Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 291: Hoảng sợ




Nhiều năm trước, Ninh Vương đưa tới một phong thư và một bức vẽ chân dung cho nàng xem, nói là Tĩnh muội muội của hắn.

Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, dáng dấp yêu kiều mà không lẳng lơ, lông mày không vẽ mà đẹp, ánh mắt sáng lạng nhưng lại mơ màng như khói, nhìn nhẹ nhõm như một đoá hoa lan một mình tha thướt.

Nàng chưa từng gặp nữ tử xinh đẹp như vậy, vẫn cảm thấy là họa sĩ cố ý điểm tô cho đẹp thêm.

Bây giờ nhìn Cố Lang Hoa, trong mặt mũi phảng phất có sự thanh lệ của nữ tử kia, đợi qua mấy năm nữa trưởng thành, nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc.

“Có giống không?” Ninh Vương nghiêm túc hỏi Đông Bình Trưởng Công chúa.

Đông Bình Trưởng Công chúa chỉ đành gật đầu một cái: “Đúng là hơi giống.” Đều là nữ hài tử rất xinh đẹp, có chút giống nhau cũng không kỳ quái.

Ninh Vương cười rất vui vẻ, “Nàng chính là Tĩnh muội muội của ta.”

“Trưởng Công chúa,” Cố Lang Hoa nói, “Dân nữ đi đưa thuốc cao cho Đồng Công chúa trước.”

Trong lúc hành lễ đã lẳng lặng rút tay mình về.

Đông Bình Trưởng Công chúa cười gật đầu, “Đi đi, Đồng Nhi hẳn đang nóng lòng chờ rồi.” Mấy ngày qua Lang Hoa và Lý Đồng đã rất quen thuộc, Lý Đồng cũng trở nên không xấu hổ, thận trọng như vậy nữa.

“Ta có thể cùng đi không?” Mặt Ninh Vương đầy vẻ trông đợi.

“Không được,” Đông Bình Trưởng Công chúa, “Đệ lớn rồi, không thể cả ngày đuổi theo nữ hài tử.”

Ninh Vương chán nản dừng bước.

Lang Hoa bôi thuốc cho Lý Đồng xong, mới được cung nhân dẫn đến phòng chơi cờ nói chuyện với Đông Bình Trưởng Công chúa.

Đông Bình Trưởng Công chúa tươi cười, bảo Lang Hoa ngồi xuống, hai người bắt đầu bày cờ.

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, cung nhân thấp giọng bẩm báo: “Bọn họ tới rồi.”

Trưởng Công chúa gật đầu, cung nhân lập tức dẫn hai người đi vào.

Lão Nhạc nở nụ cười đi ở phía trước, bên cạnh là một người Tây Hạ mặt xanh xao.

Đông Bình Trưởng Công chúa ngẩng đầu lên, “Ngươi nghĩ xong rồi?”

Người Tây Hạ kia hoảng vội vàng khom người.

Lão Nhạc đặt tay lên bả vai người Tây Hạ, “Hắn đã sớm suy nghĩ minh bạch, có phải hay không?”

Người Tây Hạ giống như ăn phải hoàng liên vậy, không há nổi miệng ra, râu quai nón đầy mặt cũng không che nổi vẻ mặt đau khổ của hắn. Hắn vốn chỉ là đưa phong mật thư cho Thái tử người Tề, xui xẻo thế nào lại bị người Tề bắt được, mà bị bắt đã đành, cùng lắm là chết thôi, ai ngờ không biết lão Nhạc này dùng hết thủ đoạn khiến cho hắn sống sót.

Nghĩ đến mấy ngày này bị lão Nhạc hành hạ thống khổ, mắt người Tây Hạ đầy nước, hắn đi theo lão Nhạc từ Hàng Châu đến kinh thành, từ kinh thành đến Tây Hạ, dọc đường đi trốn trốn tránh tránh, toàn đi đường hoang vu hẻo lánh không có ai, có một lần còn gặp bầy sói, hai người bọn họ thiếu chút nữa thì trở thành đồ ăn cho sói.

Cuối cùng, hắn cũng biết tại sao mình lại bị người ta chú ý, bởi vì mặc dù hắn bí mật đưa tin nhưng chỉ là giả dạng làm thương nhân hoặc là lưu dân trà trộn vào Đại Tề, cho tới bây giờ chưa hề ẩn nấp hành tung hoạt động.

Lão Nhạc thường xuyên nói với hắn, trải qua lần này, hắn cũng học được không ít, tương lai sẽ tươi sáng hơn.

Hắn còn có thể có tương lai gì, so với đám lão Nhạc, hắn căn bản không là gì cả. Bây giờ Lý Thường Hiển đã bị bắt, Thái hậu sớm muộn gì cũng sẽ moi tất cả mọi chuyện ra, đến lúc đó kết quả của hắn không phải quỷ đầu đao thì chính là đại lao.

Hắn không hiểu, lão Nhạc để cho hắn cải trang tới gặp Thái hậu, chẳng lẽ là hắn còn có thể có tác dụng gì?

Đông Bình nhìn người Tây Hạ một cái: “Ngươi tên là Dã Lợi Phủ, Dã Lợi Đắc Kính là tằng tổ phụ của ngươi, mười hai năm trước phụ thân ngươi từ trong tộc dời ra ngoài đi theo Lý Thường Hiển làm việc, phụ thân ngươi sau khi chết…”

Dã Lợi Phủ nhìn Đông Bình ngẩn người, câu nói kế tiếp đều không nghe lọt tai, chỉ là cảm thấy bên tai ong ong, làm sao Thái hậu nương nương biết nhiều chuyện về hắn như vậy.

