Cô không sao chứ?” Tôn Dịch đi tới trước mặt tôi, chặn tầm mắt bốn hướng nhìn về phía tôi.
Tôi vượt qua vai anh ta, nhìn về phía sảnh đường hoa tươi và khách khứa. Không đuổi việc Từ Văn Văn, là sai lầm lớn nhất đời trước của tôi.
Nếu như đời này Diệp Thiến trở thành người nhà họ Tần, vậy chuyện tôi và Tần Diễm kiếp trước chịu khổ, Tần Diễm tràn đầy oán hận sẽ chỉ rơi xuống vực sâu vô vọng. Cô dâu của Tần Diễm có thể không phải là tôi, nhưng tuyệt đối không thể là Diệp Thiến.
“Hoàn hảo.” Tôi uống cạn ly rượu, quay đầu cười với Tôn Dịch: “Hôm nay có lẽ tôi sẽ làm ra một ít chuyện phản cảm, nếu Giám đốc Tôn không muốn bị liên lụy, tốt nhất nên tránh xa một chút.”
Anh ta cúi đầu cười ra tiếng: “Trước kia tôi làm phóng viên giải trí, thích nhất là ăn dưa.”
Biết anh ta muốn an ủi tôi, tôi ném cho anh ta một cái nhìn biết ơn.
Trong lúc nói chuyện, giai điệu chậm rãi du dương thay đổi, âm nhạc hùng vĩ nhịp nhàng bắt đầu vang lên.
MC đi lên sân khấu, lịch sự nói lời mở đầu, khoáy động không khí.
Khi Tần Diễm kéo Diệp Thiến vào hôn trường, tầm mắt của tôi bất giác đuổi theo.
Hôm nay Tần Diễm mặc một bộ âu phục cao cấp thẳng thớm. Thân hình hắn vốn vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài, đường nét cơ bắp rèn luyện rắn chắc cân xứng, vẻ ngoài rất ưu tú.
[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]
Trong bộ âu phục này, hắn có vẻ uy nghi ổn trọng hơn vài phần. Tần Diễm rất ít khi mặc âu phục. Nhưng mỗi lần mặc, tôi đều bị mê hoặc không thể rời mắt. Hôm nay cũng vậy.
Tôi giấu mình trong góc, tầm mắt đánh giá Tần Diễm không kiêng nể gì.
Dường như hắn cảm giác được cái nhìn chăm chú của tôi, ném cho tôi một cái nhìn từ xa, lập tức vô cảm dời ánh mắt đi.
Trong nháy mắt nhìn nhau, tôi thấy được vành mắt ửng đỏ ẩn chứa sự tức giận của hắn.
Kiếp trước cho đến hai mươi chín tuổi, ánh mắt cưa hắn vẫn tinh khiết không dính bụi trần, trên người lúc nào cũng mang theo cảm giác của chàng thanh niên lỗ mãng.
Nhưng giờ đây, ánh mắt của hắn không còn thuần khiết nữa, khí chất thiếu niên trên người cũng biến thành trầm lặng. Cả người mệt mỏi, trạng thái cực kém.