Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 475: Sửa chữa




"Tam gia, ngài đã tới rồi, " Hạ nhân Lục gia nhìn thấy Lục Anh, vẻ mặt lập tức mừng rỡ, "Lão thái thái đang lo lắm, ngài mau đi xem một chút."

Lòng Lục Anh trầm xuống: "Làm sao vậy?"

"Lão thái gia," Hạ nhân Lục gia lắp bắp nói, "Lão thái gia đã xảy ra chuyện."

Lục Anh nhíu mày, hiển nhiên hạ nhân nói không rõ ràng, nếu như là ở nửa đường lão thái gia bệnh, như vậy chuyện này còn dễ giải quyết, nhưng nhìn sắc mặt của hạ nhân, sợ rằng không đơn giản như vậy.

Hạ nhân Lục gia đi bẩm báo với Lục lão thái thái.

Chỉ trong một nén nhang, Lục lão thái thái đã y phục chỉnh tề ở trong phòng chờ Lục Anh.

Lục Anh cởi áo choàng dính tuyết, vội vội vàng vàng vào cửa.

Nhìn thấy Lục Anh, Lục lão thái thái lập tức nói: "Tốt quá con đã đến rồi, mau... Con mau lên núi tìm tổ phụ con, ta thấy việc này không bình thường..."

Trình Di nghe lời này, ngoài ngạc nhiên, trong lòng tràn đầy lòng chua xót, hắn thực sự đau lòng vì Tam gia. Tam gia đi đường mệt mỏi đến nơi này, y phục trên người đều đã bị tuyết thấm ướt, lão thái thái lại không có một chút đau lòng nào, thậm chí không để cho nha hoàn mang chén trà nóng cho Tam gia, đã đuổi Tam gia đi ra ngoài tìm lão thái gia.

Nếu như Tam gia không đến, cũng sẽ không có ai đi làm chuyện này hay sao?

"Lão thái thái," Trình Di không nhịn được nói, "Tam gia vẫn còn bệnh, vừa đi cả chặng đường dài đến đây, sợ rằng không đi được, ngài nói lão thái gia đi nơi nào, ta mang người đi tìm."

Đột nhiên bị Trình Di nói như vậy, trong lòng Lục lão thái thái có chút không vui. Trình Di cũng không phải là người hầu Lục gia, ngày thường đi theo làm việc bên người Lục Anh, cũng không thể coi là hạ nhân, nói tới nói lui cũng không có quy củ, nếu như không phải là nhìn tới mặt mũi của Lục Anh, bà ta ắt phải dạy dỗ Trình Di.

Lục lão thái thái còn chưa lên tiếng, Lục Anh đã nói: "Tổ mẫu, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ngài nói rõ ràng với cháu trai, cháu trai mới có thể lập tức tìm được tổ phụ."

Lục lão thái thái nghe được lời này, thở dài nói ra chuyện gặp Phương gia.

"Phương gia coi như là chu đáo, rất quan tâm chăm sóc tổ phụ con, tổ phụ con... đi theo người Phương gia, hai ngày rồi ta cũng không gặp được bóng ông ấy, nghe được tin tức thì ông ấy đã vào núi."

Nói đến đây, mặt Lục lão thái thái đầy vẻ bất đắc dĩ.

Trong lòng Lục Anh dấy lên một ngọn lửa giận, hắn không ngờ tổ phụ lại có thể vô sỉ đến mức này, vì một ít thức ăn đã bị Phương gia lừa rồi, nếu như chuyện này truyền đi, tất nhiên sẽ bị người ta chê cười.

"Sao lại vào núi?" Lục Anh lại hỏi tiếp.

Lục lão thái thái nói: "Còn không phải là vì Cố gia sao, người Phương gia xin Cố gia giúp đỡ, tổ phụ con nhớ tới tổ tiên Cố gia an táng ở trong núi sâu, xui người Phương gia mạ vàng cho hài cốt tổ tiên Cố gia..."

Sắc mặt của Lục Anh nhất thời trở nên tái nhợt.

Muốn mạ vàng cho hài cốt tổ tiên Cố gia, thì phải đào hài cốt người, chuyện thất đức như đào mộ phần kia, đều là đám cùng đường mạt hạng mới làm. Nếu bị người ta biết được hành vi này của Lục gia, dù hắn đi tới chỗ nào cũng không có mặt mũi gặp người.

Giờ khắc này hắn chỉ muốn đi ra ngoài yên tĩnh, đứng ở một góc chẳng quan tâm, nhìn chiếc thuyền Lục gia này từ từ chìm xuống.

Mặc dù hắn vẫn ở trên thuyền, hắn cũng tình nguyện để mặc nó chìm chết ở chỗ này.

Lục gia nhiều lần ra tay tính toán Cố gia, Cố gia sẽ nghĩ như thế nào? Lang Hoa sẽ càng thêm khinh thường hắn. Dọc đường đi hắn ôm hi vọng, nghĩ có lẽ sẽ không có sai lầm gì, hiện tại xem ra, chẳng qua hắn chỉ lừa mình dối người mà thôi.

Lục lão thái thái nói: "Hiện tại chỉ hy vọng đừng gây ra chuyện gì."

Trong lòng Lục Anh cười nhạt, tổ mẫu được coi là người thông minh trong Lục gia, lại vẫn đầy vẻ chờ đợi thế kia. Sự tình đã đến nước này, chỉ sợ không còn cách cứu vãn nữa.

