Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 432: Đưa ra ý hay




“Ngươi đừng tìm ta nữa,” Từ Cẩn Du xoay người, “Ta chỉ là hầu Thái hậu trò chuyện, rất nhiều chuyện ta cũng không biết.”

Tề Tông Trình nhìn Từ Cẩn Du đỏ mắt, đột nhiên cảm thấy nàng ta giống như đóa hoa sen bị nước mưa làm ướt, nhìn đáng yêu như vậy, hắn không khỏi động lòng.

Lần trước sau khi nhìn thấy Từ Đại tiểu thư ở nhà, hắn đã thích nàng rồi, vốn định để cho phong ba này qua đi, sẽ cho người đi nghe ngóng tình hình của Đại tiểu thư, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện thế này.

Từ Cẩn Du muốn tìm đường rời đi, Tề Tông Trình lập tức giơ tay ra cản: “Ta… ta không biết bây giờ phải làm như thế nào, muội nghĩ cách cho ta đi!”

“Muội muội của ta nói muội rất thông minh, nhất định muội có thể nghĩ ra cách,” trên trán Tề Tông Trình nổi gân xanh, hô hấp dồn dập, hiển nhiên đang rất hoảng sợ, “Dù gì phụ thân ta cũng là đệ đệ của Tiên hoàng, không thể vì án tham ô mà cửa nát nhà tan được.”

Nói tới đây, ánh mắt Tề Tông Trình hơi đỏ, thoạt nhìn rất nhu nhược vô dụng.

Từ Cẩn Du không khỏi nghĩ tới Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường mang mấy trăm người đi giữ được Diêm Châu, quyết đoán nhường ấy. Đều là đạt quan hiển quý, chênh lệch sao lại lớn như vậy.

“Ta làm sao giúp ngươi nghĩ cách được, ngươi có thể đi hỏi Trang Vương gia, đi hỏi phụ tá, không nên tới hỏi ta, ta chỉ là một nữ tử.” Giọng Từ Cẩn Du lạnh lùng.

Ánh mắt Tề Tông Trình đều dán ở trên người Từ Cẩn Du, dường như coi nàng ta là cọng rơm cuối cùng: “Chỉ khi phụ thân ta biết được rốt cuộc trong cung Thái hậu xảy ra chuyện gì, mới có thể động thủ.”

Đây mới là chỗ mấu chốt.

Bọn họ luôn phải biết Thái hậu có thái độ gì, không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không có thể sẽ có kết quả xấu hơn.

Tề Tông Trình dây dưa như vậy, khiến cho Từ Cẩn Du vừa hận vừa giận.

Thấy không có cách nào thoát thân, Từ Cẩn Du chỉ đành nói: “Lúc đầu Thái hậu đích xác không che giấu, để cho tất cả nữ quyến đều biết được phủ Trang Vương đang mua bán hương liệu, nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Thái hậu nương nương đuổi Cố Lang Hoa ra, bây giờ trong phòng chỉ có ba người Thái hậu, Trang Vương phi và Ngọc Hoàn. Lời bọn họ nói tất nhiên là không muốn để cho những người khác biết được…”

Tề Tông Trình nghe ánh mắt liền sáng lên, đây mới là chỗ mấu chốt.

Từ Đại tiểu thư nói trúng rồi.

Nếu Thái hậu không có ý bảo vệ phủ Trang Vương, tuyệt đối sẽ không né tránh người ngoài, nhất định là mẫu thân nghĩ xong cách rồi, kéo Thái hậu lại, tranh thủ thời gian cho Trang Vương phi.

Tề Tông Trình chỉ muốn kéo ngay tay của Từ Cẩn Du để cảm ơn nàng.

“Cám ơn muội muội, muội muội là ân nhân cứu mạng của phủ Trang Vương chúng ta,” Tề Tông Trình nói rồi lộ ra nụ cười, “Ta… ta đi tìm phụ thân trước, chờ chuyện này xong rồi, ta lại tới tìm muội muội.”

Tề Tông Trình hành lễ với Từ Cẩn Du, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Tề Tông Trình, nghĩ đến hình dáng ngạc nhiên mừng rỡ như điên vừa rồi của hắn, dưới ánh mắt của hắn, dường như nàng được đề cao lên rất nhiều.

Từ Cẩn Du hy vọng phủ Trang Vương bình an vô sự, mặc dù nàng ta không thích Tề Tông Trình, nhưng loại cảm giác được người ta tôn kính, yêu thích lại rất thoải mái.

...

Bùi Khởi Đường nhảy từ trên lưng ngựa xuống, phân phó người trong doanh trại kinh đô đi kiểm kê thú săn.

Liễu Tử Dụ cũng để cho người đỡ xuống ngựa, đứng trên mặt đất, hai chân hắn đã không nghe sai bảo, chỉ cần hơi dùng sức thì sẽ run lên không kìm được. Sớm biết sẽ như vậy, hắn nên bỏ cuộc giữa đường, chứ không phải là chạy theo đội ngũ từ đầu đến cuối.

Nói cho cùng đều là do Bùi Khởi Đường, trước đây săn bắn cùng lắm là hai giờ, Cấm vệ đuổi con mồi ra, bọn họ dựa theo kế hoạch vây lấy, chia sẻ thú săn, đi săn coi như kết thúc.

Lần này bởi vì đề nghị của Bùi Khởi Đường, mọi người qua lại không ngừng trong rừng, tìm kiếm thú săn.

