Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 280: Thật lòng thật dạ




Lang Hoa không hiểu, tại sao Bùi Khởi Đường lại có tính toán như vậy.

“Ta mới mười một tuổi.”

“Nhưng người đã có hôn ước với Lục Tam gia rồi,” Tiêu ma ma nói, “Lục Tam gia đang ở Thái Nguyên... Trình Di đó lại đang ở bên cạnh người, chỉ sợ là vì chuyện này nên Bùi Tướng quân mới tới.”

Tiên hạ thủ vi cường, đây thường là cách làm của một nhà có nhiều con gái, cho dù dùng chút thủ đoạn cũng dễ hiểu, hơn nữa, Bùi Khởi Đường cũng chỉ nói chuyện này với lão gia, không làm kinh động tới Bùi gia và người ngoài.

Cuối cùng chịu uỷ khuất sẽ không phải là Cố gia, tiểu thư cũng sẽ không bị người khác chê trách.

Bà ta ngược lại lại cảm thấy, cách làm mạnh dạn này, lại không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Nhưng mà nói ra là một chuyện, lựa chọn lại là một chuyện khác.

Tiêu ma ma nói: “Điều quan trọng là, trong lòng Đại tiểu thư thích ai? Là Lục Tam gia hay là Bùi Tướng quân?”

Tiêu ma ma vừa mới dứt lời, Lang Hoa liền thấy Trình Di cưỡi ngựa tới trước mặt, sau đó thở hồng hộc tiến đến trước mặt nàng, “Đại... Đại tiểu thư... Đại lão gia... Đại lão gia tới đây rồi phải không ạ?”

Lang Hoa gật gật đầu.

Trình Di giống như muốn đứt hơi, thở hổn hà hổn hển, “Ta... ta đi bái kiến Đại lão gia... ”

Tiêu ma ma tiến lên nói: “Bùi Tướng quân đang ở trong đó ăn cơm với Đại lão gia, nếu ngươi có việc, không bằng một lúc nữa hãy đến.”

Mặt Trình Di như nhìn thấy quỷ, nhưng rất nhanh liền biến mất, chỉ vào bên trong nhìn Lang Hoa, muốn nói lại thôi, “Có người... có người nói với ta... Đại lão gia ở Tây Kinh... ta liền phi ngựa đến Tây Kinh, kết quả đến nha môn Tây Kinh mới biết là Đại lão gia đã đến đây rồi.”

Hắn uổng công lăn qua lăn lại một vòng.

Bùi Khởi Đường lại ở đây há miệng chờ sung.

Hắn đây là bị mắc bẫy, nhưng hắn cũng không đi Tây Kinh vô ích, hắn đã nghe được một tin.

Bộ dạng Trình Di như muốn khóc lên, nhưng vẫn cố bước tới hành lễ với Lang Hoa, “Đại tiểu thư, việc này hết sức quan trọng, làm phiền người cho người vào trong thông báo một chút, ta… đợi ở đây... Đại lão gia... ta có lời muốn nói với Đại lão gia... ”

Trình Di là người được tín nhiệm nhất bên cạnh Lục Anh, kiếp trước thường giúp Lục Anh đưa tin tức cho nàng, Lang Hoa nói: “Có việc gì quan trọng sao?”

Những việc mà Nhị lão gia, Nhị thái thái làm với Cố gia còn không quan trọng sao?

Vì sao Tam gia lại phái hắn đi theo Đại tiểu thư đến Ngân Châu, còn không phải là muốn hắn gặp Cố đại lão gia liền lập tức nhận lỗi, nói cho Đại lão gia biết những cố gắng của Tam gia trong thời gian qua sao, cùng một việc, mỗi người nói đều không giống nhau, hắn biết được dụng ý của Bùi Khởi Đường, làm sao có thể trơ mắt nhìn Bùi Khởi Đường đi bôi nhọ Tam gia.

Trình Di lắc lắc đầu, “Ta... Tam gia đưa tin tới, nói… nhất định ta phải nói với Đại lão gia... chỉ có mấy câu thôi, Đại tiểu thư người nể tình giao tình bao nhiêu năm giữa Lục gia và Cố gia, cho người đưa tin vào đi, nếu Đại lão gia không gặp... thì ta đành chịu vậy.”

Lang Hoa quay đầu nhìn Tiêu ma ma, “Ngươi đi vào nói với phụ thân một tiếng đi.”

Tiêu ma ma gật đầu, nói lại đầu đuôi những lời của Trình Di với Cố Thế Hoành.

Cố Thế Hoành nhíu mày, vào lúc này ông ta không muốn phải suy nghĩ về những việc của Lục gia, nhưng bây giờ người của Lục gia lại cố tình tìm tới cửa.

Bùi Khởi Đường mới vừa rót đầy ly rượu trước mặt ông ta.

Cố Thế Hoành nói: “Có chuyện gì, bảo hắn ngày mai hãy nói đi!”

Nghe những lời Tiêu ma ma nói lại, Trình Di vẫn đứng nguyên ở ngoài cửa, nói thế nào cũng không chịu đi.

“Tuỳ bọn họ đi!” Lang Hoa không muốn đi quản những việc này, ngày mai bọn họ phải lên đường đi Tây Kinh, tối nay nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.

...

Không biết có phải vì nhất thời không có việc gì để làm, mà Lang Hoa ngược lại lại không thể ngủ được.