"Tam gia," Trình Di lo lắng muốn nhắc nhở Lục Anh, "Chúng ta tranh thủ thời gian nghĩ một chút biện pháp, có lẽ Phương gia còn chưa thành công... Ta lập tức mang người vào núi tìm."

Lục Anh lẳng lặng đứng đó, không biết tại sao, đột nhiên Lục lão thái thái cảm thấy như cháu trai đang liếc nhìn bà ta. Tuy hắn cũng là người Lục gia, nhưng vốn đã không còn gần gũi với họ. Bà ta đã không có con trai, giờ hắn là cháu trai duy nhất.

"Anh nhi," trong lòng Lục lão thái thái hốt hoảng, "Đều do tổ mẫu già hồ đồ, phụ thân ngươi không còn, đã vội đẩy gánh nặng trong nhà lên người con, con mau tới đây nghỉ ngơi một chút, đổi y phục khác khô ráo, đợi lát nữa trời sẽ sáng, khi đó chúng ta cùng đi tìm."

Một lúc sau Lục Anh mới hồi thần lại, phân phó Trình Di: "Tìm mấy người đốn củi quen thuộc đường núi, cho bọn hắn chút bạc theo chúng ta vào núi, cứ nói là tổ phụ ta vào núi tế bái tổ tiên, kết quả lạc đường."

Trình Di đáp lời, nhìn về phía Lục lão thái thái.

Lục lão thái thái lập tức hiểu được: "Trong tay ta còn có mấy trăm lượng bạc," nói phân phó quản sự ma ma, "Lấy trước năm mươi lượng đưa cho Trình Di đi lo liệu."

Năm mươi lượng cũng đủ sai người đốn củi, nhưng là lại không còn đủ bạc để Lục Anh dùng chỗ khác, đây vẫn luôn là cách làm của Lục gia.

Trình Di lui xuống, Lục lão thái thái mím môi một cái, cố gắng tìm sự an ủi trên mặt Lục Anh: "Sẽ không có chuyện lớn chứ?"

Lục Anh không muốn giả bộ như không có chuyện gì, hắn ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt của Lục lão thái thái, "Trễ như thế này rồi Phương gia còn không có tin tức, vào núi lúc trời đông giá rét, chỉ là đốt lửa cũng sẽ khiến tăng nhân trong tự chú ý. Hơn nữa, đây không phải là Hàng Châu, nơi này gần kinh thành như vậy, không thể che đậy được tin tức."

"Nếu muốn người không biết trừ khi mình đừng làm."

Trong lòng của Lục lão thái thái dần dần chìm xuống.

Lục lão thái thái nói: "Con là nói Cố gia rất nhanh sẽ biết được?"

Lục Anh không biết Cố gia sẽ xử lý như thế nào, thế nhưng trong lòng hắn mơ hồ nghĩ, có thể có người sẽ nhúng tay. Bùi Khởi Đường và Cố Thế Hoành cùng nhau điều tra án mưu phản, người Phương gia vào kinh như vậy, Bùi Khởi Đường không có khả năng không chú ý. Nghĩ tới đây, Lục Anh đứng dậy, hắn phải đi Cố gia nhận lỗi, hắn không thể lại thua trong tay người kia.

...

Đoạn đường này hắn không dám dừng lại nghỉ một chút nào, Lục Anh đã mang người vào núi.

Một vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu, lại không cảm giác được ánh trăng, chỉ có cầm một cây đuốc miễn cưỡng chiếu sáng được đường trước mắt.

Lục Anh nhìn về phía trước.

Người đốn củi quen thuộc đường vào núi, cho nên bọn họ đi rất nhanh.

"Tam gia, người xem phía trước có ánh lửa." Trình Di hô một tiếng, lập tức đi về phía trước.

"Ma… có ma…, chạy mau..."

Người đàn ông cầm cây đuốc đang nhanh chóng chạy đến, luôn miệng gào thét.

"Ma gì?" Trình Di kéo lấy người nọ, người nọ lại liều chết để tránh thoát.

"Ma, chúng ta gặp ma, ma... Đi mau..."

Trình Di nhíu mày phất tay đánh vào trên mặt người nọ, "Nói bậy bạ gì thế? Chúng ta là người Lục gia, tới tìm lão thái gia chúng ta, lão thái gia chúng ta ở nơi nào?"

Hạ nhân Phương gia bị đánh đến ngẩn người tại đó, một lát mới lấy lại tinh thần, nhìn ra phía sau: "Lục lão thái gia bị ma bắt được... Lão hình như... đã..." Hắn thấy cảnh Lục lão thái gia lăn trên mặt, rất đáng sợ.

Hạ nhân Phương gia nói vậy, khiến cho sắc mặt của Lục Anh càng trầm xuống.

"Để hắn đưa chúng ta đi tìm người." Lục Anh phân phó Trình Di.

Trình Di hiểu ý lập tức lấy dược hoàn ra, nhét vào trong miệng hạ nhân Phương gia, sau đó lấy túi nước đổ vào miệng hạ nhân Phương gia.

"Tiếp tục đi." Lục Anh phân phó.

Không thể lưu lại một khắc nào nữa.

"Ánh lửa."

Rốt cục có người hô một tiếng.

"Bọn họ ở đằng kia, tìm được người rồi."

Giày vò cả đêm cuối cùng thấy được ánh mặt trời, Lục Anh đang chuẩn bị bước nhanh đi xem thế nào.

"Các ngươi là ai?" Một giọng nói vang lên sau lưng người Lục gia.