Đông Bình nói: “Ai gia có thể kêu Dã Lợi Nhung lần nữa thu các ngươi vào tộc.”

Dã Lợi Phủ không nói ra lời, hồi lâu mới hoàn hồn lại, vội vàng quỳ xuống đất. Hắn rất muốn dốc sức cho Trưởng Công chúa, nhưng hắn chỉ là một người đưa tin, mỗi lần có chuyện đều là đứng bên ngoài hoàng thành nghe chuyện trong phòng, chỉ gặp qua mấy cung nhân tới truyền tin tức thôi, hắn không biết hắn có thể làm những gì.

Đông Bình Trưởng Công chúa nói: “Chỉ cần ngươi làm tốt việc cho Ai gia, sai lầm trước kia không nhắc nữa, không chỉ là ngươi, những người từng theo Lý Thường Hiển đều thế, Ai gia sẽ cho bọn họ cơ hội, phải xem bọn họ có tình nguyện thần phục Ai gia hay không.”

“Còn về những người không muốn nói thật,” Đông Bình Trưởng Công chúa lãnh đạm nói, “Ai gia cũng không muốn tốn nhiều tâm tư.”

Muốn tân triều vững chắc thì phải quả quyết sát phạt.

Dã Lợi Phủ dập đầu xuống đất: “Tiểu nhân nhất định bẩm báo toàn bộ chuyện mình biết cho Thái hậu.”

Lang Hoa đứng lên đi tới trước mặt Dã Lợi Phủ: “Cũng sẽ không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi phối hợp với ta, chuyện này sẽ thành.” Có lúc không cần biết quá nhiều, chỉ cần một chút xíu cũng đủ để cho lòng người hoảng loạn.

...

Bên ngoài phòng chơi cờ vô cùng yên tĩnh, cung nhân Tây Hạ thấy Cố Lang Hoa ra cửa, mới hoảng hốt vội đi bẩm báo với gián nghị đại phu Thường Hạo, “Thái hậu nương nương lại triệu kiến Cố Lang Hoa đó, vị Mã Ngọc Thành Mã đại nhân của Đại Tề kia đã đợi một giờ ở ngoài điện.”

Có thể thấy vị trí của Cố Lang Hoa ở trong lòng Thái hậu cao hơn Mã Ngọc Thành.

Thường Hạo cẩn thận suy nghĩ tin tức hai ngày nay tập hợp về chỗ hắn, Mã Ngọc Thành đưa cho Thái hậu một tờ đơn viết tên người, phía trên toàn là tên tiểu thư nhà quan lớn quyền quý của Đại Tề, Mã Ngọc Thành mấy ngày nay lại liên tục cầu kiến Thái hậu, hiển nhiên là muốn lấy được một câu trả lời.

Cho nên hắn đoán không sai, Đại Tề là muốn hai nước hoà thân.

Nhưng Thái hậu chậm chạp không chọn ai, vì sao Thái hậu phải do dự không quyết?

Là bởi vì người trong danh sách rất khó để cho nàng ta chọn được đúng ý, hay là người nàng ta muốn căn bản không có trong danh sách này.

Nhưng ngày ngày Thái hậu lại đều muốn triệu kiến Cố Lang Hoa đó.

Chẳng lẽ là…

Thường Hạo vội vàng xem kỹ danh sách mấy lần, phía trên không có tên Cố Lang Hoa, hắn cũng để cho mật thám của Đại Hạ đi nghe ngóng tin tức, Cố gia này chẳng qua chỉ là một hương thân, bất kể nàng ta là con gái của hương thân hay là một vị thần y, hiển nhiên thân phận còn chưa đủ để phong làm Công chúa, tới Tây Hạ hòa thân.

Trừ phi, Thái hậu quá yêu thích nàng ta.

Hiển nhiên Cố Lang Hoa kia đã động tâm, nếu không sẽ không tận tâm tận lực lấy lòng Thái hậu như vậy.

Có điều một nữ hài tử như nàng ta thì hiểu cái gì, hắn phải cho người quan sát Cố Lang Hoa cẩn thận.

...

Lang Hoa từ trong cung trở lại chỗ ở.

Cố Thế Hoành đã sớm chờ ở cửa. “Ta kêu phòng bếp hầm canh, mấy ngày nay vất vả quá, phải tẩm bổ cho con một chút.”

Có phụ thân là có thêm người thương yêu nàng, cảm giác này thật tốt.

“Lão gia, Đại tiểu thư,” Tiêu Ấp đi lên trước, “Đông Bình Trưởng Công chúa kêu người đưa tới mấy rương đồ, nói là ban thưởng cho Đại tiểu thư.”

Mới vừa từ trong cung đi ra, lập tức có ban thưởng.

Mấy rương gỗ lim được đưa vào Cố gia, Tiêu ma ma tiến lên mở rương ra, y phục tinh xảo lập tức đập vào mắt mọi người.

Tiêu ma ma cầm y phục lên không khỏi kinh ngạc: “Cái này sao lại là đồ của nữ tử Tây Hạ thế? ”

A Mạt mở một cái rương khác ra, bên trong là nhiều loại trang sức của nữ tử Tây Hạ.

“Trưởng Công chúa muốn biến Đại tiểu thư của chúng ta thành người Tây Hạ sao?”

Tiêu ma ma mới vừa nói tới đây, một giọng nói trầm thấp chen vào nói: “Ta thấy hay là trả lại, người Đại Tề chúng ta làm sao có thể mặc y phục Tây Hạ được.”

Lang Hoa ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Bùi Khởi Đường.