Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 282: Hạ quyết tâm




Bùi Khởi Đường dẫn người đi tuần doanh trại trở về, lập tức chui vào quân trướng.

“Công tử, cởi áo giáp xuống đi!” Bùi Tiền tiến lên phía trước nói.

Bùi Khởi Đường lắc lắc đầu, “Chinh chiến bên ngoài, người không tháo giáp, ngựa không rời yên.” Đây là quy củ, nhất là bọn họ đang ở Tây Hạ.

Bùi Khởi Đường rửa mặt, nhìn về phía Bùi Tiền, “Tìm được người chưa?”

Bùi Tiền lắc lắc đầu, “Vẫn chưa, chúng ta đã nghe ngóng rồi, cũng để cho người đi theo tướng sĩ Tây Hạ nói chuyện phiếm, nhưng... vẫn chưa có thu hoạch gì, hình như không có ai biết một người tên là Ngô Kỳ.”

Trước khi chết, phụ vương truyền tin lại, kêu bọn họ tìm một người Tây Hạ tên là Ngô Kỳ.

Ngô Kỳ này thế nào cũng biết được chuyện năm đó.

Bùi Tiền nói: “Những năm này chúng ta điều tra cẩn thận cũng không có tin tức gì, có lẽ người kia căn bản không phải tên là Ngô Kỳ”

Cái này hắn sớm đã nghĩ đến, chỉ tiếc bọn họ biết quá ít, ngược lại bởi vì câu này của Phụ vương khiến cho bản thân khoanh tay bó gối, lúc Phụ vương xảy ra chuyện, Tây Hạ vẫn là thời của Bình Chiêu Hoàng đế, trải qua một lần biến đổi hoàng quyền, rất nhiều người và chuyện đều đã thay đổi theo, muốn tìm người cũng chỉ càng thêm gian nan.

“Không thì, nói với Cố gia xem,” Bùi Tiền mím mím môi, “Dẫu sao Cố gia cũng có tai mắt ở Tây Hạ.”

Bùi Khởi Đường nói: “Chúng ta vẫn nên tự đi tra thì hơn.” Bọn họ còn chưa tra ra cái gì, làm sao có thể liên luỵ đến Cố gia, không ai biết đây là tin tức hay là mồi câu, chờ người đi cắn câu.

Bùi Tiền vặn đèn nhỏ lại, “Không còn sớm nữa, công tử nghỉ ngơi sớm đi, nói không chừng gặp được Đông Bình Trưởng Công chúa rồi, tất cả sẽ sáng tỏ.”

Bùi Khởi Đường nằm ở trên giường, nhìn quân trướng, trước mắt hiện lên vẻ mặt do dự của Lang Hoa.

“Tiểu tử thối, không ngủ được hả?” Tiếng của Phùng sư thúc truyền tới, “Có phải nha đầu Cố gia không chịu gả cho ngươi không? Theo ta thấy không bằng thôi đi, lần này sau khi ngươi hồi kinh, muốn kiểu nữ nhân gì chẳng có, tùy tiện cho ngươi chọn.”

Phùng sư thúc bưng nước lên uống, nói xong nháy mắt một cái, “Có điều, muốn chọn người có thể đi theo ngươi tới chiến trường, có thể quản thúc nhiều người như vậy, lại tính rõ ràng sổ sách, còn biết phối hợp mưu tính với ngươi, ta thấy... không có rồi.”

“Có điều thành thân ấy mà, cũng không cần phải tìm người tốt nhất, trước nạp một hiền thê, lại thêm mấy người xinh đẹp, có sở trường cầm kỳ thư họa cũng không tệ.” Phùng sư thúc nói rồi nháy nháy mắt, “Ta thấy, đưa mấy nữ nhân người Hồ về kinh đi, nuôi ở bên ngoài không có việc gì cũng có thể giải khuây, ta bây giờ tuổi tác cũng không nhỏ, trước khi thành thân mang mấy đại nha hoàn ở bên cạnh, cũng là chuyện bình thường, tránh cho tương lai lúc thành thân lại tay chân luống cuống.”

Phùng sư thúc nói tới chỗ này, tằng hắng một cái.

Bùi Khởi Đường không mở mắt ra, “Nếu sư phụ thích, thì mang mấy nữ nhân người Hồ về kinh đi, ta cho người chọn một gian nhà sắp xếp cho các nàng, thế nào hả?”

Mắt Phùng sư thúc sáng lên, “Vậy, đương nhiên không thể tốt hơn rồi... ”

“Muộn rồi,” Bùi Khởi Đường xoay người, “Ta đã để cho người đưa các nàng về quê quán rồi.”

Mặt Phùng sư thúc lập tức xụ xuống.

“Nếu không, ta tìm một sư mẫu cho sư phụ, hai người vui vẻ sống qua ngày tháng… được không?”

Phùng sư thúc cười hì hì lắc lư đầu, “Ta là khuyên nhủ ngươi… cũng không phải bắt ngươi... lại nói… cái này có gì không tốt chứ, lẽ thường của con người ấy mà... không nên thế này... chẳng qua chỉ giống như một người đánh rắm thôi, biết rõ là thối, cũng không nhịn được hít hai cái, ngửi thử mùi.”

Phùng sư thúc nói xong nhìn Bùi Khởi Đường, Bùi Khởi Đường dường như đang ngủ vậy, ông ta đang chuẩn bị vỗ tay.

Tiếng của Bùi Khởi Đường truyền tới, “Trong quân doanh không thể có loại nữ tử đó, quân pháp có mười bảy điều cấm, năm mươi bốn điều chém, cho dù là sư phụ của ta cũng không thể nhân nhượng.”

