Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 387: Danh tiếng cố gia




Ma ma Quản sự bên cạnh Ninh Vương phi bước nhanh vào phòng chứa củi.

Vừa đẩy cửa ra, người phụ nữ đứng trong góc lập tức đứng dậy cảnh giác, sau khi nhìn rõ người đến là một ma ma Quản sự liền tiến lên cầu xin khẩn thiết: “Cầu xin ngài thả ta ra đi, thực sự là ta đã nói hết tất cả mọi chuyện rồi.”

Ma ma Quản sự lạnh lùng nói: “Ngươi phải nghĩ cho kỹ... lời ngươi nói ra, cũng giống như bát nước hắt đi, cho dù ta thả ngươi tương lai rồi cũng sẽ có người lại tới tìm ngươi, bí mật này được các ngươi mang từ Cố gia đến Sơn Tây, cũng không thể che đậy được, có thể thấy cuối cùng cũng vẫn sẽ bị lộ ra qua cái miệng của ngươi.”

Người phụ nữ nắm chặt tay: “Ta... ta chỉ uống rượu say, đó thực sự không nói lên gì cả,” Nói đến đây liền nghẹn ngào, “Phu quân ta chỉ là một người bán hàng rong, xin ngài hãy tha cho chúng ta đi.”

Bà ta bị bán đến Sơn Tây, khó khăn lắm mới tìm được người chồng như ngày hôm nay, hai người họ bắt đầu từ việc bán sợi, qua bao khó khăn mới gây dựng được một gánh hàng rong nho nhỏ, cứ ngỡ những ngày tháng sắp tới sẽ khởi sắc, nhưng bà ta lại say rượu lỡ lời...

Bà ta đã sớm biết chủ nhà Cố gia, Cố Đại lão gia làm quan, nay người đến tìm bà ta là Phủ Ninh Vương, Phủ Ninh Vương muốn hỏi thăm chuyện Cố gia, giải quyết ân oán với Cố gia.

Cho dù là Hoàng Thành Ti hay Phủ Ninh Vương bọn họ đều không thể đắc tội.

“Muộn rồi.” Ma ma Quản sự nói, “Họa từ miệng mà ra, nếu ngươi đã nói ra, thì tất nhiên không có chuyện thu lại được, ta đã cho người đi dò la tin tức, người tên Thu Lan bị đưa đến Sơn Tây cùng với ngươi mấy hôm trước đã bị người đưa đi rồi, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị khui ra, tuy ngươi đã đổi tên, nhưng chúng ta vẫn có thể tìm được ngươi, vậy thì Cố Thế Hoành đó ở Hoàng Thành Ti tìm ngươi càng dễ hơn.”

“Mà Cố gia nay đã khác xưa, họ muốn che giấy bí mật này sẽ không giống như Hứa thị năm xưa, chỉ bán ngươi đi thật xa, Cố gia sẽ có cách xử lí ổn thỏa.”

Hà Hương rùng mình, giết người diệt khẩu, đó là cách tốt nhất, Hoàng Thành Ti muốn giết một người dễ như trở bàn tay.

Ma ma Quản sự nói: “Nay nếu ngươi nói bí mật này ra, khiến tất cả mọi người đều biết, ngược lại Cố gia sẽ không có lí do để giết ngươi nữa, ngươi nghĩ xem, ta nói có đúng hay không?”

Hà Hương sắc mặt tái nhợt, “Ta biết đó là ai, bởi vì... ta đã tìm thấy một chiếc khăn tay trong phòng Cố Đại thái thái, trên chiếc khăn tay đó có thêu tên của người đàn ông đó, ta... khi ta bị bán đi, ta đã chôn chiếc khăn đó dưới chân tường nhà cũ Cố gia, cũng không biết bao năm trôi qua rồi đồ còn hay đã mất.”

Ma ma Quản sự im lặng lắng nghe.

Hà Hương nói tiếp: “Còn nữa... ngày tháng Cố Đại thái thái mang thai không chuẩn xác, bà đỡ đỡ đẻ cho Cố Đại thái thái... nghe nói sau đó cũng bệnh mà chết, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được.” Nói đoạn bà ta liền ngẩng đầu lên nhìn ma ma Quản sự, “Từ... Từ phu nhân có thể chứng minh, khi đó Từ phu nhân đủ ngày đủ tháng sinh hạ Từ Đại tiểu thư, Cố Đại thái thái sinh trước nhưng hai đứa trẻ lại lớn nhỏ không khác nhau là bao, đó là đạo lí gì chứ?”

“Ta nghe trộm Cố Đại thái thái mắng người đó vong ân phụ nghĩa, cố ý tiếp cận bà ta chỉ để được tiến cử lên ân khoa, khi chia tay Đại thái thái còn dùng cây trâm đâm vào tay hắn, đâm rất sâu chảy rất nhiều máu, ta nghĩ chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết.”

Ma ma Quản sự nghe Hà Hương nói, cẩn thận đánh giá.

Khi Hoàng đế đương triều kế vị, phủ Thái tử đặc biệt tấu thỉnh mở kỳ thi ân khoa, năm đó Hoàng thượng và Thái hậu đấu đá kịch liệt, Hoàng thượng đang muốn mượn cớ đó để bồi dưỡng nhân tài, cho nên ân khoa lần đó đa số là ứng khảo phe Thái tử. Hơn nữa ân khoa không giống như thi khoa cử bình thường, để lập danh sách thi, đặc biệt thêm kỳ thi, cho nên bình thường đều có thể thi đậu.

