Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 429: Tới thật đúng lúc




Trang Vương phi nghe những lời này lập tức quỳ xuống: “Thái hậu nương nương, Phủ Trang Vương bị oan, chỗ hương liệu này là thế nào, chúng thần nửa điểm cũng không biết, nương nương đừng tin những lời đồn đại xấu xa kia, chúng thần làm sao dám làm ra những chuyện như vậy.”

Thái hậu cười nhạt: “Chính là sợ ngươi không thừa nhận, Ai gia mới gọi Ngọc Hoàn tới hỏi một chút, không nghĩ tới mấy thứ hương liệu này được phân ra làm mấy loại, bán được bao nhiêu tiền nàng ta đều rõ ràng.”

Vốn là Tề Ngọc Hoàn đang yên lặng nghe được những lời này, máu trên mặt lập tức tái nhợt.

“Ai gia biết, bởi vì Cố Thế Hoành thụ án ở Hoàng Thành Ti, các ngươi đều sẽ nhằm vào Cố gia, lần này chính là muốn các ngươi biết, đều là Ai gia phân phó xuống.”

Trang Vương phi gần như muốn tê liệt trên đất.

Thái hậu nương nương vốn là đường lui duy nhất của bọn họ, bọn họ lại không nghĩ tới, những việc này đều là Thái hậu an bài, bọn họ phải làm như thế nào đây?

Trang Vương phi khẽ rùng mình, cảm thấy như trời cũng sụp xuống rồi.

“Mọi người đang làm cái gì vậy?” Thanh âm hiền hậu từ phía sau Trang Vương phi truyền tới.

Người trong phòng lập tức hành lễ: “Ninh Vương gia.”

Ninh Vương mờ mịt nhìn tình hình trong phòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Trang Vương phi: “Thẩm thẩm, sao người lại quỳ dưới đất,” Nói rồi cúi người xuống đỡ Trang Vương phi lên, “Mau mau đứng lên, dưới đất lạnh lắm.”

Tay Ninh Vương đặt lên cánh tay Trang Vương phi.

Ngón tay lạnh như băng, khiến Trang Vương phi rùng mình, đồng thời cũng khiến bà ta tỉnh táo lại.

Bà ta không thể chờ chết, không thể thất bại lúc này, bởi vì chuyện này liên quan tới toàn bộ Phủ Trang Vương, phu quân của bà ta, con gái của bà ta, nói không chừng sẽ còn dính líu tới người nhà mẹ đẻ bà ta, cho nên bà ta nhất định phải cố gắng hết sức.

Hiện giờ Thái hậu đang tức giận bọn họ, là bởi vì bọn họ lừa gạt Thái hậu làm ra những chuyện đó, cho nên triều đình điều tra Đường Bân, Thái hậu cũng không vì tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp, như vậy mới giúp Hoàng thượng đứng vững được.

Nhưng nếu như có người phạm tội lớn hơn, khiến Thái hậu lần nữa tức giận với Hoàng thượng, như vậy bọn họ thân là phe cánh của Thái hậu, còn có chỗ hữu dụng hay sao, liệu có thể tìm ra con đường sống từ đó không?

Chuyện gì có thể khiến cho Thái hậu căm hận Hoàng thượng?

Trang Vương phi phải cảm tạ Ninh Vương, nếu như không có Ninh Vương, bà ta sẽ không thể trong thời gian ngắn như vậy mà nghĩ thông suốt được, thừa dịp Hoàng thượng còn chưa động thủ, Hoàng Thành Ti còn chưa bắt bà ta lại, bà ta phải thay đổi cục diện.

“Thái hậu nương nương, thần thiếp có chuyện muốn bẩm báo với Thái hậu nương nương,” Trang Vương phi nói lớn, “Việc đại sự, thần thiếp phải nói với Thái hậu nương nương.”

...

Lang Hoa sau tấm bình phong ngẩng đầu lên.

Trang Vương phi đột nhiên như được tiếp sức, gạt hết vẻ tuyệt vọng ban nãy, dường như tóm được hy vọng cuối cùng, phải liều mạng cố gắng.

Lang Hoa nhìn về phía bóng người đứng bên cạnh Trang Vương phi sau tấm bình phong.

Trên đời này thực sự có việc trùng hợp như vậy, Ninh Vương tới rồi, Trang Vương phi lập tức có chủ ý.

Ninh Vương là cố ý tới để nhắc nhở Trang Vương phi, hay là thật sự vô tình xông vào.

Thái hậu không hề nhăn nhó, sắc mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ: “Ai gia ngược lại muốn nhìn xem, ngươi còn có thể nói ra cái gì nữa.”

Trang Vương phi nuốt nước bọt, lau mồ hôi lạnh trên trán, đứng lên định bước ra sau tấm bình phong.

Thư Vương phi thấy vậy, lập tức dẫn toàn bộ nữ quyến ra ngoài.

Lang Hoa cũng định đứng dậy cáo lui, Thái hậu nhưng lại chìa tay ra, tỏ ý để cho Lang Hoa tiến lên phía trước đỡ bà ta.

Lang Hoa biết, Thái Hậu như vậy là không có ý định tránh nàng.

Tề Ngọc Hoàn đã sớm sợ run người, thấy Trang Vương phi, nàng ta chỉ muốn lập tức nhào vào lòng Trang Vương phi, tìm sự an ủi của Trang Vương phi.

Trang Vương phi lại không còn sức để ý tới Tề Ngọc Hoàn, mà là luôn quỳ dưới chân Thái hậu nương nương.

