Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 276: Cha con đoàn tụ




Ninh Lệnh ngẩn người tại chỗ, hắn không thể nào ngờ được Hoàng thượng sẽ muốn giết hắn.

Lý Thường Hiển ném thư cho Ninh Lệnh, “Ngươi đã sớm có thư từ qua lại với Bình Chiêu Hoàng hậu.”

Bình Chiêu Hoàng hậu viết thư cho hắn, nhưng lá thư đó đã bị hắn đốt rồi, làm sao có thể ở trong tay Hoàng thượng.

“Ngươi khuyên Trẫm tạm thời không nên hạ thủ với Bình Chiêu Hoàng hậu, tương lai còn có thể dùng nàng ta để trói buộc người Tề,” Thường Hiển cười lạnh một tiếng, “Uổng công Trẫm tin tưởng ngươi.”

“Hoàng thượng,” Ninh Lệnh nói, “Đó là Bùi Khởi Đường dùng kế ly gián.”

“Kế ly gián?” Lý Thường Hiển thất vọng nhìn Ninh Lệnh, “Ngươi hạ lệnh không cần đuổi bắt những kẻ đào ngũ kia, hôm nay khinh kỵ đã chạy hơn nửa… Bùi Khởi Đường bao vây mà không đánh, chính là chờ ngươi cầm đầu Trẫm đi lĩnh thưởng.”

Trong lòng Ninh Lệnh lạnh như băng.

Từ lúc bắt đầu hắn quyết định đi theo Lý Thường Hiển, vẫn luôn một lòng trung thành, Lý Thường Hiển cũng rất tin tưởng hắn, không nghi ngờ gì, giao quyền hành dẫn binh cho hắn, mặc dù lần này bại bởi người Tề, hắn cũng biết rất có thể sẽ khó thoát tai kiếp, nhưng chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi Lý Thường Hiển. Chỉ cần bọn họ còn không từ bỏ, rất có thể sẽ dẫn thân tín bên cạnh mở một đường máu đến Hồi Cốt.

Kim quốc vừa đánh bại Liêu quốc, lại bắt được Thái tử Đại Tề, nhất định sẽ không hy vọng Đại Tề và Đại Hạ liên thủ, nếu như bọn họ nhờ Kim quốc giúp đỡ, tương lai cũng chưa chắc không có cơ hội đoạt lại đế vị.

Tất cả những thứ này còn chưa kịp thực hiện mà Lý Thường Hiển đã định tội danh cho hắn chỉ vì một phong thư.

Đây chính là kế sách Bùi Khởi Đường dùng, không phí nhiều sức, đã khiến cho bọn họ hoàn toàn bại ở chỗ này.

Hiển nhiên Lý Thường Hiển đã không muốn nghe Ninh Lệnh giải thích nữa, phân phó hộ vệ bên người, “Đem Ninh Lệnh và phó tướng bêu đầu thị chúng, kẻ nào dám phản bội Trẫm đều sẽ có kết quả như vậy.”

Hộ vệ đưa Ninh Lệnh ra khỏi đại trướng.

Ninh Lệnh nhắm hai mắt lại, là lỗi của hắn, hắn không tính đến bước này, để cho Bùi Khởi Đường chiếm mất thời cơ, Hoàng thượng nhất định cho là sở dĩ Đại Hạ bị đánh bại, cũng là bởi vì hắn mật báo tin tức.

Cho nên, nhất định phải giết hắn.

Ninh Lệnh bị đè trên đất, hộ vệ bên cạnh giương đại đao trong tay lên, không ngờ kết cục của hắn lại như vậy.

Đao sắp rơi vào cổ hắn, hôm nay chính là ngày giỗ của hắn.

“Tướng quân.” Tiếng kêu thống khổ truyền tới, ngay sau đó là là tiếng đao kiếm đánh nhau.

Ninh Lệnh quay đầu nhìn sang, hai tên hộ vệ bên cạnh đã bị ngã xuống đất, phó tướng tiến lên cắt sợi dây trói hắn, “Tướng quân, chúng ta làm phản đi!”

