Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 407: Một chuyện nhỏ




"Tiểu tổ tông của ta," Trang Vương phi chau mày, "Để ta yên tâm được không, đừng gây sự nữa."

Trang Vương phi vừa nói vừa chỉnh y phục của Tề Ngọc Hoàn rồi quay đầu dặn dò quản gia: "Mang túi thơm hoa tường vi đến đây, mùa thu đeo túi thơm thêu trúc xanh thế này không đẹp nữa rồi."

Tề Ngọc Hoàn để Trang Vương phi thay túi thơm cho mình, trên mặt không hề tỏ ra thích thú, vẫn nổi giận đùng đùng.

"Không phải nàng ta đi Tây Hạ làm Hoàng hậu sao? Chỗ tồi tàn đó, nếu ta muốn đi chỉ cần nói một câu, do chúng ta không đồng ý mới chừa cho nàng ta. Nàng ta được phong làm Công chúa liền ra vẻ, không thèm nhận ngựa ta tặng, còn nói đã có ngựa Tây Hạ lấy từ chỗ Cố Lang Hoa. Ngựa Tây Hạ thì có gì hay ho, nhà chúng ta còn có hãn huyết bảo mã của nước Liêu, còn có nước Kim..."

"Con im miệng," mặt Trang Vương phi đột nhiên xám xịt, "Con đang nói gì đấy? Hãn huyết bảo mã cái gì? Ngựa nhà ta đều là ngựa Tây Phiên mà Hoàng thượng ban tặng."

Tề Ngọc Hoàn cắn chặt môi: "Mẫu thân, chẳng lẽ người muốn mang mấy con ngựa Tây Phiên qua đây?"

Trang Vương phi chau mày: "Con không dùng ngựa, đều là các ca ca con cưỡi, chuyện này không liên quan đến con. Thái hậu nương nương cảm thấy Ngọc Song sẽ gả đi Tây Hạ, phải học cưỡi ngựa, nên mới để ca ca nàng ta dạy nàng ta cưỡi ngựa. Con chỉ cần tìm phu quân ở Đại Tề, không cần học thứ đó."

"Mẫu thân sắp đặt như vậy, bọn họ sẽ chế nhạo con," Tề Ngọc Hoàn đầy vẻ không cam tâm, "Lần đi săn này có không ít cô nương đi theo, từ hoàng thất đến quan đại thần, trước giờ đều có qua lại với con. Chẳng lẽ con cứ trơ mắt nhìn bọn họ đè đầu con?"

"Bọn họ là ai?" Trang Vương phi hỏi.

Tề Ngọc Hoàn nói: "Chính là Tề Ngọc Song và Cố Lang Hoa, chắc mẫu thân không biết, Cố Lang Hoa rất ngông cuồng, mài hổ phách và san hô đổi được từ Các Trường1thành những miếng nhỏ như đầu ngón tay khâu lên y phục, điền ngọc bên dưới dùng tơ vàng kết thành túi, bên trong bỏ hương liệu của dân tộc Hồi Hột, làm thành cấm bộ2, nghe nói còn mang y phục người Hồ để thay khi chuẩn bị lên ngựa."

1 Nơi buôn bán trao đổi.

2 Là loại vòng làm bằng ngọc hoặc bạc, được xâu thành dây treo ở thắt lưng.

"Người xem đi, mấy ngày nữa thứ đồ đó sẽ tăng giá gấp mấy lần ở kinh thành, những thương buôn có thứ đó sẽ lấy chúng ra bán."

Trang Vương phi nghe xong cảm thấy lo sợ.

Không phải vì Cố Lang Hoa may bộ y phục quý giá đó, mà là nửa câu sau của Tề Ngọc Hoàn.

Tề Ngọc Hoàn giậm chân: "Nếu so sánh thứ khác thì không nói, nhà ta trước giờ không thiếu thứ đó, dựa vào cái gì mà con thua bọn họ? Hãy để Vương Chưởng quầy vào phủ một chuyến, mang hổ phách và san hô tốt nhất đến cho con, đem đến tiệm trang sức để đóng, giày của con bên ngoài vừa vặn hợp với y phục màu hồng, để thợ thủ công may hổ phách lên đó, con không tin không bằng bọn họ."

Ánh mắt Trang Vương phi ngày càng sâu thẳm, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Tề Ngọc Hoàn: "Con có biết vì sao bọn họ muốn làm vậy không?"

Tề Ngọc Hoàn nhướng mày: "Tất nhiên là vì muốn nổi bật, đặc biệt là Cố Lang Hoa, trước kia thanh danh không tốt, muốn tương lai có hôn sự tốt, nên bây giờ phải lấy thanh danh." Lần này đi có rất nhiều thiếu niên tài giỏi, nàng đường đường là Quận chúa, không thể để thua Cố Lang Hoa.

Tuyệt đối không thể như vậy.

Trong lòng Trang Vương phi bỗng cảm thấy bất an, mọi chuyện thực chất không đơn giản chỉ là chuyện thể diện.

Cố Lang Hoa có lẽ cố ý muốn khiến Ngọc Hoàn đấu với bọn họ.

Xem ra, Phủ Trang Vương bình thường không tiếng tăm gì, bỗng trở nên vinh hoa phú quý, tự nhiên sẽ có người chú ý đến. Triều đình đang điều tra xem số Sương quân còn lại đã đi đâu rồi.

Không chừng vì một chuyện nhỏ mà khiến Hoàng Thành Ti và Hình bộ đến kiểm tra rồi tìm ra được chứng cứ bọn họ buôn bán hàng lậu của phiên quốc.