Tiền viện rất náo nhiệt, Hồ tiên sinh từ ngoại thành trở về, cũng đến ôn lại chuyện cũ với phụ thân, mấy người cười ha ha uống không ít rượu.

Lang Hoa dặn dò Tiêu ma ma, “Hôm nay lúc nhìn thấy phụ thân, thấy sắc mặt người vàng vọt như vậy, chắc chắn cơ thể không được khoẻ lắm, đừng để người uống nhiều rượu.”

Tiêu ma ma đáp một tiếng: “Họ đang nói chuyện với nhau, Hồ tiên sinh mới uống được nửa ly rượu đã vừa cười vừa khóc, sau đó nói cái gì cũng không chạm ly.”

Lang Hoa không nhịn được cười “hì hì” một tiếng.

Tửu lượng của Hồ tiên sinh quả thật không được tốt lắm. Nàng nghe nói những tật xấu sau khi uống rượu, hình như Hồ tiên sinh đều có cả.

Trên thực tế có thể nhìn ra Bùi Tướng quân ngồi một bên áp chế, chỉ là trong lòng tiểu thư còn tức giận Bùi Tướng quân, bà ta không tiện nhắc tới.

Lang Hoa lại nói: “Trình Di thì sao?” Trình Di là một người cố chấp, tám phần sẽ không dời đi.

Tiêu ma ma mím mím môi, “Vẫn chưa chịu đi, vẫn đứng đợi bên ngoài, có khuyên thế nào cũng không chịu rời đi, Đại lão gia có hỏi qua một lần, có điều cũng không chịu gặp hắn.”

Phụ thân là vì tức giận với Lục gia.

Lang Hoa không thể ngủ được dứt khoát dậy đọc sách, chỉ một lúc liền nghe thấy tiếng Ngô Đồng ở bên ngoài, “Là điểm tâm, không dễ gì mới làm ra được, gọi là... gọi là... bánh hoa quế.”

Sau đó là giọng của A Quỳnh, “Cái gì mà bánh hoa quế... làm gì có tý mùi vị hoa quế nào.”

Lang Hoa nhìn Tiêu ma ma, Tiêu ma ma mở cửa ra, cầm lấy một hộp điểm tâm đặt ở trước mặt Lang Hoa, “Ngô Đồng nói là ở trên phố...”

Lời của Tiêu ma ma còn chưa dứt.

Lang Hoa đã lạnh lùng nói: “Bảo hắn mang về đi, sau này cũng đừng mang đồ gì tới nữa.”

Trên phố làm sao có thể có bánh hoa quế, cho dù là hàng thứ phẩm, lại không có mùi thơm của hoa quế, cũng không thể tuỳ tiện mua được ở đây, nhất định là Bùi Khởi Đường tìm tới đầu bếp, mô phỏng mà làm ra.

Điểm tâm bị trả lại cho Ngô Đồng.

Lang Hoa đứng lên đi ra cửa nhìn Ngô Đồng, “Ngươi còn làm việc cho hắn, thì theo hắn trở về đi!”

Ngô Đồng lập tức ấm ức, “Đại tiểu thư, đây thực sự là đầu bếp đưa cho ta, nói là mua ở trên phố, ta... ”

Trước giờ Ngô Đồng chưa từng nói dối, Lang Hoa biết là nghĩ oan cho hắn.

Đều do tên Bùi Khởi Đường đó, khiến nàng phiền lòng.

Lang Hoa dặn dò A Mạt, “Đóng cửa vào, ta muốn nghỉ ngơi.”

“Công tử,” Thanh âm của Ngô Đồng lại truyền tới, “Người đừng qua đây, tiểu thư có nói, nếu như ta lại... sẽ... sẽ không giữ ta lại đây nữa.”

Không cần nghĩ cũng biết là Bùi Khởi Đường tới.

Bùi Khởi Đường nhìn Ngô Đồng ấm ức, lại nhìn hộp điểm tâm trả về còn nguyên xi kia, không khỏi thở dài, “Ta chính là sợ như vậy, mới tới nói chuyện với Thế thúc.”

“Nàng luôn khoan dung với Lục Anh như vậy, cho dù Lục gia ầm ĩ đến mức này, nàng cũng không chịu giải trừ hôn ước, chuyện này mà lắng xuống, ta sợ nàng sẽ mềm lòng mà chọn Lục Anh.”

Lang Hoa nhíu mày lại, nàng khoan dung với Lục Anh sao?

“Ta không nói muốn nàng gả cho ta ngay bây giờ, dù sao ta cũng phải lưu lại một vị trí trong lòng Thế thúc, như vậy ta mới có hy vọng giành được nàng.”

Giọng của Bùi Khởi Đường càng ngày càng lớn, hiển nhiên đã tới trước cửa.

“Nàng còn nhỏ có thể không hiểu, ta...” Bùi Khởi Đường nói rồi liền cúi đầu cười một tiếng, trên mặt cũng thoáng đỏ lên, “Thực ra ta cũng không rõ, càng không biết nên nói như thế nào, nên làm như thế nào, ta chỉ... nói ra những lời thật lòng thôi.”

“Bao năm nay ta trốn đông núp tây, cẩn thận sắp đặt chính là để có thể sống sót, ta hiểu rõ sự quý giá của sinh mạng hơn người bình thường, nếu có người bắt ta giao tính mạng ra, cho dù hắn là thiên tử cao quý, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy. Nhưng ta tình nguyện giao tính mạng của mình cho nàng.”

“Cố Lang Hoa, đây chính là tấm lòng của ta.”