Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 294: Bệnh điên của ninh vương




Bùi Khởi Đường giơ tay ra kéo Lang Hoa, “Ta đi trước xem một chút, nàng thay bộ quần áo, chậm một chút hãy qua đó.”

Ban ngày Ninh Vương còn êm đẹp, làm sao lại lập tức ngã bệnh, trong này nhất định có gì đó kỳ lạ, một nữ hài tử thay bộ y phục đến muộn chút cũng dễ hiểu.

Lang Hoa gật gật đầu, nhìn Bùi Khởi Đường đi ra ngoài trước một bước.

...

Từ Tùng Nguyên đứng trong viện nghe ngự y Tây Hạ nói chuyện.

Ngự y nói: “Loại bệnh này không thể dùng thuốc, phải mời thầy pháp đến tiễn quỷ, Ninh Vương gia là đụng phải quỷ.”

Mã Ngọc Thành biết một ít tiếng Tây Hạ, lại nhìn bộ dạng mặt đầy tà khí của lang trung, lập tức đoán được bảy tám phần, vội vàng tiến lên kéo Từ Tùng Nguyên sang một bên, “Tuyệt đối không thể để cho người Tây Hạ chữa trị.”

Từ Tùng Nguyên nhíu mày.

Mồ hôi lạnh trên đầu Mã Ngọc Thành chảy xuống: “Xảy ra sơ suất ai chịu?”

Ninh Vương là miếng thịt trong lòng Thái hậu nương nương, Ninh Vương ở Tây Hạ có chuyện không may... Mã Ngọc Thành không dám nghĩ mình sẽ rơi vào kết cục gì.

Cố Đại tiểu thư đó là người tin cẩn của Thái hậu nương nương, trước khi Cố Đại tiểu thư tới cũng không ai có thể đến gần Ninh Vương.

Từ Tùng Nguyên không khỏi có chút chần chừ, chỉ chờ Cố Lang Hoa như vậy, không để cho người ngoài nhúng tay, lỡ bệnh của Ninh Vương không trị khỏi, há chẳng phải là đều phải trách Cố Lang Hoa sao?

Chỉ cần suy nghĩ một chút, ông ta liền cảm thấy không đành lòng, Cố Lang Hoa là hài tử, không thể bức bách nó như thế.

Bệnh của Ninh Vương ông ta có nghe thấy, mấy năm trước chỉ cần nghe nói đến phủ Ninh Vương, mặt ngự y đều sẽ biến sắc.

Ninh Vương thật sự phát bệnh thì sẽ bắt đầu không ăn không uống, bất luận là ai cũng không chịu gặp, ngay cả Thái hậu nói chuyện cũng không chịu nghe.

Thái y viện khoanh tay chịu thua, Thái hậu vì vậy mà nổi trận lôi đình, đổi một nửa nhân thủ của Thái y viện.

Những năm gần đây nhất Ninh Vương rất ít phát bệnh, trong triều đình dường như cũng dần dần quên mất chuyện này, ai biết lần này Ninh Vương lại bị bệnh ở Tây Hạ.

Nếu như Ninh Vương thật sự bị điên rồi, phải làm thế nào mới được? Cho dù ngày đêm thần tốc trở về Đại Tề sợ rằng nửa đường cũng sẽ có chuyện không may.

Thấy Từ Tùng Nguyên do dự không quyết, Mã Ngọc Thành nói tiếp: “Cố Lang Hoa là người Thái hậu phái tới, dùng nàng Thái hậu sẽ không nói gì cả, nhưng nếu như chúng ta tìm nhân thủ tới giúp đỡ, xảy ra chuyện gì cũng không nói rõ ràng được.”

Từ Tùng Nguyên nhìn về phía Mã Ngọc Thành: “Lỡ Cố gia không chữa khỏi thì sao?”

Vẻ mặt Mã Ngọc Thành như muốn nói “ngươi ngốc à”: “Vậy thì cũng không quan hệ gì tới chúng ta.”

Từ Tùng Nguyên lập tức nổi giận: “Cố Lang Hoa là một hài tử mười một tuổi, Mã đại nhân đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu nó, không cảm thấy ăn ngủ không yên sao?”

