Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 269: Liên thủ mạnh mẽ




Trình Di cảm thấy kỳ quái, tại sao Cố Đại tiểu thư nghe nói Bùi Tướng quân bị vây hãm, liền nhất định phải đến Hồng Châu.

Chẳng phải tên Bùi Khởi Đường này và Cố gia đấu tới mức ngươi sống ta chết sao?

Hồ tiên sinh xem bệnh cho Bùi Khởi Đường cũng là vạn bất đắc dĩ.

Nhưng theo như hắn quan sát mấy ngày nay thì lại không phải như vậy, sau khi Tiêu Ấp tới đây liền hỏi thăm tin tức của Diêm Châu, ban đầu hắn chỉ cho là Tiêu Ấp quan tâm tới tình hình chiến sự, sau đó liền dần dần nghe ra được trọng điểm.

Trừ chiến sự ở Diêm Châu, Tiêu Ấp cũng rất quan tâm tới tình hình của Bùi Khởi Đường.

Nghe thấy tin tức của Bùi Khởi Đường, sắc mặt của Cố Đại tiểu thư liền trở nên hết sức khó coi, hắn đi theo Cố Đại tiểu thư từ Thái Nguyên một mạch tới đây, phát hiện sự bình tĩnh, chững chạc của Cố Đại tiểu thư có thể so với Tam gia, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện hốt hoảng thất thố.

Trừ phi là người mà nàng vô cùng quan tâm xảy ra chuyện.

Nghĩ như vậy, phải chăng giữa Cố Đại tiểu thư và Bùi Khởi Đường có... có chút giao tình đặc biệt...

Mặc dù Cố Đại tiểu thư chỉ mới mười tuổi, Bùi Khởi Đường kia cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi.

Tam gia không phải cũng mới tầm tuổi như vậy sao...

Nữ hài tử mười hai mười ba tuổi xuất giá cũng không phải là không có, có lẽ Cố gia và Bùi gia đã lén lút tự ước định gì.

Trình Di bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh sợ.

Nếu thực sự như thế, vậy Tam gia phải làm như thế nào? Tam gia lại không hiểu rõ tâm tư của Cố Đại tiểu thư, chuyện này có sai lầm gì, sẽ ảnh hưởng tới cả đời Tam gia.

Trong lòng Trình Di tự nhiên sinh ra mấy phần tức giận, nếu như Bùi gia và Cố gia thật sự làm như vậy, có từng nghĩ tới sẽ khiến Tam gia rơi vào tình cảnh gì không.

...

Lang Hoa không biết được suy nghĩ của Trình Di, nàng chỉ cảm thấy hết sức kỳ quái, vì sao vừa rồi tim nàng đập “bịch bịch bịch” như đánh trống vậy khiến nàng phát hoảng.

Lang Hoa hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng.

Lang Hoa nhìn y công bên cạnh, “Chúng ta xem qua thương binh được đưa tới, có mấy người vốn là không đến nỗi chết, chính vì băng bó cầm máu không thoả đáng, những tấm vải bố này tùy tiện băng trên vết thương, rõ ràng lúc y công băng bó vết thương này đã rất hoảng loạn, mấy ngày nay thương binh của chúng ta ở đây ngày càng nhiều, hẳn là đồn bảo vệ ở Hồng Châu đã không thể chịu nổi gánh nặng, có thể thấy chiến sự phía trước chắc chắn rất căng thẳng.”

Lang Hoa đang suy nghĩ, Hồ Trọng Cốt vội vội vàng vàng đi tới, ánh mắt lóe lên, “Lang Hoa, ta có lời muốn nói với người.”

Sau khi Đông Bình Trưởng Công chúa đến An Khánh, Hồ tiên sinh liền cùng Huyện thừa An Khánh đến Diêm Châu, bọn họ vừa vặn gặp nhau ở cách Hồng Châu chưa tới mười dặm.

Rất nhiều thương binh từ Diêm Châu, Hồng Châu rút lui sẽ được đưa tới đây, nàng cùng Hồ tiên sinh giữ vững đồn bảo vệ này.