Ninh Vương cũng đi tới, đôi mắt mở to kỳ quái nhìn mấy người, căn bản không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

“Ninh Vương,” Thái hậu nhàn nhạt nói, “Con cũng ra ngoài trước đi!”

Ninh Vương gật gật đầu nhưng lại không lập tức rời đi, mà lại nhìn Lang Hoa đứng bên cạnh Thái hậu, cong môi lộ ra một nụ cười, sau đó dè dặt lấy bó hoa giấu ở sau lưng ra, mặt đỏ ửng lên: “Ta muốn tặng cái này cho Tịnh… Cố gia muội muội.”

Bó hoa, dùng một chiếc khăn trắng tinh bó lại, như tặng vật quý vậy.

Lang Hoa thật bất ngờ, không nghĩ tới vào lúc này, Ninh Vương lại bày tỏ với nàng, Ninh Vương cười, nhìn ấm áp vô hại, nhất là cặp mắt kia, giống như một tiểu hài tử vậy, đơn thuần mà sáng sủa.

Ninh Vương thực sự là kẻ ngốc sao?

Nhưng vì sao mỗi việc hắn làm đều là nhân tố quyết định như vậy, vừa rồi là Trang Vương phi, bây giờ đến nàng.

Lang Hoa nói: “Hoa đẹp như vậy, nên tặng cho Thái hậu nương nương mới phải.”

Nàng cười từ chối.

“Mẫu thân đã có rồi, đây là tặng cho muội.” Ninh Vương chạy lên phía trước, nhét bó hoa vào trước ngực Lang Hoa.

Nếu như đây là nam tử bình thường, mọi người có lẽ sẽ thấy hắn lễ nghĩa không chu toàn, nhưng bây giờ không có ai lại đi trách cứ một kẻ ngốc.

“Đa tạ Vương gia.” Lang Hoa đúng mực thấp giọng nói, thuận tay đặt bó hoa trên bàn thấp.

Ninh Vương mặt thất vọng, lại muốn mở miệng nói chuyện.

Thái hậu nương nương lại nói: “Được rồi, con ra ngoài trước đi, có việc gì thì nói sau.”

Trình nữ quan tiến lên trấn an Ninh Vương: “Vương gia cùng nô tỳ đi ra ngoài trước đã, Thái hậu nương nương đã sai phòng bếp chuẩn bị điểm tâm cho người rồi.”

Ninh Vương lúc này mới bước hai bước quay đầu rời đi khỏi phòng.

Không còn người ngoài ở đây.

Trang Vương phi ngẩng đầu lên: “Thái hậu nương nương, chúng thần… cũng là vì tự vệ, những năm này phàm là bề tôi từng được Thái hậu trọng dụng, đều không được giao phó trọng trách, cho dù là Hoài Nam Vương và Vinh Quốc Công… Lúc nào cũng có thể sẽ bị thay thế, trận chiến ở Trấn Giang đã thắng, nhưng nếu có sơ xuất, Hàn Chương sẽ phải chết ở đó. Thái tử bố trí cạm bẫy như vậy, Hoàng thượng thật sự không hay biết gì sao?”

“Hoàng thượng trọng dụng cận thần Thái phó và Tiềm Để Thời, trừ bởi vì bọn họ chính là tâm phúc của Hoàng thượng ra, hơn nữa những người này đều đã từng tham dự vụ án Huệ vương, Khánh vương mưu phản, ít nhiều gì đều lập được công lao.”

Lang Hoa biết, cái gọi là lập được công lao, chính là thẩm vấn, bắt giữ bề tôi phản nghịch của “loạn hai Vương”

Trang Vương phi nói: “Bất kể là chúng thần hay là Ninh Vương phi, đều bị doạ cho sợ vỡ mật, sớm đã bắt đầu trên dưới đút lót, dùng hết ngân lượng, hy vọng những người đó không phải vì công trạng, buộc chúng thần một lần nữa vào tội mưu phản mà bắt lại”

“Vinh Quốc Công đã qua đời, nếu không Thái hậu truyền ông ta tới hỏi một chút là biết được, vì Hàn Chương có thể chấn thủ Bắc Cương, Vinh Quốc Công tiêu hết gia tài trong tay, cho dù là như vậy, mỗi năm vẫn có tấu chương vạch tội chúng thần cấu kết với Huệ Vương hoặc là Khánh Vương.”

“Đất phong của Khánh vương, mỗi năm đều sẽ có mấy chục dư đảng của Khánh vương bị xử tử, đường đường là Công bộ thị lang, cũng vì nói tốt mấy câu cho Khánh Vương, ngày thứ hai liền bị Hoàng Thành Ti bắt vào đại lao.”

“Nếu như không phải Vương gia của chúng thần cẩn thận, không phải Phủ Trang Vương chịu dùng bạc để đút lót, chúng thần đã sớm bầu bạn cùng Khánh vương rồi.”

Ánh mắt Trang Vương phi lướt qua: “Cho nên lần này, Ninh Vương phi xảy ra chuyện, nàng ta sẽ cầu cứu Hoàng hậu nương nương, bởi vì nàng ta biết Triệu gia…” Bà ta vừa nói vừa run, “Triệu gia có bản lĩnh hại chết nàng ta, cũng có bản lĩnh bảo vệ nàng ta, nếu như quy phục Hoàng hậu nương nương, nói không chừng còn có thể sống tiếp”