Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 436: Câu kỷ lên sân




Nên tới vẫn phải tới...

Trình nữ quan nói: “Nội thị trong cung Hoàng hậu nương nương cũng đang nghe ngóng tin tức khắp nơi.”

Thái hậu cười lạnh một tiếng, Hoàng hậu cũng biết lo lắng sao, bà ta còn tưởng rằng Hoàng hậu sẽ vui mừng nhìn thành quả. Có điều, nhiều năm như vậy Hoàng hậu mới muốn can thiệp, không khỏi hơi chậm một chút.

“Thư Vương ở đâu rồi? Bây giờ trong trưởng bối hoàng tộc, người có thể nói chuyện cũng chỉ có Thư Vương.

Trình nữ quan nghe Thái hậu phân phó, trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài.

Thái hậu đã lâu không nhúng tay vào chuyện của Hoàng thượng, bây giờ muốn mời Thư Vương tới, chính là không định giữ lại mặt mũi cho Hoàng thượng.

Trình nữ quan nói: “Thư Vương gia đang đánh cầu với Trang Vương gia.”

Thái hậu thu lại ánh mắt, Trang Vương vẫn còn có tâm trạng đánh cầu, là vì chắc chắn có thể lợi dụng Triệu gia để thoát thân, tính toán như vậy, đúng là khó ưa.

Thái hậu nói: “Trang Vương cũng không nghĩ xem, sau khi chuyện này ầm ĩ lên, Ai gia còn tin tưởng hắn sao. Hắn giấu chuyện Triệu gia nhiều năm như vậy, chính là suy nghĩ có một ngày dùng nó để trao đổi lợi ích.”

Trình nữ quan gật gật đầu, trước đây Thái hậu là nể tình xưa, biết rõ phủ Trang Vương ở bên ngoài tay chân không sạch sẽ, nhưng cũng không nói ra, lần này không giống như thế... Thái hậu chắc sẽ không tha thứ cho Trang Vương nữa.

Thái hậu suy nghĩ một chút: “Hiện giờ Ai gia lo lắng nhất chính là, Trang Vương biết quá nhiều chuyện, hắn vì bảo vệ tính mạng mới khai ra Triệu gia với Ai gia. Đến chỗ Hoàng đế, rất có thể sẽ phản lại Ai gia, nói bí mật ở chỗ Ai gia cho Hoàng đế nghe, cho dù là giả, Hoàng đế cũng sẽ tin.”

Trình nữ quan hiểu, đây mới là điều khiến Thái hậu lo lắng nhất.

Những lời đó của Trang Vương phi, chính là muốn để cho Thái hậu ném chuột sợ vỡ bình, nếu không vào giờ phút này Trang Vương cũng sẽ không đi theo bên cạnh Hoàng đế, chỉ cần bên Thái hậu có tin tức, Trang Vương lập tức sẽ quy hàng Hoàng thượng, đến lúc đó Thái hậu sẽ phiền phức.

Vậy phải làm thế nào đây.

Trình nữ quan nói: “Hay là chỉ điểm Cố Thế Hoành, để cho ông ta lập tức dẫn người đi bắt Trang Vương vào thời cơ thích hợp, đến đại lao Hoàng Thành Ti, nên tra hỏi như thế nào, không phải là đều nắm trong tay Cố Thế Hoành sao?”

Thái hậu ngồi xuống, nâng chung trà lên thổi thổi, lại đậy lại: “Nếu Ai gia thật sự dùng Cố gia, Hoàng thượng mới có thể sẽ không hoàn toàn tin tưởng lời Cố Thế Hoành.”

Trình nữ quan cũng cúi đầu theo, là ý này sao.

Đang nói chuyện, nội thị tới bẩm báo: “Thái hậu nương nương, tiền viện săn được chim muông thú rừng, Bùi đại nhân kêu người đưa tới một nửa. Thủ hạ của Bùi đại nhân lại không làm tốt chuyện, lúc đưa tới không đậy lồng lại, bây giờ những thứ gà rừng, thỏ rừng kia đều chạy ra rồi. Phòng bếp bên kia đang bận bắt lại, nhưng nhất thời sợ làm không sạch sẽ. Phòng bếp bên kia tới cáo lỗi, để cho nô tỳ thông báo với Thái hậu một tiếng, Thái hậu lúc đến hoa viên, đừng bị kinh sợ.”

Trình nữ quan không khỏi lắc đầu: “Vị Bùi đại nhân kia cũng quá đường đột rồi, cũng không đi hỏi thăm một chút, Thái hậu nương nương có thích hay không mới đưa tới chứ.”

Thái hậu nương nương nói là tới nhặt thú, thật ra chỉ là xuất cung giải sầu một chút, trước giờ Từ Ninh cung không ăn mấy món hoang dã đó, mùi vị tanh nồng. Cho nên Bùi Khởi Đường đưa tới, phòng bếp liền đặt sang một bên không để ý đến, mới khiến cho những thứ đó đều chạy ra.

Thái hậu nghe lời này, lần nữa bưng trà lên uống một ngụm: “Sớm biết đã mời Thái phi tới cùng rồi.” Như vậy thì có người có thể thay Bùi gia truyền lời, Bùi Khởi Đường cũng không cần làm loạn đến mức gà bay chó chạy, thu hút sự chú ý của bà ta.

Chuyện này của Trang Vương, Bùi Khởi Đường tất nhiên sẽ nhúng tay, nếu như Bùi Khởi Đường thật sự giúp thì sao? Như vậy hắn muốn đạt được thứ gì chỗ bà ta?

