Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 452: Ngươi tranh ta cướp




Từ Tùng Nguyên không biết nói gì, ý của ông ta vốn là muốn nhắc nhở Lang Hoa, không ngờ lại không thấy rõ bằng Lang Hoa.

Nghĩ tới đây, không khỏi xấu hổ.

Nếu mẫu thân đã bị Thái hậu triệu kiến, như vậy chuyện này đã đến tai Thái hậu, ông ta phải tìm được tung tích của mẫu thân trước.

“Lang Hoa,” Từ Tùng Nguyên nói, “Chuyện hôm nay may mà có ngươi... ngày khác... ta và bá mẫu ngươi sẽ đến nhà thăm ngươi.”

Nói xong, Từ Tùng Nguyên vội vội vàng vàng đi.

“Nhìn dáng dấp Từ đại nhân không phải là một người bạc tình, cũng coi như vẫn niệm tình anh em.” Tiêu ma ma không khỏi nói.

“Ai mà biết được,” Lang Hoa nhận lấy hòm thuốc trong tay Tiêu ma ma, “Khi đó người còn cảm thấy Từ Tam lão gia không tệ.”

Tiêu ma ma cười: “Ánh mắt nô tỳ chẳng ra sao cả, nhưng cũng không kém lắm.”

Lang Hoa khẽ cười, thật ra thì cho dù nàng không nhắc nhở, lát nữa Từ Tùng Nguyên cũng hẳn sẽ biết được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nàng chính là không nhịn được giúp một chút.

Suy nghĩ của con người thật sự rất phức tạp, có lúc ngay cả mình cũng không rõ ràng.

Tại sao nàng lại luôn quan tâm Từ Tùng Nguyên và Hàng thị như vậy.

...

Từ lão phu nhân chán nản ngồi trên ghế, người trong phòng càng ngày càng ít, phần lớn đều đã đi rồi, trên mặt nữ quyến còn sót lại đều xuất hiện vẻ hốt hoảng.

Thái thái của Nghiêm đại nhân Hộ bộ thị lang, thái thái của Lữ đại nhân phó Chỉ huy sứ Thị Vệ Ti, phu nhân Bình Quận vương, Kỷ Quốc Công phu nhân, bình thường đều là đạt quan hiển quý cao cao tại thượng, hôm nay đều mặt mũi tái nhợt ngồi trên ghế.

Bình Quận vương phu nhân nhìn rất bình tĩnh, Trang Vương phi xảy ra chuyện, bà ta đã chuẩn bị tinh thần trước, khiến cho bà ta bất ngờ là Kỷ Quốc Công phu nhân vốn thân thiết với Hoàng hậu nương nương cũng bị giữ lại.

Kỷ Quốc Công phu nhân không nhịn được đi tới bên cạnh Từ lão phu nhân: “Lão phu nhân, người thế nào rồi?”

“Vẫn tốt.” Từ lão phu nhân nhấp nhấp môi khô khốc.

Hẳn là đã qua mấy giờ, nhưng ngay cả ngụm nước cũng không để cho các nàng uống, cửa sổ đóng chặt, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt, nhất là Từ lão phu nhân, toàn thân từ trên xuống dưới giống như bị giặt nước vậy. Nếu như không phải là im lặng niệm kinh phật, gắng sức để cho tim mình lắng xuống, thì sợ rằng bà ta thật sự đã hôn mê rồi.

Từ Cẩn Du ngồi ở trên ghế, căng thẳng siết tay, ánh mắt luôn nhìn cánh cửa kia, mong đợi có người đi tới, kiểm tra nàng ta và tổ mẫu, sau đó thả các nàng ra ngoài.

“Lão phu nhân,” Kỷ Quốc Công phu nhân nói, “Cũng không biết tại sao cứ giữ chúng ta ở lại.”

Ý của Kỷ Quốc Công phu nhân rất rõ ràng, Nghiêm gia, Lữ gia và cả Bình Quận vương, đều lui tới mật thiết với phủ Trang Vương. Phủ Trang Vương xảy ra chuyện, các nàng sẽ bị dính líu đó là chuyện đương nhiên.

“Chẳng lẽ là bên Thái hậu nương nương làm sai rồi,” Kỷ Quốc Công phu nhân nói tiếp, “Nếu không chúng ta đi nói xem.”

Từ lão phu nhân lắc lắc đầu: “Nếu phu nhân còn sức lực thì đi gõ cửa thử xem có người đáp không.” Nói xong những thứ này bà ta thở gấp. Nỗi sợ hãi giống như cây đao đang cắt vào trái tim bà ta ra. Bà ta không muốn nói nhiều, cũng không muốn suy nghĩ nhiều, bởi vì chỉ cần một suy nghĩ không tốt, bà ta sẽ không nhịn được mà hoàn toàn kinh hoảng như Kỷ Quốc Công phu nhân.

“Tới rồi, tới rồi, tổ mẫu.” Tiếng của Từ Cẩn Du truyền tới, “Nhất định là tới thả chúng ta ra.”

Cửa truyền tới tiếng bước chân, Từ Cẩn Du đứng dậy.

Nàng ta đã đợi thời khắc này quá lâu, cung nhân đi vào, chắc chắn là muốn thả các nàng ra ngoài, bây giờ người trong phòng, không người nào có cơ hội đi ra khỏi cái cửa lớn này bằng các nàng.

Cửa mở ra, đúng là có người đi tới, nhưng không phải là một người, mà là rất nhiều người.

Tiếng bước chân liên tục, tựa như hạt mưa có thể khoét thủng lá cây, nặng nề giẫm trên người mỗi người.

