Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 400: Không thể tự kiềm chế




Vẻ mặt Mẫn Giang Thần rất phức tạp, không biết suy nghĩ cái gì, giống như bị quấn trong một vấn đề nan giải, lúc này vẫn không tìm thấy đáp án.

Lang Hoa nhớ tới lời Tiêu ma ma nói, A Thần có thể đã động tâm tư với Lục Anh, hiện tại Lục Anh ngã bệnh, A Thần biểu hiện như vậy, giống như xác minh dự đoán của Tiêu ma ma.

Tuy rằng nàng cùng Lục Anh đã giải trừ hôn ước, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, A Thần là bằng hữu tốt nhất của nàng, Lục Anh cùng nàng kiếp trước thành thân làm vợ chồng.

Chính bởi vì quan hệ này, nàng mới không thể đem mọi chuyện nói rõ ra.

"A Thần." Lang Hoa gọi một tiếng.

Mẫn Giang Thần vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thình lình nghe thấy tiếng gọi làm nàng sợ tới mức run lên, nàng ngẩng đầu lên thấy Lang Hoa liền đỏ mặt, chột dạ cúi đầu, gắt gao cầm khăn tay.

"Muội cùng lão thái thái nói xong rồi?" Mẫn Giang Thần nhỏ giọng nói chuyện.

Lang Hoa gật đầu: "Nói xong, tổ mẫu tâm tình cũng tốt, hai ngày này muội ở bên người nhiều hơn một chút thì tốt rồi."

Mẫn Giang Thần gật gật đầu, an ủi Lang Hoa: "Muội yên tâm, chuyện này sẽ có phán đoán sáng suốt, trong cung có Thái hậu nương nương ở, những người đó không dám ăn nói bậy bạ. Nhưng thật ra chính muội... đừng đem lời nói của nha hoàn kia để trong lòng."

Trong lòng Lang Hoa ấm áp, "Muội đã biết."

Ánh mắt Mẫn Giang Thần dịu dàng: "Tỷ biết muội thông minh, rất nhiều chuyện không cần người khác hỗ trợ, tỷ cũng không làm được gì, chỉ có thể ở lại đây nói chuyện cùng muội." Có lẽ nàng đời này chỉ cần có thể vì Lang Hoa làm được như vậy, nhưng nàng nhất định sẽ làm tốt.

Trong lòng Lang Hoa chợt đau xót.

A Thần là tốt cô nương, kiếp trước kiếp này chưa từng thương tổn người nào, vẫn luôn ở bên người nàng, yên lặng quan tâm nàng, mấy ngày này lại do dự không yên.

Có lẽ nàng làm không đúng, cũng có thể nàng làm đúng, nàng có thể làm chút gì đó, không thể giống một lão bà ngồi ở chỗ kia, nhìn nhân sinh thay đổi, tìm hiểu nhân sinh thiện ý.

Lang Hoa lôi kéo Mẫn Giang Thần đi vào phòng.

A Quỳnh phân phó nha hoàn bưng trà, sau đó liền lui xuống.

"A Thần," Lang Hoa đi qua, "Hôn sự của tỷ thế nào? Mẫn đại nhân cùng phu nhân có định ra ai chưa?"

Mẫn phu nhân cùng A Thần giống nhau, tính tình nhiều ít có chút yếu đuối, thật nhiều chuyện luôn nghĩ trước nghĩ sau không thể quyết đoán. Mẫn đại nhân lại ở Hàng Châu không được bứt ra được, cho nên khi Ninh Vương phi muốn A Thần đi Tây Hạ hòa thân, Mẫn gia mới không có chút năng lực đấu tranh nào.

Mẫn Giang Thần cúi mắt xuống: "Còn không có, đôi khi tỷ thật sự muốn ở lại trong nhà không ra, miễn cho nhiều phiền não như vậy," nói xong ngẩng đầu, "Vì sao sau khi trưởng thành, sẽ phải đối mặt việc này, mẫu thân cân nhắc trái phải, khó có thể lựa chọn, kỳ thật tỷ... Cũng giống vậy, không biết nên chọn dạng người thế nào, gả cho ai..."

Lang Hoa đưa trà cho Mẫn Giang Thần: "Đó là bởi vì tỷ là nữ nhi duy nhất của Mẫn gia, Mẫn phu nhân nắm ở trong tay sợ mất, ngậm trong miệng sợ tan..."

Mẫn Giang Thần bị Lang Hoa nói làm nở nụ cười: "Muội lại trêu ghẹo tỷ."

"Không đâu," Lang Hoa cũng cười theo, "Muội nói là thật, đến lúc phải làm mai cho con mình mới có thể cảm nhận được loại cảm giác này." Tựa như tổ mẫu, phụ thân, cũng một mực vì hôn sự của nàng mà phát sầu.

"Gả đến nhà tốt một chút, sợ tỷ bị áp chế cả đời, gả đến nhà bình thường, lại sợ tỷ phải chịu vất vả. Gả cho một người tính tình tốt, sợ hắn bên ngoài không thể làm chủ, gả cho một người mọi việc đều thuận lợi, sợ hắn cùng tỷ không hiểu nhau."

Bị Lang Hoa nói như vậy, Mẫn Giang Thần giống như hiểu được tâm tư của mẫu thân, bà cả ngày ở bên tai nàng lải nhải lẩm bẩm những lời đó nguyên lai là ý tứ này.

