Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 397: Vượn đội mũ người




Từ Cẩn Du ngẩng đầu: "Hoàng Thành Ti hiện tại không phải Cố Thế thúc chưởng quản sao? Đó là người của Cố gia nên bọn họ chắc là sẽ không tra nghiêm như vậy đâu, khẳng định có thể dàn xếp đi!"

Cố Tứ thái thái cười nói: "Nói là như thế, nhưng mà lần này chuyện liên lụy nhiều người, trừ bỏ Hoàng Thành Ti, Bùi Tướng quân cũng mang theo quân của kinh thành tham gia..."

Nghe được tên Bùi Khởi Đường, Từ Cẩn Du hoảng hốt rạo rực.

Cố Tứ thái thái vừa nói xong lời này, Quản gia Cố gia đến nói: "Bùi Tướng quân đến đây, mời nhóm nữ quyến không cần ra cửa thuỳ hoa, quân của kinh thành sẽ đem nhà trước tra một lần, sau đó lại đến xem sau nhà, mời Diệp lão phu nhân cùng thái thái yên tâm, bọn họ sẽ không đến phòng khách."

Từ Cẩn Du kinh ngạc: "Ngay cả Cố gia cũng phải tra sao?"

Cố Tam thái thái ánh mắt lóe ra, có vài phần không vui: "Đúng vậy, nói là phải tra từ nhà mình, nhà của chúng ta thì có cái gì phải tra."

Từ Cẩn Du nghe xong liền hiểu được, Hoàng Thành Ti nếu ngay cả Cố gia đều tra xét, các phủ đệ khác sẽ không có lí do ngăn cản Hoàng Thành Ti tới cửa.

Qua một lát, người làm của Cố gia đến nói: "Bùi Tướng quân tới thỉnh an Diệp lão phu nhân."

Diệp lão phu nhân có chút ngoài ý muốn, Bùi gia là tâm phúc của Hoàng thượng, Bùi Khởi Đường lại là triều đình tân quý, cho dù bà ta ngồi ở chỗ này, Bùi Khởi Đường cũng có thể hờ hững rời đi.

Dù sao Diệp gia đã là hoa sắp tàn.

Đang lúc cân nhắc, người làm của Cố gia đã vén lên mành phòng khách.

Từ Cẩn Du dịch bước tới sau bình phong, từ khe hở bình phong nhìn qua, Bùi Khởi Đường mặc một thân quan phục võ tướng đi đến.

Hắn so với người bình thường dáng người càng thêm cao to, khuôn mặt anh tuấn, trong mắt giống như bầu trời trong xanh, khóe môi nhếch lên nụ cười trong sáng của thiếu niên.

Trước vài lần Từ Cẩn Du nhìn thấy Bùi Khởi Đường, toàn thân hắn lộ ra một cổ uy thế, giống như làm cho người ta khó có thể tiếp cận, mà nay khuôn mặt hắn lại nhu hòa như vậy. Nàng không nghĩ tới người lạnh lùng, nghiêm nghị như hắn, còn có thể có một mặt này. Nghĩ như vậy trong tay nàng hơi hơi thấm ra mồ hôi.

Bùi gia hiện tại đang lúc được trọng dụng.

Nếu nàng có thể gả qua đó, coi như là môn đăng hộ đối. Bùi Khởi Đường tuy là quân nhân, lại có chút thanh danh không tốt, nhưng chỉ cần khuyên nhủ tốt cũng có thể đi lên đường ngay.

Nàng nhẹ nhàng dịch về phía trước, cố ý từ phía sau bình phong lộ ra đôi hài hồng nhạt, trên mặt hài thêu hoa hạnh, đang run rẩy nở rộ, dải lụa bên hông cũng nhẹ nhàng bay múa, xinh đẹp nấp sau bình phong như ẩn như hiện.

Chân nàng lại vừa nhỏ vừa đẹp, tổ mẫu thường thường khen nàng, chỉ xem chân thôi đã biết nàng là người có phúc khí.

Dải lụa trên váy là nàng để cho Nữ quan trong cung làm, khác với thứ những nữ quyến ngoài cung thường mang, mặt trên kết trân châu, bất luận ai nhìn cũng đều cảm thấy vô cùng quý khí.

Bùi Khởi Đường hẳn là có thể nhìn thấy, lúc nhìn thấy có lẽ sẽ cảm thấy tò mò, người mang đôi giày này là dạng người gì.

"Từ Đại tiểu thư." Từ Cẩn Du cảm thấy cánh tay bị người giữ chặt, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Mẫn Giang Thần.

Mẫn Giang Thần thấp giọng nói: "Ngươi đến bên này, miễn cho bị người nhìn thấy."

Từ Cẩn Du không khỏi cắn môi, đợi cho Bùi Khởi Đường hướng Diệp lão phu nhân thỉnh an, Từ Cẩn Du mới nhích lại gần hướng bên người Mẫn Giang Thần.

Bùi Khởi Đường ly khai phòng khách, Từ Cẩn Du cũng vội vàng cáo từ, lên xe ngựa lập tức liền phân phó bà tử: "Quân của kinh thành và người của Hoàng Thành Ti đi hướng nào?"

Bà tử nói: "Ngay tại phía trước không xa, chúng ta vẫn là lên đường về nhà đi!"

Từ Cẩn Du nói, "Chúng ta cứ trực tiếp đi qua, gặp liền nói cho bọn họ biết, chúng ta là người nhà Trung thư tỉnh Từ đại nhân, ta ngồi ở trên xe, thay Từ gia hướng Bùi Tướng quân vấn an."