Vẻ mặt Mã Ngọc Thành căng thẳng đang muốn cãi lại, chỉ nghe có người bẩm báo: “Đông Bình Trưởng Công chúa tới.”

Từ Tùng Nguyên và Mã Ngọc Thành nghênh đón.

Đông Bình Trưởng Công chúa đầy vẻ vội vã, thấy Từ Tùng Nguyên lập tức nói: “Rốt cuộc là thế nào? Làm sao đột nhiên Ninh Vương lại bị bệnh chứ?”

Từ Tùng Nguyên nói: “Người phục vụ nói, Ninh Vương từ trong cung trở lại liền nhốt mình ở thư phòng, mãi không chịu ra, hạ nhân chuẩn bị đưa thức ăn vào, liền phát hiện cửa bị chốt chặt rồi.”

Đông Bình Trưởng Công chúa không khỏi căng thẳng trong lòng, nàng nghe nói Ninh Vương bị bệnh, còn tưởng là không cẩn thận bị phong hàn, nhưng nhìn tình hình bây giờ, hẳn là tâm bệnh nhiều năm, tâm bệnh là khó chữa nhất.

“Thái hậu nương nương,” Nữ quan bên cạnh thấp giọng nói, “Hay là mời quốc sư đến giảng kinh.”

Hoàng tộc Đại Hạ nếu như bệnh lâu không khỏi thì sẽ mời quốc sư đến giảng kinh cầu phúc.

Đông Bình Trưởng Công chúa gật đầu phân phó nữ quan: “Đi đến công đức ti mời đại quốc sư tới.” Nếu như đại quốc sư giảng kinh đều vô ích, vậy nàng thật sự không biết nên làm thế nào...

Nói xong, Đông Bình Trưởng Công chúa đi vào phía trong viện, tất cả hạ nhân đều đứng ở trong viện không dám lên tiếng, sợ không cẩn thận sẽ đưa tới họa sát thân.

Đông Bình Trưởng Công chúa đi lên trước nhẹ nhàng gõ cửa: “Đệ đệ, là trưởng tỷ tới đây, trưởng tỷ đi vào nói chuyện với đệ một chút.”

Trong phòng lại hoàn toàn tĩnh lặng không có bất kỳ động tĩnh gì.

Mưa không ngừng rơi xuống, tiếng mưa tí ta tí tách khiến cho người ta càng trở nên sốt ruột. Ngón tay Đông Bình Trưởng Công chúa đã bị nước mưa làm ướt, cánh cửa lạnh như băng mà ẩm ướt, giống như tâm trạng của nàng lúc này.

Ninh Vương, thông minh lại hiểu chuyện, cũng bởi vì sinh ở nhà đế vương mà biến thành bộ dạng này, chỉ cần suy nghĩ một chút nàng liền cảm thấy khổ sở trong lòng, giống như hai hài nhi chết bệnh của nàng vậy, đều là vật hy sinh của tranh đấu quyền lực.

“Đệ đệ,” Thanh âm của Đông Bình Trưởng Công chúa càng êm ái hơn, “Trưởng tỷ mang thức ăn tới… không phải đệ thường nói với trưởng tỷ, muốn ăn bánh hoa quế trưởng tỷ làm sao, trưởng tỷ làm cho đệ ăn có được không?”

Vẫn không có người đáp lời.

Không thể đợi tiếp như vậy, Đông Bình lui về phía sau một bước, nhìn về phía cung nhân bên cạnh.

Cung nhân hiểu ý, hai người tiến lên dùng sức kéo cửa sổ ra, một người trong đó nhanh nhẹn theo cửa sổ chui vào.

Đông Bình rất sợ Ninh Vương nghe được động tĩnh sẽ hốt hoảng, tiếp tục nói chuyện với Ninh Vương: “Đệ đệ đừng sợ, là trưởng tỷ, trưởng tỷ muốn vào trong.”

Cung nhân mở cửa ra, Đông Bình Trưởng Công chúa lập tức đi vào.