“Hoàng thượng đối với ngài như vậy, ngài cần gì phải bán mạng cho hắn, thay vì chết ở chỗ này, chi bằng làm phản đi, huynh đệ chúng ta thề chết theo ngài.”

Toàn bộ trung quân đại doanh đã loạn, Ninh Lệnh nhìn thấy một đám người đang chiến đấu với thân binh của Lý Thường Hiển. Vốn là hắn bị người ta hãm hại, trong nháy mắt tất cả những thứ này lại trở thành sự thật.

“Tướng quân, đi thôi, chỉ cần chúng ta đầu hàng Bình Chiêu Hoàng hậu, thì sẽ giống như Tổ Nho vậy, Bình Chiêu Hoàng hậu nhất định sẽ trọng dụng Tướng quân.”

Ninh Lệnh hoang mang nhìn tất cả trước mắt.

Đây cũng không phải kết quả hắn chờ đợi.

Nghe thấy tiếng đánh nhau, cho nên binh sĩ đều cầm vũ khí lên, tự động chia làm hai đội, tiến đánh lẫn nhau, đã không còn đường cứu vãn nữa.

“Người Tề tấn công rồi.” Thám báo mới vừa phát ra một tiếng kêu, lập tức bị mưa tên bắn tới xuyên thấu ngực.

Một đội kỵ binh như thủy triều vọt tới.

Nhìn thấy quân đội người Tề, binh lính Đại Hạ thoáng ngẩn ra, lại theo bản năng chạy trốn bốn phía.

Mưa tên dày đặc bắn tới, phòng tuyến quân đội Tây Hạ yếu ớt lập tức bị công phá. Chiến mã tiến quân thần tốc thẳng vào, trong khoảnh khắc, trong đại doanh Tây Hạ đã tràn đầy tử thi.

Ninh Lệnh rút binh khí ra chỉ huy quân lá chắn tiến về phía trước nghênh chiến, nhưng đội ngũ người Tề lại tách ra hai bên, một người một ngựa từ từ bước tới.

Bùi Khởi Đường.

Ninh Lệnh nhìn đến đỏ cả mắt lên, chính là Bùi Khởi Đường, từ Diêm Châu đến Hồng Châu, trở lại nơi này, khắp nơi đều bị hắn chiếm hết thời cơ, hôm nay bọn họ giống như con mồi rơi vào tấm lưới lớn của hắn, mặc cho hắn giết, hắn ta chưa từng nghĩ sẽ gặp đối thủ như vậy, Bùi Khởi Đường trẻ tuổi như vậy, mấy chục vạn đại quân bọn họ lại thua ở trong tay hắn.

Trái tim Ninh Lệnh dường như lập tức rơi vào đáy vực.

“Ninh Lệnh,” Ánh mắt Bùi Khởi Đường rất sâu sắc, “Bây giờ đã không cần thiết phải đánh nữa, ngươi có thể khiến cho trận chiến này kết thúc, để cho những người này về nhà, không cần liều mạng nữa.”

Ninh Lệnh nhìn bốn phía, trên mặt tướng sĩ đều là vẻ mệt mỏi, hoảng hốt.

Bùi Khởi Đường khẽ mỉm cười, bốn phía lộ ra vô số cung nỏ.

Ninh Lệnh hoàn toàn hiểu ra, hoá ra người Tề đã sớm có chuẩn bị, ngay tại lúc hắn do dự, đã mất đi cơ hội cuối cùng.

Cho dù hắn có thể mở một đường máu, Lý Thường Hiển sẽ tin tưởng hắn, rời đi cùng hắn sao?

Hắn bây giờ đã không có gì nữa, còn lấy cái gì đi đánh với Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường lãnh đạm nói: “Bình Chiêu Hoàng hậu xưa nay tán thưởng tài đức của ngươi, nếu như ngươi có thể lấy công chuộc tội, tướng sĩ bên cạnh ngươi nhất định cũng sẽ có chốn trở về.”

Ý của Bùi Khởi Đường là bảo hắn giao Lý Thường Hiển ra.

Ninh Lệnh ngẩng đầu lên.

Bùi Khởi Đường thẳng lưng trên ngựa, trên mặt là vẻ ngạo nghễ, giống như một thanh bảo kiếm, lưu quang tràn ra, làm cho không kẻ nào có thể ngang hàng.