Vậy mà Tề Ngọc Hoàn vẫn cứ giữ bộ dạng không lo không nghĩ.

Trang Vương phi nhìn Tề Ngọc Hoàn, trong mắt lộ ra vẻ tức giận: "Trước kia chúng ta luôn bảo vệ con ở sau lưng, để con không phải chịu mưa sa gió táp, nhưng nay con đã đến tuổi này, nên sớm học hỏi chuyện quản lí gia đình, để sau này gả đi rồi thì còn biết tự xoay sở."

Cố Lang Hoa nhỏ tuổi hơn Ngọc Hoàn, nhưng lại giúp Cố Thế Hoàng gánh vác một nửa Cố gia, Ngọc Hoàn đã làm được gì đâu?

Trang Vương phi nói: "Cứ suốt ngày nhìn chằm chằm vào chuyện mấy cô nương kia ăn mặc thế nào, mà không biết mình đã rơi vào bẫy của người khác."

Tề Ngọc Hoàn bị mắng vài câu, lặng người ra ở đó, đầu óc lập tức xoay chuyển: "Ý mẫu thân là, con bị Tề Ngọc Song và Cố Lang Hoa lừa?"

Trang Vương phi ngồi xuống, sắc mặt khó hiểu, không biết đang nghĩ gì.

Tề Ngọc Hoàn có chút sốt ruột: "Mẫu thân mau nói cho con biết, rốt cuộc là sao?"

Nhìn con gái không hiểu rõ tình hình chính trị, Trang Vương phi không biết bắt đầu từ đâu.

"Cố Lang Hoa làm vậy, nhất định có dụng ý khác."

"Để con làm theo cách trang điểm lộng lẫy của họ. Thứ nhất, để người khác biết Phủ Trang Vương giàu có thế nào. Thứ hai, là muốn vạch trần chuyện làm ăn phi pháp của phụ thân con."

"Đồ của Hồi Hột nay đã trở thành hàng mọi người tranh nhau mua, giá cả đã tăng cao, những thương nhân từng mua hàng từ chỗ chúng ta nhất định sẽ nhân lúc giá tăng cao mà bán ra, đặc biệt là loại hương liệu quý đó, số lượng triều đình ban tặng mỗi năm đều có hạn, mấy năm nay biên cương đã đóng cửa Các Trường, nếu có lượng lớn hương liệu xuất hiện, nhất định là có người lén mang từ biên cương về, Cố Thế Hoành dựa vào manh mối này điều tra, chắc chắn sẽ điều tra ra phụ thân con."

"Ngày thường dùng nó sẽ không ai để ý, nhưng nếu lúc đi săn xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, nhất định sẽ xảy ra chuyện."

Tề Ngọc Hoàn nghe xong cảm thấy kinh sợ: "Trước kia, chúng ta cũng dùng những món đồ này, sao không có ai hỏi đến, lần này cho dù bọn họ muốn điều tra, nhất định sẽ không tra ra."

Trang Vương phi lắc đầu: "Đó là lúc trước, chuyện cũ không nên nhắc đến, nay đang ồn ào chuyện vụ án của Đường Bân, nhất định phải bắt được tội phạm đang hoạt động mới có thể định tội."

Huống hồ lần này nhân lúc biên cương xảy ra chiến loạn, bọn họ mới có thể đổi được lô hàng kia vào kinh thành, vốn dĩ đã kiềm chế được đám thương nhân đó, chuẩn bị đến lúc tin đồn qua đi sẽ bán lại, nhưng bây giờ xem ra không ngăn được nữa.

Muốn khiến bọn thương nhân hám lợi đó dừng tay còn khó hơn cả lên trời.

Trang Vương phi xoa xoa trán: "Ta và phụ thân con đã đủ phiền rồi, con đừng làm loạn nữa, nên an phận mà tham gia buổi đi săn, càng không nổi bật sẽ càng tốt."

Tề Ngọc Hoàn lập tức đứng dậy: "Bọn họ dám âm mưu hại nhà chúng ta sao."

Cố Lang Hoa cũng là phối hợp Hoàng Thành Ti tra án nên mới có hành động này, tất cả vẫn còn là suy đoán của bà, bà nhất định sẽ nói chuyện này cho vương gia nghe, để vương gia có chuẩn bị, tránh bị hại.

"Trên dưới trong nhà, những ngày này đều phải an phận cho ta, nếu trong phủ xảy ra chuyện," Ánh mắt Trang Vương phi trở nên nghiêm túc đáng sợ, "Đừng nói tới hãn huyết bảo mã, chỉ sợ ngay cả danh tiếng Quận chúa của con cũng không giữ được, đến lúc đó con sẽ thật sự không bằng cả Cố Lang Hoa, chưa cần nói đến Tề Ngọc Song."

Hai mẹ con đang nói chuyện thì Trang Vương bước vào.

Trang Vương phi bảo Tề Ngọc Hoàn lui xuống, Trang Vương mới ngồi xuống uống một ngụm trà: "Không khí trong thành không ổn lắm, nữ quyến của các nhà quan lớn đều thu thập hương liệu làm cấm bộ, ta nghe Vương chưởng quầy nói, đám thương nhân đó đã không kiềm chế nổi nữa rồi."

"Chúng ta phải nghĩ cách, không thể đợi đến lúc bị Hoàng Thành Ti nắm được điểm yếu, cũng không biết là ai ở sau lưng thêm dầu vào lửa…"