Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 261: Mưa to ập xuống




Dọc theo đường đi Cố Thế Hoành nghe được không ít câu chuyện về Bùi Khởi Đường từ miệng Phùng sư thúc.

Ở thành Diêm Châu bố trí mai phục, khiến cho người Tây Hạ mắc lừa.

Vì chữa khỏi vết thương trên người, vô tình mâu thuẫn với Cố gia, có điều sau đó dùng mạ non xin Cố gia tha thứ.

Phùng sư thúc nói văng nước miếng cả quãng đường, Cố Thế Hoành mới biết, hoá ra Cố gia và Bùi gia đã có nhiều chuyện như vậy.

Cố Thế Hoành không khỏi nói: “Bùi tiểu Tướng quân cũng là một người có bản lĩnh.”

Phùng sư thúc cười đến híp cả mắt: “Đương nhiên rồi, không phải ta khuếch đại đâu, toàn bộ Đại Tề ta chưa từng thấy con em nào xuất sắc như vậy.”

Chỉ dựa vào việc đánh trận với Lý Thường Hiển ở Diêm Châu, thì không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, hoàn toàn không hề kém cạnh Hàn Chương năm đó.

Hy vọng Bùi tiểu Tướng quân có thể đánh thắng trận, cho dù là không may chiến bại, chỉ cần có thể bình an rút lui khỏi Diêm Châu cũng tốt. Phải biết là, Bùi Khởi Đường giam chân Lý Thường Hiển ở Diêm Châu một ngày thì chẳng khác nào cho Đại Tề có đầy đủ thời gian mà điều binh khiển tướng.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Cố Thế Hoành, Phùng sư thúc không khỏi đắc ý, chỉ cần có được sự yêu thích của nhạc phụ, tương lai sợ gì không cưới được nữ nhi của ông ta, “Ông nói xem, Bùi tiểu Tướng quân của chúng ta có phải rất tốt hay không?”

Cố Thế Hoành nói: “Tốt, tương lai của Bùi tiểu Tướng quân chắc chắn sẽ vô cùng sáng lạng.”

“Chứ còn gì nữa!” Phùng sư thúc cười nháy nháy mắt, nếu Cố Thế Hoành dám gả nữ nhi cho người khác, ông ta sẽ dứt khoát trói Cố Thế Hoành lại, lý luận cùng với ông ta.

Bùi Khởi Đường nhất định sẽ đánh bại Lý Thường Hiển, giống như năm đó Tiên hoàng làm Tây hạ thiệt hại nghiêm trọng vậy.

Đây mới là oai phong mà Đại Tề nên có.

Nếu như Khánh Vương còn sống thì thật là tốt biết bao, thấy con trai uy vũ như vậy nhất định sẽ vui mừng trong lòng.

Đáng tiếc...

Phùng sư thúc nhớ tới thảm án phủ Khánh Vương, nụ cười trên mặt lập tức thêm mấy phần sát khí, Bùi Khởi Đường thắng trận đánh này, thì chẳng khác nào chính thức bước vào triều đình, một ngày nào đó, bọn họ phải tính toán hết món nợ năm xưa với Hoàng đế.

...

Kinh đô Đại Tề.

Trên đại điện, Hoàng đế giận dữ ném chiến báo trong tay đi.

Người kế vị của Đại Tề lại bị người Kim bắt đi như vậy.

Hai mươi vạn đại quân, cho dù tử thủ ở biên cương phía bắc cũng không đến nỗi trong vòng một ngày ngắn ngủi đã bị người ta phá cửa.

Mất thành Chân Định đã đành, Thái tử còn thành tù binh của người Kim.

Hoàng đế cảm thấy trên mặt bị người ta tát mạnh cho một cái, từ khi dựng nước đến giờ, Đại Tề chưa từng xảy ra chuyện thế này.

Nếu như để cho người Tây Hạ và người Kim tiến quân thần tốc thẳng vào như vậy, ông ta sẽ càng mất mặt hơn.

