Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 266: Quyết chiến dưới thành




Cuộc tàn sát đã bắt đầu, là không thể ngừng lại được.

Lính bắn nỏ bị tách ra còn chưa kịp đứng vững, đã bị vũ khí ác liệt đập vào mặt, một loạt trường đao đâm vào người quân Tây Hạ, binh lính lập tức ngã vào trong vũng máu. Hồi lâu lính bắn nỏ của Tây Hạ mới hoàn hồn lại, lập tức giương nỏ bắn ra, mũi tên rơi xuống, kị binh của Đại Tề nhao nhao tản ra, trong nháy mắt liền biến mất trong bóng tối.

Đang lúc toàn bộ người Tây Hạ còn đang mê muội.

Một trận gió từ đỉnh trên đầu truyền tới, người Tây Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn quanh, mấy chục mũi tên xé gió lao tới.

“Mũi tên...”

Chỉ kịp phát ra một tiếng gào thét, binh lính Tây Hạ liền bị trúng tên dồn dập.

Đây không phải là khinh kỵ tập kích, mà là một đợt tấn công có chuẩn bị trước.

Lý Thường Hiển nghe thủ hạ bẩm báo, “Là bầy trâu... ”

Vừa dứt lời thì tin chiến sự lại truyền tới, “Kỵ binh của người Tề đã tới rồi.”

Lý Thường Hiển nhíu mày, lúc thì nói là bầy trâu, lúc lại nói là kỵ binh, rốt cuộc là bầy trâu hay là kỵ binh, Lý Thường Hiển còn chưa làm rõ, tin chiến sự lại truyền tới.

“Là nỏ tiễn.”

Vừa dứt lời, một loạt tiếng trống truyền tới, trung quân đại doanh của Tây Hạ trở nên rối loạn, sắc mặt Lý Thường Hiển lập tức trở nên xanh mét, đây là tiếng trống tấn công của người Tề.

Toàn bộ người Tề canh giữ ở Diêm Châu, sao lại có quân đội chủ động tấn công vào đại doanh đang trú quân?

Tiếng trống cứ như từ bốn phương tám hướng truyền tới.

Ninh Lệnh vội vàng đi vào quân trướng, “Bệ hạ, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Trời còn chưa sáng rõ, quân Tề ẩn núp trong bóng tối, chúng ta cũng không thể nhìn thấy quân đội của bọn chúng đang núp ở chỗ nào, đại doanh của chúng ta thì đèn đuốc sáng choang, giống như... mục tiêu sống vậy.”

Bây giờ địch trong tối ta ngoài sáng, không tránh khỏi thua thiệt.

“Quân đội của bọn chúng ở đâu ra?” Vẻ mặt Lý Thường Hiển dữ tợn, trong ánh mắt ngập tràn tàn bạo

Ninh Lệnh nói: “Không biết là viện binh của Ngân Châu hay Bùi Khởi Đường dẫn quân ra khỏi thành.”

Bất luận là Hoài Nam Vương hay là Bùi Khởi Đường, Lý Thường Hiển cắn chặt răng, “Nghênh chiến.”

Một hàng quân trường mâu, một hàng quân lá chắn, một hàng lính bắn nỏ, dàn trận đợi, chờ đợt tấn công của quân Đại Tề, nhưng ngoại trừ tiếng trống ra, chung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây.

Tiếng trống cuối cùng cũng dừng lại, tất cả mọi người chăm chú nhìn vào một mảng tối đen trước mắt, như thể mọi lúc mọi nơi đều có thể có ma quỷ từ bên trong lao ra, tình cảnh bi thảm của phó tướng và lính bắn nỏ ban nãy đã khắc sâu vào trong lòng họ.

Lần này quân Tề không xuất hiện theo lẽ thường, họ mang theo kỵ binh, cung tiễn và một bầy trâu điên tới tấn công đại doanh. Đây tuyệt nhiên không phải chỉ là một lần tập kích.

Đây là một trận chiến chính thức.

Nếu tiếng trống trận đã vang lên, dựa theo quy củ của quân Tề, nhất định sẽ có tấn công.

Người Tây Hạ kéo căng dây nỏ, lúc nào cũng có thể bắn ra.