Giết người không bằng giết tâm.

Mặc dù Bùi Khởi Đường không giết bọn họ, nhưng để lại sợ hãi trong lòng bọn họ. Bởi vì hắn chẳng những có thể ra trận giết địch, còn có thể thoải mái tung hoành, bốn lạng đánh bạt được cả ngàn cân.

Hôm nay hắn thua tâm phục khẩu phục, từ nay về sau hắn cũng không cần giao đấu với Bùi Khởi Đường nữa.

Ninh Lệnh buông tay ra, đao trong tay rơi xuống đất.

Âm thanh ồn ào truyền ra từ doanh trướng, Lý Thường Hiển bị trói tay chân trợn to hai mắt nhìn tất cả trước mắt, hắn không thể nào ngờ được tất cả mọi người lại phản bội hắn như vậy.”

“Trẫm là Hoàng đế của Đại Hạ.” Lý Thường Hiển gầm lên giận dữ.

Bùi Khởi Đường thản nhiên nói, “Từ nay về sau, trên quốc sử Đại Hạ ngươi chỉ là một tên loạn thần tặc tử.”

Mỗi một người đều phải chấp nhận số phận của mình.

...

Cố Thế Hoành nhìn quân trướng cách đó không xa, đã không kiềm chế được sự mừng rỡ trong lòng: “Ngay ở phía trước sao?”

Ngô Đồng gật đầu một cái, “Đại tiểu thư chắc là ở chỗ đó.”

Cố Thế Hoành lập tức giục ngựa tiến lên.

Cha con bọn họ đã sắp gặp nhau ở nơi đất khách rồi.

“Đại lão gia, bên kia có người hầu của Cố gia chúng ta,” Ngô Đồng nói, “Đều là theo chân triều đình vận chuyển dược liệu tới.”

Cố Thế Hoành tung người xuống ngựa, lập tức đi về phía trước.

Ngô Đồng kéo một bà tử hỏi, “Có nhìn thấy Đại tiểu thư không?”

Bà tử nói: “Đại tiểu thư sao, vừa rồi vẫn còn ở chỗ này… những dược liệu này chính là Đại tiểu thư phân xuống, ngươi tìm trong các quân trướng xem.”

Cố Thế Hoành từng bước một đi về phía trước.

Chợt nhớ tới hình dáng Lang Hoa khi còn bé được ông ta đỡ trên tay, đôi mắt sáng ngời, nhìn ông ta cười.

“Cố Đại tiểu thư sao? Ở trước mặt đó!”

Ông ta nghe người qua người lại nói tên Lang Hoa.

Cuối cùng, cánh tay ông ta lần nữa vén một đỉnh quân trướng lên, bên trong quân trướng một bóng dáng mảnh khảnh khom người đang kiểm tra vết thương của thương binh, “Lành miệng rất tốt, ngày mai cũng không cần thay thuốc nữa.”

Trong giọng nói của nàng mang theo mấy phần vui mừng.

Hài tử mười mấy tuổi, không sợ vất vả thế này, qua lại ở trại lính trong đồn bảo vệ chữa bệnh cho thương binh.

“Cám ơn Cố Đại tiểu thư.”

Lang Hoa của ông ta, chính là Lang Hoa của ông ta.

Lang Hoa nhỏ bé của ông ta.

Mỗi khi ông ta khổ sở, trước mắt lại xuất hiện khuôn mặt nhỏ bé tươi cười đó.

Ánh mắt Cố Thế Hoành lập tức nhòe đi, đứng ở nơi đó không nói ra lời.

Lang Hoa dường như nghe được âm thanh, nàng từ từ quay đầu lại, thấy được bóng người ở cửa.

Nhiều năm không gặp, không… có lẽ lâu hơn, lâu đến xa cách cả đời. Người còn chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nàng, đã rời đi rồi.

Người đã chết ở trong miệng người khác đó.

“Lang Hoa,” Cố Thế Hoành ngồi xổm xuống, “Ta là phụ thân.”

Ta là phụ thân của con.

Nước mắt Lang Hoa thi nhau rơi ra.