Lang Hoa theo Hồ tiên sinh đi ra ngoài trướng nói chuyện.

Hồ tiên sinh nói: “Ta vừa mới tiếp nhận một thương binh... vết thương của hắn có vẻ hơi khác thường.”

Lang Hoa cẩn thận lắng nghe.

Hồ tiên sinh nói: “Xem ra là vết thương do trường đao gây ra.”

Đao của Đại Tề, phổ biến là trường đao, đao nhọn, kích đao, loại vết thương do đao này gây ra so với vết thương do đao của người Tây Hạ gây ra có chút khác biệt, chỉ có Hồ tiên sinh là cao thủ ngoại khoa mới có thể phân biệt được.

Theo lý thuyết mà nói người bị trường đao làm bị thương hẳn là người Tây Hạ, có điều chiến trường hỗn loạn, cũng có khả năng là người Tây Hạ tuỳ tiện lượm vũ khí của người Tề đả thương người, có điều Hồ tiên sinh cố ý nói ra, trong đó nhất định có điều kỳ lạ.

Hồ tiên sinh nói: “Hắn giả bộ hôn mê, ta cảm thấy thực ra là không dám nói chuyện với chúng ta.”

Người Tây Hạ không biết nói tiếng Tề, cho nên mới không dám mở miệng.

Nhưng mà, thương binh của Tây Hạ sao có thể được mang tới chỗ này.

Lang Hoa nói: “Y phục hắn ta mặc chính là y phục của người Tề chúng ta sao?”

Hồ tiên sinh gật gật đầu, “Cho nên lúc đưa tới chúng ta không hề phát hiện, vết thương của hắn rất sâu, nhìn qua thì đã được băng bó đơn giản, nhưng mà không được bôi thuốc, cho nên miệng vết thương bị thối rữa, lúc ta giúp hắn làm sạch vết thương, hẳn là đau đớn không chịu được, hắn lại làm bộ như ngất đi, nói chuyện với hắn, hắn một mực không đáp lại.”

Rốt cuộc là giả bộ làm thương binh tới thăm dò quân tình, hay là mạo hiểm tới trị thương mong được sống sót?

Lang Hoa cảm thấy việc này cần phải làm cho rõ ràng, “Bây giờ cần phải kiểm tra toàn bộ thương binh một lượt, xem xem còn có tình huống tương tự hay không.”

Hồ Trọng Cốt gật đầu một cái.

Lang Hoa và Hồ Trọng Cốt nói kết quả kiểm tra được với Huyện thừa An Khánh, Huyện thừa An Khánh Dã Lợi Nhung, từng là người của bộ Dã Lợi phồn thịnh ở Tây Hạ, từng được Bình Chiêu Hoàng đế Tây Hạ phong làm Phú Bình Hầu, sau khi Lý Thường Hiển đăng cơ, đã tước đi tước vị của gia tộc bọn họ.

Đông Bình Trưởng Công chúa đã điều ông ta tới đây, chính là để ông ta thuyết phục Tổ Nho người bên cạnh của Lý Thường Hiển, để bọn họ ra sức cống hiến cho Bình Chiêu Hoàng đế, quy thuận tân triều, ủng hộ việc lập Đông Bình Trưởng Công chúa làm Thái hậu nhiếp chính.

Dã Lợi Nhung suy nghĩ hồi lâu, “Tổng cộng có bảy người sao?”

Lang Hoa nói: “Tất cả đều bị trọng thương, có dấu tích đã được chữa trị qua, chỉ là miệng vết thương không được khâu lại cẩn thận, cũng không được bôi thuốc, cho nên mới mưng mủ thối rữa, hai người có thương tích nặng nhất đã bắt đầu phát sốt.”

Ai cũng biết rằng, sau khi bị ngoại thương, một khi phát sốt, sẽ rất khó sống sót được.