Nhưng mà lại không có bất cứ động tĩnh gì.

Trên đỉnh đầu lại vọng tới âm thanh, giống như một người đang thổi còi đồng, bọn họ biết tiếng còi này, trên cổng thành của Đại Tề, chủ tướng trẻ tuổi Bùi Khởi Đường thường ngày vẫn thổi chiếc còi này, mỗi lần như vậy, người Tề sẽ bắn ra một loạt tên.

“Cẩn thận mũi tên.”

Thanh âm vừa truyền tới, toàn bộ mọi người rụt đầu lại, quân lá chắn nặng nề tiến lên chặn trước mặt mọi người.

Nhưng mà mũi tên lại mãi chưa thấy rơi xuống.

Tiếng còi vẫn vang dội trên đỉnh đầu như cũ.

Không biết qua bao lâu, Ninh Lệnh đi tới, cầm một cây đuốc rọi lên không trung, loáng thoáng thấy có mấy thứ bồng bềnh trên đỉnh đầu mọi người.

Không biết là ai kêu lên một tiếng, “Trên trời, người Tề...” Chung quanh lập tức một trận huyên náo, những tên lính Tây Hạ nhát gan đã vứt bỏ vũ khí trong tay chạy trốn về phía sau đại doanh.

Ninh Lệnh nhíu mày, cầm nỏ bắn vào vật kia, vật kia tung bay rồi rơi xuống.

“Diều giấy, là... diều giấy.”

Một con diều giấy mà phụ nữ hay chơi, bên trên gắn một chiếc còi đồng.

Đây là đang trêu đùa bọn họ.

Lý Thường Hiển ném con diều giấy xuống đất, Tướng quân thủ thành của Đại Tề, lại đi dùng thủ đoạn vô lại như vậy.

Tên Bùi Khởi Đường không biết xấu hổ.

Ninh Lệnh nói: “Binh lính chúng ta chia ra làm bốn hướng tấn công theo hướng có tiếng trống trận, kết quả... chỉ thấy mấy chiếc trống trận, người sớm đã không thấy đâu rồi.

Cực nhọc chạy tới, nhưng một người Tề cũng không nhìn thấy.

Tất cả mọi người đều cảm thấy mất tinh thần.

Dày vò một đêm, tổn thất không ít nhân mã, náo loạn toàn bộ đại doanh, thu hoạch lại chỉ là một bầy trâu điên với mấy chiếc trống trận mà thôi.

Tinh thần của binh sỹ giảm đi một nửa, đặc biệt các binh sỹ tối nay nghênh chiến tất cả đều mang khuôn mặt chán chường, đây không phải là dấu hiệu tốt, toàn bộ việc tối nay đủ để ảnh hưởng tới chiến cuộc ngày mai.

Ninh Lệnh vừa muốn đề nghị nghỉ ngơi một ngày, ngày mai không nên tấn công Diêm Châu.

Nhưng mắt Lý Thường Hiển đã đỏ lên, lớn tiếng nói: “Hạ lệnh xuống, bây giờ lập tức tập hợp binh sỹ tấn công Diêm Châu, Trẫm phải bắt sống Bùi Khởi Đường, Trẫm phải khiến hắn sống không bằng chết.”

Ninh Lệnh không khỏi kinh sợ, vội khuyên: “Những binh mã kia dường như bỏ chạy về hướng Ngân Châu, không biết đây có phải là viện binh của Hoài Nam Vương không? Không bằng đợi khi trời sáng, chúng ta nhìn thấy rõ rồi tiếp tục sắp xếp.”

Lý Thường Hiển cười lạnh, “Đây là Bùi Khởi Đường cố tình bầy trận giả, căn bản không hề có viện quân, hắn muốn dẫn chúng ta vào bẫy, khiến chúng ta phân binh đi Ngân Châu, như vậy binh mã tấn công vào Diêm Châu sẽ giảm bớt đi.”

“Trẫm nhất định không mắc bẫy đâu.”

Lý Thường Hiển nói: “Không được trì hoãn, sau khi trời sáng, chúng ta sẽ dẫn binh tới thành Diêm Châu, cho dù dùng tay không để đánh, cũng phải phá huỷ thành Diêm Châu.”