Trong phòng thắp ngọn đèn dầu, Đông Bình Trưởng Công chúa nhanh chóng kiểm tra bốn chung quanh một lần, nhưng không thấy bóng dáng Ninh Vương.

Người đâu?

Người đi đâu rồi?

Đông Bình Trưởng Công chúa quay đầu, mấy hạ nhân phục vụ Ninh Vương lập tức quỳ xuống: “Trưởng Công chúa, chúng nô tỳ nhìn thấy Ninh Vương gia vào thư phòng chưa hề đi ra, hoàn toàn chính xác, nô tỳ không nói dối, mới vừa rồi ngự y tới còn nghe thấy Ninh Vương nói chuyện ở bên trong.”

Người vừa rồi còn đang nói chuyện, sao bây giờ lại không thấy đâu nữa.

Một hạ nhân khác lẩm bẩm: “Vương gia có trốn trong tủ không? Hôm nay sấm đánh mưa rơi, có lẽ Vương gia sợ hãi nên trốn đi.”

Nói xong đã có người bưng đèn đi kiểm tra, tất cả tủ đều mở ra, tất cả xó xỉnh tìm khắp qua lại cũng không có bóng dáng Ninh Vương.

Lần này, y phục mọi người đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Mã Ngọc Thành nói: “Trưởng Công chúa, lập tức để cho người bao vây toàn bộ phủ đệ đi.” Nói rồi trong ánh mắt thấm ra sự sợ hãi, “Có phải là có người bắt Ninh Vương đi hay không?”

Lời này của Mã Ngọc Thành cũng có lý, rất có thể dư đảng của Lý Thường Hiển sẽ hạ thủ với Ninh Vương, Từ Tùng Nguyên lập tức cảm thấy trời đất trước mắt như quay cuồng: “Thủ vệ trong ngoài phủ đệ là Bùi Tướng quân phụ trách, hay là gọi Bùi Tướng quân tới hỏi một chút.”

Tiếng bước chân vang lên, Bùi Khởi Đường vào cửa hành lễ với Đông Bình Trưởng Công chúa: “Thần cẩn thận tra xét tường viện, cửa trước cửa sau, không có dấu vết Ninh Vương rời đi, chúng thần thay đổi ba ca, không người nào có thể âm thầm mang Ninh Vương đi trước mắt chúng thần.”

Áo giáp trên người Bùi Khởi Đường bị mưa cọ rửa tỏa sáng lấp lánh, tròng mắt đen như mực của hắn vững chắc đảo qua một cái trong nhà, cuối cùng nhìn về phía một cánh cửa sổ phía sau thư phòng: “Cánh cửa sổ kia lúc các ngươi vào mở ra?”

Cung nhân lập tức nói: “Không, chúng ta không mở cửa sổ đó.”

Như vậy rất có thể Ninh Vương rời đi từ cánh cửa sổ kia.

Bùi Khởi Đường nhìn về phía phó tướng bên cạnh, “Lập tức tìm trong vườn.”

Phó tướng lập tức mang một đám người lục lọi trong vườn, Bùi Khởi Đường bước mấy bước tới trước bàn đọc sách, trước bàn đọc sách bày ngổn ngang giấy và bút mực, hiển nhiên là có người mới vừa dùng xong.

Bùi Khởi Đường ngẩng đầu lên: “Trưởng Công chúa yên tâm, Ninh Vương không ra khỏi viện này đâu.”

“Tìm được rồi, tìm được rồi,” Toàn bộ phủ đệ giống nước sôi, hạ nhân thở hổn hển vào nhà, “Tìm thấy Ninh Vương gia rồi, ngài ấy... ngài ấy đang ở trong hồ ở hậu viện.”

Đông Bình Trưởng Công chúa suýt ngất xỉu, giọng nói cũng run lên không kìm được, “Ninh Vương thế nào rồi? Đệ ấy… đệ ấy có phải là…” Nàng vừa nói vừa đi ra ngoài.

Mấy chục cây đuốc chiếu sáng nửa mặt hồ, giữa hồ một cái bóng đen đứng trên thuyền nhỏ, hắn vui sướng quơ tay: “Các ngươi trở về đi, ta… ta phải đi tìm Tĩnh muội muội.”