Nữ quyến bắt đầu kinh hãi hô lên.

Vào cửa là mười mấy cung nhân, những cung nhân đó không giống cung nhân bình thường. Bọn họ đặc biệt to khoẻ, mặt mũi dữ tợn, ánh mắt sắc bén giống như chim ưng, dường như nhìn bọn họ, sẽ bị bọn họ tha mất mắt.

Từ Cẩn Du từng nghe nói, trong cung nuôi riêng một đám người, thuận lợi cho bọn họ xử lý nữ quyến. Nếu như có người phạm sai lầm lại không chịu khai nhận, những người này sẽ xuất hiện. Mặc dù các nàng sẽ không nghiêm hình tra khảo giống như lính coi ngục, nhưng cũng có thể móc tất cả bí mật của mọi người ra.

Từ Cẩn Du nắm chặt tay Từ lão phu nhân.

Mặt cung nhân không chút cảm xúc, giọng nói lạnh như băng: “Các vị phu nhân, đi theo chúng ta!”

Từ Cẩn Du lắc đầu theo bản năng, nàng tuyệt không thể đi theo những người này.

“Cho chúng ta gặp Thái hậu nương nương!” Bình Quận vương phu nhân rốt cuộc không nhịn được kêu lên.

Cung nhân nói: “Thái hậu nương nương nói rồi, trước đây người đều từng triệu kiến các vị phu nhân rồi, có lời gì lúc trước đã nói rõ, hôm nay cũng không cần nhắc lại.”

Môi Bình Quận vương phu nhân không khỏi run rẩy.

Ý của Thái hậu nương nương là trước đây các nàng đã chọn đứng ở bên nào, bây giờ muốn đổi đường đã không kịp nữa.

“Chúng ta đi theo Trang Vương gia mua bán hàng lậu, vốn dĩ cũng là học Thái tử... Trang Vương gia nói, triều đình sẽ không để ý tới những thứ này, chỉ cần trên dưới đút lót tốt, sẽ không ai dám nói gì,” Bình Quận vương phu nhân quỳ xuống đất, “Trang Vương phi nói với thần thiếp, những chuyện này Thái hậu nương nương không cần biết, trong lòng chúng ta rõ ràng là được rồi, lỡ có biến động gì, Trang Vương sẽ ra mặt thu xếp.”

Bình Quận vương phu nhân nói hết lời, Nghiêm thái thái, Lữ thái thái cũng quỳ xuống theo.

Ánh mắt Từ Cẩn Du dần dần trợn to, nàng ta từng đến phủ Trang Vương, vừa rồi lại đưa tin tức cho thế tử Trang Vương.

Những chuyện nàng ta làm này có phải cũng phải nói ra hay không? Nếu như không nói, có phải từ nay không có cơ hội nữa không?

Nhưng những thứ này đều là chuyện nhỏ, nàng ta làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà gánh vác lỗi lầm lớn như vậy.

Nghĩ tới đây, Từ Cẩn Du nhìn về phía Từ lão phu nhân.

Nàng ta làm đều là chuyện nhỏ, sở dĩ các nàng bị nhốt ở chỗ này là bởi vì tổ mẫu.

Nếu như tổ mẫu thuận theo ý Thái hậu, nói cái chết của thứ cô không rõ ràng, giúp Thái hậu đối phó Hoàng hậu nương nương, các nàng nhất định không tới mức này.

“Tổ mẫu,” Từ Cẩn Du cắn môi nhìn về phía Từ lão phu nhân, “Nên làm thế nào đây? Chúng ta có chết ở đây không.”

Từ Cẩn Du lắc lắc cánh tay Từ lão phu nhân, mặt Từ lão phu nhân như giấy vàng, trong lòng tràn đầy đấu tranh.

Mấy người Bình Quận vương phu nhân quỳ như vậy, thì chẳng khác nào nhận tội.

Bà ta đi nhận tội, có nghĩa là thừa nhận dùng mạng của thứ nữ đổi lấy lợi ích ngay trước mọi người. Một khi chuyện này vạch trần ra, thì sau này bà ta không còn mặt mũi nào mà tiến cung, cũng làm gì còn uy nghiêm gì mà quản gia. Lão Tam sẽ không nói cái gì, nhưng tính lão Đại lại rất cứng rắn, nhất định sẽ tranh cãi với bà ta cho ra chuyện thì thôi.

Nghĩ tới đây, Từ lão phu nhân chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xông lên yết hầu. Lúc thứ muội kia chết, bà ta cười to ba tiếng, từ nay về sau trong cái nhà này không có ai đối nghịch với bà ta nữa, nhưng ngày hôm nay, bà ta lại bại bởi người chết.

Từ lão phu nhân lảo đảo lắc lư giống như là con thuyền sắp chìm, mà Từ Cẩn Du cũng đang vùng vẫy trên cái thuyền này.

Từ Cẩn Du nắm chặt tay, tổ mẫu bình thường yêu thương nàng ta, nàng ta phải dùng chút tâm tư, mới có thể làm cho tổ mẫu nghĩ đủ cách cứu nàng ta: “Tổ mẫu... lát nữa, cháu gái sẽ đi nhận sai, nói chuyện của thứ cô là cháu gái dặn người nói như vậy, không liên quan đến tổ mẫu. Tổ mẫu không cần lo lắng, cháu gái còn nhỏ, lại hầu hạ Thái hậu nương nương nhiều năm, Thái hậu nương nương nhất định sẽ niệm chút tình kia, sẽ không làm gì cháu gái đâu.”