Ninh Lệnh không khỏi lặng lẽ lắc đầu.

Sau khi Lý Thường Hiển lên ngôi vị Hoàng đế, liền trở nên tham công, cũng không còn dáng dấp năm xưa lúc bọn họ đi theo hắn, Lý Thường Hiển lúc đó mặc dù anh dũng thiện chiến, nhưng cũng cẩn thận dè dặt, vì vậy bọn họ mới nguyện ý toàn lực đi theo.

Nhưng bây giờ, Lý Thường Hiển đã trở nên kiêu ngạo, chẳng qua bị Bùi Khởi Đường tính kế mấy lần, đã muốn nghĩ đủ mọi cách để lật ngược tình thế, quả thực không phải là cách làm sáng suốt.

Nhưng mà Lý Thường Hiển đã quyết định như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể phục tùng theo lệnh của quân chủ.

Ninh Lệnh ra khỏi đại trướng, căn dặn phó tướng bên cạnh, “Ta sẽ nói với Bệ hạ, để phòng ngừa tình huống bất ngờ, giữ lại hai vạn người bọn ngươi ở lại đại doanh tiếp ứng.”

Phó tướng gật gật đầu.

Ninh Lệnh nói: “Lỡ có chuyện gì xảy ra lập tức cho người báo tin cho ta.” Nếu như Đông Bình Trưởng Công chúa thực sự có hành động gì, hắn cũng sớm có lựa chọn.

Phó tướng đáp lại một tiếng rồi từ từ lui xuống.

...

Trong thành Diêm Châu hoàn toàn yên tĩnh.

Vân Thường nhìn Bùi Khởi Đường ở trong quân trướng lắc đầu một cái, người này đã ngủ một mạch từ trưa qua tới giờ.

Đại địch ngay trước mặt, vậy mà hắn lại có thể ngủ được, nếu đổi lại là Liễu Tướng quân, nhất định sẽ thức trắng đêm nghiên cứu chiến thuật với phó tướng.

Vân Thường lắc đầu một cái rồi rời đi, Bùi Khởi Đường lại sáng khoái tỉnh táo sải bước đi ra.

Trời dần dần sáng, Bùi Khởi Đường nở một nụ cười, “Dặn dò xuống dưới, tất cả phải chuẩn bị cẩn thận, một lúc nữa người Tây Hạ sẽ công thành.”

Vân Lâm rất ngạc nhiên, “Không phải là chờ tới buổi trưa sao?” Nếu đã định giờ rồi, vì sao người Tây Hạ lại có thể tới sớm như vậy.

Bùi Khởi Đường vươn vai, khoan thai thoải mái trèo lên cổng thành, “Bởi vì tối qua ta đã tặng cho Lý Thường Hiển một món quà lớn.”

Bùi Khởi Đường đứng yên, ánh mặt trời chậm rãi phủ lên trên áo giáp màu bạc, phát ra hào quang chói mắt.

Đại quân của Lý Thường Hiển cuối cùng cũng đã chạy tới chân thành, Lý Thường Hiển thúc ngựa tiến lên, nhìn lên tường thành, một tiểu Tướng quân trẻ tuổi đứng ở đó, mặc dù không nhìn rõ mặt mũi hắn ta, nhưng quanh thân phát ra một luồng sát khí, khiến người khác không lạnh mà run.

Bùi Khởi Đường phất phất tay, mười mấy chiếc máy bắn đá lập tức được đẩy ra trên cổng thành..

Trên mặt Bùi Khởi Đường lộ ra nụ cười nhìn Lý Thường Hiển.

Tướng quân mười lăm tuổi, nhìn quân vương Tây Hạ không mất nửa phần khí thế, ngược lại khẽ ngẩng đầu lên, dường như muốn cho Lý Thường Hiển một cơ hội chạy trốn.

Ngông cuồng đến vậy.

Lý Thường Hiển giống như dã thú bị chọc giận, hung ác nhìn về phía Tướng quân bên cạnh, Tướng quân liền giương Thần Tí Cung lên nhắm vào Bùi Khởi Đường mà bắn.