Cho nên, Lang Hoa mới cảm thấy bọn họ thực sự không phải được phái tới để dò xét, mà là không chịu được đau đớn, muốn được sống nên mới thay y phục của người Đại Tề, đi tới đồn bảo vệ của Đại Tề.

Thương binh thay y phục của quân địch, rồi chạy tới đồn bảo vệ của quân địch, điều này nói rõ tình hình trại lính của Tây Hạ khẳng định vô cùng tồi tệ, Lý Thường Hiển đã thế suy sức yếu.

Mà hiện tại chính là lúc lòng quân dễ dao động nhất.

Ánh mắt Lang Hoa loé lên, “Đồn bảo vệ của Hồng Châu không đủ nhân thủ, chúng ta chuẩn bị đi Hồng Châu.”

Dã Lợi Nhung không khỏi kinh ngạc, vị tiểu cô nương này vừa mới tới đây, lại chuẩn bị dẫn người đi Hồng Châu, đây chính là Đại tiểu thư Cố gia mà Bình Chiêu Hoàng hậu đã một mực dặn dò ông ta phải tận lực phối hợp.

Bình Chiêu Hoàng hậu nói, nếu như không có Cố gia người cũng không có cơ hội đánh một trận cuối cùng.

Dã Lợi Nhung còn chưa nói gì, Lang Hoa đã nói tiếp: “Ta cảm thấy Huyện thừa đại nhân ngài cũng có thể dẫn theo lang trung và y công Tây Hạ, tới Hồng Châu cùng bọn ta.”

Dã Lợi Nhung không khỏi khiếp sợ, “Lang trung Tây Hạ theo các người tới đồn bảo vệ ở Hồng Châu? Hỗ trợ cứu giúp tướng sĩ Đại Tề sao?”

Lang Hoa ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên nụ cười, “Có gì không đúng sao?”

Lang trung của Tây Hạ sao lại có thể đi cứu quân lính của Đại Tề được chứ, Đại Tề đang chiến tranh với Tây Hạ mà.

Dã Lợi Nhung không rõ rốt cuộc Cố Đại tiểu thư có ý gì?

Trong mắt Lang Hoa lộ ra mất phần thất vọng, “Dã Lợi đại nhân vẫn chưa rõ tình hình chiến tranh lúc này, bây giờ không phải là chiến tranh giữa Đại Tề và Tây Hạ.”

Bình Chiêu Hoàng hậu sắp phù trợ cho huyết mạch của Bình Chiêu Hoàng đế lên ngôi tân Hoàng đế, Lý Thường Hiển chính là loạn thần tặc tử, người Đại Tề đánh không phải người Tây Hạ mà là Lý Thường Hiển. Đại Tề, Tây Hạ đã hoà đàm, chính là nước láng giềng, sao lại chiến tranh được.

“Cho nên, kẻ thù chung của Tây Hạ và Đại Tề chính là Lý Thường Hiển, ngài xuất hiện ở đồn bảo vệ của Hồng Châu, chính là nói cho tướng sỹ Tây Hạ biết, Lý Thường Hiển chính là loạn thần tặc tử đã sát hại Bình Chiêu Hoàng đế sớm phải bị tiêu diệt.

“Tin tức Bình Chiêu Hoàng hậu chiếm giữ đô thành của Tây Hạ hẳn sẽ lập tức truyền tới, đến lúc đó Lý Thường Hiển sẽ bị cô lập bốn phía.”

Khi tướng sỹ Tây Hạ nhìn thấy, y công của Tây Hạ chữa trị cho người Tề, trong lòng bọn họ sẽ nghĩ như thế nào đây.

Dã Lợi Nhung đã hiểu rõ, hắn thử thuyết phục Tổ Nho và Ninh Lệnh đều không có kết quả, bởi vì chỉ nói miệng rất khó để người khác tin phục, nếu như làm ra việc gì dao động đến lòng quân của Lý Thường Hiển, thì chẳng khác nào ép những kẻ đi theo Lý Thường Hiển một lần nữa phải đưa ra lựa chọn.

Dã Lợi Nhung đứng dậy, đây quả là một ý kiến hay.