Hoàng đế hối hận, lúc Thái hậu dẫn Cố Lang Hoa đến tìm ông ta, ông ta nên quả quyết phái Hàn Chương đến biên cương phía bắc, đổi chỗ Thái tử.

Ông ta hoài nghi Thái hậu có mưu đồ khác, mới để cho Hoàng Thành Ti đi Tây Hạ hỏi dò tin tức. Ông ta nghĩ cho dù người Tây Hạ thật sự đánh tới, Tây Bắc có Hoài Nam vương, phương bắc có hai mươi vạn đại quân, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Lại không ngờ Thái tử sẽ vô dụng như vậy.

Trên triều đình yên lặng như tờ.

Võ tướng ngày thường vênh váo hống hách cũng rối rít cúi đầu xuống, sợ bị Hoàng đế điểm tướng đi chống lại Tây Hạ.

“Hoàng thượng,” Thái phó đi lên trước, “Lão thần cho là, chuyện cho tới bây giờ không bằng phái sứ thần hòa đàm với Tây Hạ, Kim quốc, chỉ cần hai nước chịu ngưng chiến, thả Thái tử về, điều kiện gì đều có thể thương lượng.”

Hoàng đế cười nhạt, “Nếu như Tây Hạ muốn năm châu, Kim quốc muốn tất cả thành trì ở Lĩnh Bắc, vậy có phải là đến kinh đô Trẫm cũng phải chắp tay nhường đi không?”

Thái phó lập tức run rẩy, vội quỳ xuống đất, “Lão thần lo sợ, chuyện tới nước này... không thể không để ý đến an nguy của Thái tử.”

“Thái tử,” Hoàng đế bỗng nhiên cất giọng, “Hắn còn coi là Thái tử à, nếu như hắn còn là Thái tử của Đại Tề, thì nên lấy cái chết mà tạ lỗi với đất nước, đây mới là phận sự của Thái tử.”

Bây giờ, hắn khiến cho tất cả đều biến thành trò cười.

Thái phó nói: “Thái tử gia làm chủ soái dẫn hai mươi vạn đại quân xuất chinh, đột nhiên bị quân Kim bắt, trong này nhất định có vấn đề…”

“Đúng là có vấn đề. ”

“Chắc chắn là có vấn đề.”

Lập tức có người hùa theo.

Hoàng đế nheo mắt: “Nếu đã vậy, ai tình nguyện xuất chinh Thái Nguyên, đoạt lại Chân Định tra rõ chuyện này?”

Triều đình lập tức tĩnh lặng hẳn.

Bây giờ đi Thái Nguyên, chưa biết có thể đánh thắng liên quân Tây Hạ và Kim quốc hay không, lỡ Kim quốc lại lợi dụng tính mạng Thái tử làm điểm yếu uy hiếp người khác, thì bọn họ chiến hay cầu hòa?

Đừng tưởng Hoàng thượng nói Thái tử nên lấy cái chết mà tạ lỗi với đất nước, nếu như Thái tử chết thật rồi, Hoàng thượng tất nhiên sẽ trách tội xuống. Cho nên, bất luận là ai đi Thái Nguyên, đều là lành ít dữ nhiều.

Tây Bắc thì sao? Bùi Khởi Đường may mắn đánh thắng kỵ binh Tây Hạ ở Diêm Châu, nhưng vua Tây Hạ là Lý Thường Hiển lại là một kẻ có thù tất báo, hắn sẽ dốc sức tấn công Diêm Châu, Diêm Châu hẳn sẽ bị công phá, dưới Diêm Châu chính là Khánh Châu, quân coi giữ ở Khánh Châu không nhiều, làm sao có thể đối phó với quân đội hung ác của Lý Thường Hiển.

Chỉ sợ viện quân của triều đình còn chưa tới, Lý Thường Hiển đã hạ mấy thành rồi... trận chiến lớn như vậy, thua rồi... cả đời cũng không trở mình lại được.