Phùng sư thúc làm ra vẻ đau lòng ôm đầu, “Ngươi là đồ lang sói, còn không phải là vì sư phụ muốn tốt cho ngươi sao, huyết mạch duy nhất của Khánh vương đều dựa vào ngươi khai chi tán diệp.”

Bùi Khởi Đường nói: “Ta chỉ cưới người ta thích, không cưới vợ bé.”

Phùng sư thúc chỉ đành lắc đầu, “Lỡ tiểu nha đầu kia gả cho người khác…”

Bùi Khởi Đường mở mắt ra, ánh mắt trong suốt mà bình tĩnh, “Ta sẽ không để cho nàng gả cho người khác, nàng sẽ chỉ gả cho ta thôi.”

Trong lòng nàng cất giấu một bí mật lớn, xem ra chưa từng nhắc tới với bất kỳ ai, hắn rất hiểu cảm giác gánh vác bí mật, đó hẳn là gánh nặng lớn nhất trong lòng nàng.”

Cho nên hắn mới có thể nói ra những lời đó với Cố Thế Hoành.

Hắn sẽ tín nhiệm Cố gia tín nhiệm Cố Lang Hoa, sẽ có một ngày Cố Lang Hoa cũng sẽ tín nhiệm hắn.

Chờ đến lúc đó, có lẽ nàng sẽ bộc lộ sự thật với hắn.

...

Lang Hoa ngủ một giấc thật ngon, có lẽ là bởi vì không cẩn thận tiết lộ mấy câu bí mật trong lòng với Bùi Khởi Đường, cả người lại dễ chịu hơn.

Ít ra người này sẽ không dây dưa nữa.

Lang Hoa rửa mặt chải đầu sạch sẽ, đi thỉnh an Cố Thế Hoành.

Vừa đi vào trong viện, liền nghe được tiếng cười của Cố Thế Hoành, “Nói như vậy thì đợi chúng ta hồi kinh, sẽ có trên trăm Thần Tí Cung? Chẳng phải Lý Thường Hiển làm vũ khí cho Đại Tề sao.”

Tiêu ma ma tiến lên mở rèm, Lang Hoa nhìn thấy Bùi Khởi Đường và Cố Thế Hoành đang vây quanh địa đồ nói chuyện.

Sắc mặt Bùi Khởi Đường sáng láng, thấy Lang Hoa tới vội vàng quy quy củ củ nói: “Thế thúc, cháu đi ra ngoài trước.”

Cố Thế Hoành hiển nhiên chưa thỏa mãn, cười nói: “Có thời gian chúng ta lại nói kỹ về chuyện này tiếp.”

Nhìn Bùi Khởi Đường không có bất kỳ biến hóa nào so với thường ngày.

Lang Hoa không khỏi cảm thấy kỳ quái, tối hôm qua nàng nói nhiều lời như vậy, chẳng lẽ hắn không để ở trong lòng chút nào sao?

Đừng thấy hắn bây giờ giả vờ bình tĩnh, nếu nàng thật sự nói hết chuyện của kiếp trước cho hắn, sợ rằng hắn cũng không thoải mái như vậy, dẫu sao nàng đã từng gả cho người khác, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng chết không minh bạch, trừ việc khiến cho Cố gia hưng vượng, nàng nhất định còn phải biết rõ chân tướng kiếp trước.

Những chuyện này như hình với bóng, bản thân nàng ứng phó còn rất khổ cực, nào có ai có thể hoàn toàn hiểu và tiếp nhận.

“Tướng quân,” Bùi Khởi Đường vừa vào đến trong viện, phó tướng đã tới bẩm báo, “Triều đình phái viện quân tới rồi... đại quân trú đóng ở Ngân Châu...”

Bùi Khởi Đường gật gật đầu, cái này hắn đã sớm tính tới, người dẫn binh tới Tây Hạ nhất định là Bùi Tư Thông.

Phó tướng nói tiếp: “Ninh Vương gia và Bùi đại nhân sắp vào thành rồi.”

Ninh Vương tới?

Lang Hoa rất kinh ngạc, nàng ngước mắt lên nhìn về phía Bùi Khởi Đường, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.

Một Vương gia ngốc, làm sao lại bị phái tới Tây Hạ.

Phó tướng nói: “Lính liên lạc tới trước, Vương gia nôn nóng muốn đi gặp Đông Bình Trưởng Công chúa, một khắc cũng không muốn nghỉ ngơi... kêu Tướng quân mau chỉnh đốn đội ngũ cùng nhau đến phủ Tây Bình”

Bùi Khởi Đường dặn dò phó tướng, “Theo ta đi nghênh đón Ninh Vương.” Nói xong nhìn về phía Lang Hoa.

Lang Hoa dưới cái nhìn chăm chú của Bùi Khởi Đường, gật đầu một cái.

Bất kể triều đình phái người nào tới Tây Hạ, bọn họ đều phải chuẩn bị kịp thời.

Lang Hoa phân phó Tiêu ma ma, “Kêu người hầu trong nhà đến hết đồn bảo vệ...” Lại nhìn về phía A Quỳnh, “Lấy hết sổ sách trong phòng ra đây.”

“Phụ thân, ở đây con có một phong thư, người phải lập tức đến phủ Tây Bình giao cho Đông Bình Trưởng Công chúa,” Lang Hoa nói rồi dừng một chút, “Lập tức phải lên đường, tuyệt đối phải để cho Đông Bình Trưởng Công chúa đọc xong phong thư này trước lúc bọn con đến.”