...

Tiên hoàng thích đánh cầu, cho nên phần lớn người hoàng tộc đều tinh thông cái này.

Một canh giờ trôi qua, mọi người vẫn khó phân thắng bại như cũ.

Vạt áo Trang Vương đẫm mồ hôi, nhìn Bùi Khởi Đường đối diện.

Bùi Khởi Đường nở nụ cười, giống như tướng quân khiêu chiến, cưỡi ngựa uy phong đứng ở trước mặt ông ta: “Trang Vương gia, Thư Vương gia, nếu hai vị nhận thua, trận này liền kết thúc, được không?”

Trang Vương sẽ không nhận thua, trải qua nhiều mưa gió như vậy, chưa tới một khắc cuối cùng, quyết không thể từ bỏ, ông ta lạnh nhạt nói: “Lát nữa thua rồi, đừng khóc nhè đó.”

Bùi Khởi Đường nhìn nội thị cách đó không xa.

Nếu như hắn nhớ không lầm, người này hẳn là tai mắt của Từ Ninh cung, trong cung tốt xấu lẫn lộn, hắn chỉ biết là những nội thị, cung nhân kia rất nhiều người ngấm ngầm truyền các loại tin tức, nhưng những người này rốt cuộc là thuộc về ai, cống hiến cho ai, muốn biết rõ lại hoàn toàn không dễ dàng.

Cũng chỉ Lang Hoa mới có thể tỉ mỉ như vậy, tiến cung mấy lần, cố ý đi thu thập các loại tin tức, ít nhất xác định người nào là người của Từ Ninh cung, người nào là tai mắt của Hoàng hậu nương nương.

Nghĩ đến Lang Hoa, trong lòng Bùi Khởi Đường đột nhiên ấm áp.

Thái hậu cho người tới nơi này, có tính là truyền khẩu dụ cho hắn hay không.

Bùi Khởi Đường mím mím môi, nhẹ nhàng nhướng mày.

Tiếng trống vang lên, trận cầu lại lần nữa bắt đầu.

Bùi Khởi Đường xông lên, cướp cầu gỗ của thủ hạ Thư Vương truyền cho Liễu Tử Dụ, Liễu Tử Dụ mới học không lâu, động tác rất bỡ ngỡ, thúc ngựa mang bóng tới trước, lại bị người ngăn lại.

Trang Vương thấy có cơ hội, liền muốn tiến lên, lại bị một người chặn đường.

Trang Vương ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường khẽ mỉm cười, thân thể hơi nghiêng về phía trước giữ Trang Vương ở tại chỗ, sau đó thấp giọng rỉ tai: “Vương gia, ngài cẩn thận chút, bình thường luôn không vận động tay chân, đột nhiên gắng sức, rất có thể thương tới gân cốt.”

Trang Vương cười nói: “Bùi đại nhân mới phải coi chừng, tuổi trẻ khí thịnh, rất dễ dàng khinh địch.”

Ánh mắt Bùi Khởi Đường lóe lên: “Trang Vương gia nói đúng,” Nói rồi dừng một chút, “Vương gia có biết Đỗ Kỳ Trọng không?”

Ánh mắt Trang Vương trầm xuống, Bùi Khởi Đường muốn thẩm vấn ông ta ở chỗ này sao?

Nơi này không phải là đại lao Hoàng Thành Ti, cũng không phải là phòng chứa củi của Bùi gia, lời như vậy ông ta có thể không cần để ý.

“Trang Vương gia,” Bùi Khởi Đường nói tiếp, “Ngài có thể không quen hắn, nhưng hắn lại quen ngài, còn để cho ta chuyển lời cho ngài, hắn ở trong đại lao rất cô đơn, xin ngài nhất định phải đi thăm hắn một chút.”

Câu này, giống như một cây chuỷ thủ, đâm thẳng vào ngực Trang Vương.

Sắc mặt Trang Vương hơi vặn vẹo, thân thể giống như trúng một đòn nặng nề, cả người lảo đảo muốn ngã.

Đỗ Kỳ Trọng đã chết, làm sao có thể ở đại lao?

Rốt cuộc là cái chết của Đỗ Kỳ Trọng có ẩn tình khác, hay là Bùi Khởi Đường đang cố làm ra vẻ huyền bí.

Trang Vương cười nhạt: “Đỗ Kỳ Trọng kia có liên quan gì đến Bổn vương.”

“Đỗ Kỳ Trọng nói, trong tay hắn có quyển sổ, tiền tham ô những năm này, đều ghi chép trong đó,” Bùi Khởi Đường nói rồi dừng một chút, “Hắn cũng rất oan uổng, những thứ kia cũng không phải là tiền lương hưởng không, mà là tiền lương còn thiếu Sương quân. Chỉ có điều những Sương quân kia bị người ta mang đi chạy đội buôn, vận chuyển hàng lậu. Chức quan của hắn thấp, lời nói không có trọng lượng, cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể coi như không thấy những chuyện này.”

Sắc mặt Trang Vương trở nên tái nhợt, ông ta kinh ngạc nhìn Bùi Khởi Đường.

Sao Bùi Khởi Đường lại tra ra những chuyện này.

Đỗ Kỳ Trọng chưa chết, nếu không sao có thể khai nhận những chuyện này, Trang Vương siết chặt dây cương trong tay.

Ông ta bị lừa rồi, Đỗ Kỳ Trọng “chết” nói không chừng chính là muốn để cho ông ta yên tâm buông lỏng cảnh giác.