Tĩnh quốc hầu ho khan mấy tiếng tiến lên, “Thần tiến cử Bùi Tư Thông Bùi đại nhân, Bùi gia xuất thân võ tướng, Bùi Khởi Đường lại đánh thắng trận ở Diêm Châu, nếu như lúc này Bùi đại nhân mang viện quân đến Tây Bắc, hai cha con họ chắc chắn có thể hợp lực với Hoài Nam vương đánh lui đại quân Tây Hạ.”

Ai biết Bùi Khởi Đường là thắng thật, hay là trúng mưu kế của Lý Thường Hiển. Bởi vì cứ như vậy, Lý Thường Hiển mới có đầy đủ lý do tấn công Đại Tề.

Không thể để cho người của Bùi gia được lợi, người khác chạy tới chịu oan ức thay.

Nếu Bùi Khởi Đường lợi hại, thì cứ để cho Bùi gia tự mình đánh trận chiến này đi.

Tĩnh quốc hầu vừa nói như vậy, các quan viên rối rít đồng ý, “Bùi Tư Thông đại nhân thích hợp.”

“Đúng vậy, Bùi đại nhân rất thích hợp.”

Bùi Tư Thông được nội thị dẫn lên đại điện.

Hoàng đế từ ngự toạ đi xuống, “Bùi khanh, Tĩnh quốc hầu tiến cử khanh tăng binh cho Tây Bắc, khanh có đồng ý đi hay không?”

Kết quả như vậy, Bùi Tư Thông đã sớm ngờ tới.

Lão cáo già Tĩnh quốc hầu này đã sớm thương nghị đối sách với các gia đình quyền quý trong kinh, thời khắc mấu chốt đưa Bùi gia ra.

Căn cơ của Bùi gia ở Phúc Kiến xa xôi, trong kinh không có ai chịu nói chuyện thay Bùi gia, bây giờ Bùi Khởi Đường muốn đi vào kinh đô, đầu tiên phải đối mặt với quan lớn, quyền quý trong kinh.

Cho nên trận đánh này, Bùi gia tất nhiên là phải đánh.

“Lão thần tình nguyện đi,” Bùi Tư Thông quỳ xuống đất, “Lão thần nhất định không phụ sự phó thác của Hoàng thượng.”

Khóe môi Tĩnh quốc hầu lộ ra nụ cười lạnh.

Bùi gia là quỷ dưới nước, bây giờ muốn lên bờ, cũng phải xem rốt cuộc có bản lĩnh này hay không.

Hoàng đế cúi người xuống tự tay đỡ Bùi Tư Thông lên, “Trẫm đợi tin chiến thắng của Bùi ái khanh.”

Nói xong Hoàng đế xoay người, “Còn về Thái Nguyên, Trẫm đã để cho Vinh quốc công đi rồi.”

Vinh quốc công?

Triều thần trố mắt nhìn nhau.

Vinh quốc công vừa qua đời, Hoàng thượng nói hẳn là Hàn Chương.

Không ngờ Hàn Chương lại trong hoạ gặp phúc, thừa kế tước vị Vinh quốc công nhanh như vậy, thế nhưng có thể giữ được tước vị này hay không, cũng phải xem trận đánh lần này có thể thắng không đã.

Tất cả mọi người quỳ xuống dập đầu bái lạy, “Hoàng thượng anh minh.”

Hoàng đế không khỏi cảm thấy vui mừng.

May mà hắn không nghe lời Thẩm Xương Cát trị tội Hàn Chương, nếu không, bây giờ lấy ai dẫn binh đi trấn thủ Thái Nguyên, đoạt lại Chân Định. Chờ chuyện này có kết quả rồi, nhất định hắn sẽ giết Thẩm Xương Cát.

Hoàng đế nhìn về phía bên ngoài đại điện, mây đen cuồn cuộn, một trận mưa lớn trút xuống.

...

Đông Bình Trưởng Công chúa cũng nhìn bầu trời xa xăm.

Ngày nàng chờ đợi, cuối cùng cũng tới rồi.