Nếu quả thật như vậy, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Ma ma Quản sự ánh mắt lóe sáng, rất nhiều chuyện không cần đến bằng chứng xác thực, chỉ cần bảy phần manh mối đã đủ để hủy hoại danh tiếng của một người rồi.

Cố gia cũng như vậy, Cố Đại tiểu thư cũng vậy.

Lần này để xem liệu Cố gia có sợ hay không?

...

Cố Thế Hoành thẩm vấn ở Hoàng Thành Ti đến tối.

Đường Bân mở to đôi mắt đỏ như máu, trả lời từng câu hỏi của Cố Thế Hoành.

Một khi đã mở miệng, sẽ không còn quyền dừng lại nữa.

Trong lòng Tả Thừa Ân vô cùng rõ ràng, hắn ở bên cạnh mở to mắt nhìn, cả người run rẩy. Đường Bân đã khai hết rồi, lần này e rằng Ninh Vương phi không thể thoát thân được nữa, nếu sớm biết có ngày hôm nay, hắn thà mạo hiểm giết chết Đường Bân trong đại lao còn hơn, hắn thực sự hối hận. Hắn không ngờ rằng kẻ trầm mặc ít nói như Cố Thế Hoành lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Cố Thế Hoành niêm phong khẩu cung của Đường Bân đưa cho Nội thị, Nội thị không dám chậm trễ lập tức tiến cung.

Cố Thế Hoành đứng ở cửa, nhìn thấy mặt trời đỏ rực dần lên cao, ông bỗng thấy sảng khoái trong lòng, trải qua vụ án lần này, Hoàng Thành Ti có thể rực rỡ lại rồi.

Mầm họa Thẩm Xương Cát lưu lại năm xưa cuối cùng cũng được xử lý.

“Lão gia.” Quản sự Cố gia tươi cười cầm hộp cơm tiến đến, “Đại tiểu thư sai tiểu nhân mang cơm đến cho đại nhân.”

Cố Thế Hoành mắt sáng lên, khuôn mặt cũng hiện rõ nụ cười, vẫn là Lang Hoa nhớ đến ông.

Dưa muối tương, cháo hạt dẻ, còn có hai món điểm tâm, đều là những món ông thích ăn, vừa nhìn đã biết là do Lang Hoa tự tay chuẩn bị.

Cố Thế Hoành thấy có một cảm giác ấm áp thoải mái không nói được thành lời đang dâng lên trong lòng.

Ông có tài đức gì mới có được người con gái như Lang Hoa chứ.

Cố Thế Hoành bảo Bùi Khởi Đường ngồi xuống: “Cơm canh Lang Hoa chuẩn bị nhiều lắm, ngồi xuống cùng ăn với ta, sau khi ăn xong ngươi cũng nghỉ ngơi một lát đi.”

Tả Thừa Ân và Đường Bân không giống nhau, Đường Bân chỉ là vụ án tham ô, muốn chỉnh lí lại những vụ án đã qua tay Hoàng Thành Ti bao năm nay phải bắt đầu từ chỗ Tả Thừa Ân.

Cố Thế Hoành thấp giọng nói: “Bùi Tứ gia chuẩn bị làm thế nào?” Vụ án Khánh Vương cũng đã đến lúc bắt đầu, chỉ cần thẩm vấn lại một lượt tất cả quan viên phạm tội nhốt trong đại lao, tất sẽ tìm ra được manh mối.

Qua một buổi tối, Bùi Khởi Đường vẫn giữ nguyên nét mặt hồng hào, hắn nhìn Cố Thế Hoành, “Cố Thế thúc đã từng nghi ngờ gì về cái chết của Hứa thị hay chưa?”

Cố Thế Hoành mím môi nói: “Ý của ngươi là?”

Bùi Khởi Đường nói: “Ta nghĩ Hứa thị vẫn chưa chết, bà ta đã được Tả Thừa Ân cố ý thả đi, ta đã xem xét hết các cách Hoàng Thành Ti xử tử tội... Hoàng Thành Ti có thể dùng cách này để một tay che trời, muốn ai sống người đó được sống, muốn ai chết người đó phải chết.”

Cố Thế Hoành nghe xong lặng người đi, Hứa thị, một người phụ nữ ở nhà trong lo chuyện gia đình, tại sao Hoàng Thành Ti lại phải tốn bao công sức để thả bà ta ra ngoài như vậy chứ.

Ánh mắt Bùi Khởi Đường toát ra nỗi lo lắng nhàn nhạt.

Cố Thế Hoành hiểu ra, Bùi Khởi Đường đang sợ có người ngầm đối phó Cố gia.

Bùi Khởi Đường muốn tìm cơ hội nhắc đến chuyện này với Cố Thế Hoành, lại sợ Cố Thế Hoành buồn lòng, nhưng đến nước này, họ bắt buộc phải có sự chuẩn bị: “Cố Thế thúc, thúc thử nghĩ kỹ xem, Hứa thị còn biết chuyện gì nữa không, chuyện người khác có thể dùng để đối phó với thúc hoặc Lang Hoa.”

“Nếu có chuyện như vậy xảy ra, thúc phải làm thế nào?”

Cố Thế Hoành ngẩn người, nếu có người muốn đối phó Cố gia, ông tuyệt đối sẽ không lùi bước, ông sẽ càng không để kẻ nào đó làm tổn thương đến Lang Hoa, chỉ cần làm rõ điểm này sẽ không có gì phải sợ hãi nữa.

Sống lưng Cố Thế Hoành thẳng tắp.