Mẫn Giang Thần lẩm bẩm: "Vậy tỷ... Phải gả cho người thế nào mới tốt?"

Lang Hoa không nói gì, trong phòng lập tức im ắng.

"Tỷ thích là được rồi, đó sẽ là người sống với tỷ cả đời, tỷ phải hiểu hắn, hắn cũng phải hiểu tỷ, cần phải đồng chí hướng, phải tâm ý tương thông," nói tới đây mặt Lang Hoa trở nên chính thức mà nghiêm túc, "Nói như vậy, chúng ta đã trưởng thành, nên chịu trách nhiệm với những gì mình làm. Là đúng hay là sai, chỉ cần làm, nhất định phải gánh vác."

"Không có lí do gì lại đi oán trách người khác, bởi vì đều là lựa chọn của mình."

Mẫn Giang Thần trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, Lang Hoa chưa từng nói nhiều chuyện với nàng như vậy, lời nói thấm thía như vậy, có ý chỉ dạy như vậy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Mẫn Giang Thần đột nhiên hồng lên.

Hai người nói xong, Mẫn Giang Thần từ Cố gia đi ra, đi theo Mẫn phu nhân lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Mẫn phu nhân cười nói: "Lần này cuối cùng chỉ là kinh sợ nhưng không nguy hiểm, ta đã nói cố Đại tiểu thư là người tốt như vậy, nếu làm ra sai lầm, như thế nào được chứ."

Mẫn Giang Thần không nói gì, xiết chặt khăn trong tay. Lang hoa phát hiện suy nghĩ trong lòng nàng, đều là bởi vì nàng đối với Lục Anh quá mức quan tâm, nghe nói Lục Anh té xỉu ở Cố gia, nàng liền không yên tâm, muốn đến hỏi, lại sợ Lang Hoa biết.

Nàng sai rồi, nàng không nên làm ra chuyện như vậy.

Tựa như Lang Hoa nói, nàng đã lớn, cần phải phụ trách mỗi việc mình làm.

Mẫn Giang Thần vừa nghĩ đến đây, xe ngựa đã ngừng lại.

"Làm sao vậy?" Quản sự ma ma hỏi qua.

Người làm vén lên màn xe bẩm báo: "Là xe phía trước ngừng, đi vào ngõ nhỏ này, chúng ta cũng chỉ có thể từ từ chờ."

Người làm mới vừa nói xong, bà tử bên cạnh liền nói: "Nguyên lai là Lục Tam gia."

Nghe được lời này, Mẫn Giang Thần không khỏi nâng mặt lên.

Một trận gió thổi tới, thổi mở mành xe lên một khe hở, vừa lúc có thể nhìn thấy Lục Anh được người đỡ từ trên xe ngựa xuống.

Trình Di dắt ngựa thấp giọng khuyên bảo cái gì, Lục Anh cũng không nghe nâng chân chuẩn bị lên ngựa, thử vài lần mới xoay người ngồi ở trên lưng ngựa, cả người giống như lá cây chuẩn bị rơi xuống khỏi cành, bị gió thổi trúng lạnh run, nhưng mà hắn vẫn ngồi thẳng như cũ.

Mẫn phu nhân nhịn không được nói: "Lục Anh cũng không dễ dàng, thật vất vả tham gia ân khoa, rồi lại bị từ hôn, Lục, Cố hai nhà là không có khả năng nữa..." Nói đến đây bỗng ngừng lại.

Mẫn phu nhân kinh ngạc nhìn Mẫn Giang Thần.

Mẫn Giang Thần ánh mắt đỏ bừng, trên mặt tràn đầy nước mắt, đang nhìn Lục Anh cách đó không xa.

Mẫn phu nhân trong lòng "Lộp bộp" một chút, giữ chặt tay Mẫn Giang Thần: "A Thần, con đây là..."

Mẫn Giang Thần lại là một trận kích động, nàng cúi đầu lấy khăn tay che mặt.

Mẫn phu nhân nhìn Lục Anh bên ngoài lại nhìn nữ nhi bên người.

Không phải là...

Mẫn phu nhân trong lòng nổi lên cảnh báo.

A Thần thích Lục Anh? Nếu không vì sao thấy Lục Anh lại khóc lên. Không có khả năng a, Lục Anh từ trước cùng Lang Hoa có hôn ước, Lang Hoa cùng A Thần là bằng hữu.

Mẫn phu sắc mặt nghiêm túc: "A Thần, con muốn chọc tức chết mẫu thân sao? Con... Con sao có thể làm như vậy, nếu con có tâm tư gì, sớm thu lại đi, ta sẽ không đáp ứng, phụ thân con cũng sẽ không đồng ý, tương lai con muốn cho ta đối mặt với Cố gia thế nào, phải gặp Lang Hoa như thế nào?"

"Con không nghĩ sẽ làm cái gì," Mẫn Giang Thần nhìn về phía Mẫn phu nhân, "Con không có, con biết không thể, con đều biết."

Nàng biết Lục Anh thích Lang Hoa, nàng sao có thể động tâm tư gì.

Nhưng mà từ sau khi Cố gia từ hôn, nàng cảm thấy Lục Anh thực đáng thương.

Mẫn Giang Thần nhắm hai mắt lại, từ đó về sau trong lòng nàng giống như có quỷ, thỉnh thoảng sẽ nhảy ra, nàng muốn buông, lại phát hiện gian nan như vậy.