Bùi Khởi Đường bắn trúng ba mươi con gà rừng, Hoàng thượng đã hứng thú rồi, cảm thấy như vậy càng thú vị hơn bình thường, vì vậy mang bọn họ chạy khắp rừng.

Lúc trở lại, Hoàng thượng cũng để cho nội thị đỡ xuống ngựa.

Có thể nhìn ra, Hoàng thượng đã không chống đỡ nổi nữa.

Bùi Khởi Đường cố ý làm cho Hoàng thượng thành như vậy.

Liễu Tử Dụ nhẹ giọng nói: “Nếu như người Triệu gia không đến thì làm thế nào? Hoàng thượng không có sức chống đỡ đến lúc ban yến, ngươi coi như phạm phải sai lầm lớn.”

Bùi Khởi Đường khẽ cười: “Sẽ không đâu.” Triệu gia sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.

“Hoàng thượng ban máu hươu, mời chư vị đại nhân vào phòng.” Tiếng của nội thị truyền tới.

Ánh mắt Bùi Khởi Đường càng thêm sáng chói, nhìn Liễu Tử Dụ.

Hoàng thượng cảm thấy mệt mỏi, cho nên mới lập tức uống máu hươu, nhưng máu hươu có thể có bao nhiêu tác dụng, nhất định không bằng tiên đan trong tay người Triệu gia.

“Đi thôi!” Bùi Khởi Đường nhìn về phía Liễu Tử Dụ.

Liễu Tử Dụ khom người che bụng: “Ta có chút không thoải mái, ngươi giúp ta nói với Hoàng thượng…”

Mắt Bùi Khởi Đường quay vòng quanh Liễu Tử Dụ, hơi nhếch mép lên, nụ cười hết sức nhàn nhã.

Liễu Tử Dụ ngượng ngùng thẳng người: “Ta không muốn uống những thứ máu hươu kia.” Tanh đỏ đầy miệng, hắn không hiểu tại sao có thể có người thích uống cái này.

Vào phòng phải uống rượu máu hươu, không vào phòng hắn lại thấp thỏm trong lòng, không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Liễu Tử Dụ suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn đi theo Bùi Khởi Đường vào phòng.

Hoàng đế đã thay thường phục, tựa vào ghế rồng, trên mặt tràn đầy mệt mỏi, ly trước mặt đã trống không, trên môi còn lưu lại màu đỏ thẫm.

“Bùi khanh,” Hoàng đế cười nói, “Lần săn thú này khanh đứng thứ nhất, muốn ban thưởng cái gì?”

Bùi Khởi Đường cười nói: “Thần thấy hành cung có một miếng đất trống, hay là Hoàng thượng và chúng thần cùng nhau chơi đánh cầu.”

Hoàng đế nghe vậy, toàn thân hưng phấn, muốn đứng dậy lại phát hiện tay chân mềm nhũn không có sức.

Năm đó trong số những Hoàng tử, hắn chơi đánh cầu giỏi nhất. Bàn về cưỡi ngựa bắn cung mặc dù Khánh Vương mạnh hơn hắn, nhưng những trò này, thì còn lâu mới bằng hắn.

Hoàng đế cười nói: “Trẫm không đi đâu,” Nói rồi nhìn về phía nội thị, “Kêu nhạc phường đánh trống lên, truyền ý chỉ của Trẫm, ban rượu máu hươu, để cho bọn họ uống xong liền lên ngựa, còn về tiền thưởng…”

Hoàng đế cầm đoản đao trên bàn lên: “Ban cho mỗi người thắng cuộc một cái chuỷ thủ nội tạo.”

Mọi người trong phòng vui vẻ nhìn nhau cười.

Hoàng đế cao hứng nhìn về phía Bùi Khởi Đường: “Khanh thắng Trẫm sẽ thưởng Thất Bảo Tiên bên trong nội khố cho khanh, đó là thứ Tiên hoàng cho Trẫm.”

Bùi Khởi Đường nói: “Vi thần tạ Hoàng thượng ban ân.”

Mọi người nối nhau đi ra khỏi phòng.

Hoàng đế lúc này mới buông lỏng toàn thân, nhắm hai mắt lại.

Thường An Khang bưng trà tiến lên hầu hạ: “Thiên gia, nô tỳ bóp chân cho người, Bùi đại nhân này thật không có chừng mực, cứ phải dẫn Thiên gia vào rừng đi săn, cực khổ Thiên gia rồi…”

“Trẫm cảm thấy như vậy mới vui,” Hoàng đế lộ ra nụ cười, “Lúc Trẫm còn là Hoàng tử, cũng theo chân Tiên hoàng chơi như vậy, chỉ có điều hai năm nay…”

Nói tới đây, Hoàng đế mở mắt ra: “Sao máu hươu này lại không có tác dụng?” Bình thường ông ta uống máu hươu rồi, sẽ nhanh chóng cảm thấy ấm áp lên, toàn thân cũng sẽ có khí lực, lần này dường như ông ta chỉ hơi nóng mặt.

Thường An Khang nói: “Thiên gia mới uống không lâu, còn phải chờ một chút mới có thể có công dụng.”

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Trẫm già rồi, thể lực cũng không bằng trước đây.” Nếu như lúc này có người có thể khiến cho hắn khôi phục sinh lực thì tốt quá.