Phụ thân cùng Bùi Khởi Đường từ Tây Hạ trở về, Bùi Khởi Đường chắc chắn cho phụ thân vài phần mặt mũi, đến lúc đó nàng có thể vén lên màn xe hướng Bùi Khởi Đường nói lời cảm tạ.

Từ Cẩn Du lập tức để ý tóc tai, nhìn về phía Hà ma ma bên cạnh: "Mặt của ta thế nào?"

Hà ma ma còn chưa lấy lại tinh thần từ nỗi kinh hoàng lúc trước, ánh mắt vẫn mang theo vài phần sợ hãi, bà ta nhìn Từ Cẩn Du vài lần lập tức nói: "Đại tiểu thư vẫn là chớ chọc những người đó, nhỡ đâu bọn họ hỏi đến, chúng ta nên làm gì bây giờ? Vẫn là trở về đi, chúng ta an toàn về đến nhà là thỏa đáng nhất."

Từ Cẩn Du nhíu mày: "Gấp cái gì? Chúng ta lại không có việc gì, không cần sợ hắn, lại nói, hắn cùng phụ thân có giao tình, sẽ không làm gì chúng ta."

Tay chân Hà ma ma lạnh lẽo, bà ta cảm thấy có thể xảy ra chuyện.

...

Bùi Khởi Đường đi ở phía trước, nghe được phó tướng đến bẩm báo: "Xe ngựa Từ gia từ Cố gia đi ra, phải từ nơi này đi phía đông, người làm của Từ gia truyền lời, mời ngài dàn xếp cho, Từ Đại tiểu thư là nghe Thái hậu phân phó mang đồ đến Cố gia, mới vừa rồi ở Cố gia đã bị tra qua."

Từ Đại tiểu thư, Từ Cẩn Du phải không?

Mới vừa rồi ở Cố gia hắn cũng không có chú ý Từ Cẩn Du ở nơi nào, giống như hắn cũng chưa từng gặp qua Từ Cẩn Du.

"Hứa thị sinh hạ ta, Từ phu nhân sinh hạ Từ Cẩn Du..."

"Có lẽ là ta nghĩ nhiều, ta cảm thấy Hứa thị càng thêm thích Từ Cẩn Du."

Thanh âm của Lang Hoa như còn vang lên bên tai Bùi Khởi Đường.

Hắn từng gặp qua Hứa thị, hiện tại hắn cũng muốn nhìn xem Từ Cẩn Du là bộ dáng gì.

Nghĩ đến đây Bùi Khởi Đường xuống ngựa, lập tức đi hướng xe ngựa.

Ngoài xe ngựa người làm của Từ gia bước lên phía trước hành lễ.

Bùi Khởi Đường phất phất tay, còn chưa nói gì liền nhìn thấy mành xe ngựa xốc lên một khe hở, ngay sau đó lộ ra một khuôn mặt.

Mặt hoa da phấn, làn da vô cùng trắng nõn, chỉ có thể nhìn thấy hai hàng lông mi đen dài, cùng ánh mắt chất phác, trên đầu buộc đai giống như mấy lão thái thái, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.

Rõ ràng là tiểu cô nương hơn mười tuổi, lại giống lão thái thái ngồi ngay ngắn ở nơi đó.

Rất có cảm giác vượn đội mũ người.

Người như vậy sao có thể cùng Lang Hoa đánh đồng, buồn cười là người như Hứa thị lại thích nàng ta.

Nghĩ đến đây, Bùi Khởi Đường khóe miệng cong lên khẽ cười, phân phó phó tướng: "Cho bọn họ đi." Nói xong xoay người rời đi.

Trong xe ngựa, lòng Từ Cẩn Du không khỏi lo lắng, nàng thấy Bùi khởi Đường cẩn thận nhìn về phía trong xe, lập tức bình tĩnh lấy ánh mắt nghênh đón, lộ ra biểu tình có chút ngượng ngùng có chút ngây thơ. Nàng còn nhẹ nhàng mà vuốt trâm cài trên tóc, làm ra bộ dáng dịu dàng.

Nàng có thể cảm giác được ánh mắt Bùi Khởi Đường trở nên sáng ngời, khóe miệng cũng hiện lên tươi cười. Nàng vốn định nói hai câu nói, lại không nghĩ rằng Bùi Khởi Đường đột nhiên xoay người rời đi.

"Bùi... Bùi Tướng quân," Từ Cẩn Du thanh thanh giọng, mang theo chút giọng mũi mềm nhũn, "Đa tạ Bùi Tướng quân..."

Nàng nói ra lời rồi đợi Bùi Khởi Đường đáp lại nhưng chờ nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì.

"Đại tiểu thư, Bùi Tướng quân đã đi rồi."

Bà tử ngoài xe cẩn thận nhắc nhở: "Chúng ta có phải hay không cũng nên... ly khai."

Đi rồi?

Từ Cẩn Du nâng lên ánh mắt trong veo như nước, quả nhiên, trước mặt đã không thấy bóng dáng Bùi Khởi Đường, con ngựa trắng của Bùi Khởi Đường cũng không có tung tích. Lòng của nàng không khỏi trầm xuống, Bùi Khởi Đường không nghe nàng nói chuyện liền đi luôn.

Còn nhiều thời gian, có lẽ Bùi Khởi Đường đã nhớ kỹ nàng, lần sau gặp mặt chắc sẽ tốt hơn. Nếu không Bùi Khởi Đường sao lại cho nàng mặt mũi, cứ như vậy cho nàng rời đi?

"Đại tiểu thư," Âm thanh la hét đánh gãy suy nghĩ của Từ Cẩn Du, "Trong nhà đã xảy ra chuyện, ngài... Mau trở về nhìn xem đi!"