Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 477: Quá cố chấp




Lục Anh mang người trở lại nhà trọ đã có lang trung chờ ở đó.

Trình Di đặt Lục lão thái gia trên giường nhỏ, Lục lão thái thái thấy bộ dáng Lục lão thái gia, trước mắt tối sầm suýt nữa té xỉu ở chỗ này.

Sắc mặt Lục lão thái gia tái mét, mắt nhắm thật chặt, bộ dạng như một người chết.

Lang trung vội vàng tiến lên kiểm tra tình hình của Lục lão thái gia, tuy rằng hô hấp rất yếu ớt, nhưng hơi nóng ở ngực còn chưa tan. Lang trung nhìn về phía Lục lão thái thái: "Ta chỉ có thể thử dùng châm."

Cố chữa ngựa chết thành ngựa sống, ở chỗ này có thể tìm được lang trung đã là hiếm thấy, bọn họ còn có thể cầu gì được nữa.

Lục lão thái thái gật đầu, lưu lại lang trung chữa bệnh cho Lục lão thái gia, bà ta và Lục Anh sang phòng bên nói chuyện.

Vào cửa, Lục lão thái thái liền hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao lại gặp quan sai, vì sao hạ nhân con đưa đi đều bị giữ lại, bọn họ muốn làm gì? Liệu có đổ oan chúng ta hay không."

Lục Anh lắc đầu: "Sẽ không." Bọn họ không có trộm cướp, quan phủ không có bằng chứng xác thực sẽ không bắt người.

Lục lão thái thái thở phào nhẹ nhõm.

Lục Anh nói: "Thế nhưng người ở kinh thành đều sẽ biết Lục gia chúng ta xui người Phương gia đào phần mộ tổ tiên người ta lên."

Ánh mắt Lục Anh sâu thẳm, Lục lão thái thái không khỏi rùng mình: "... Không ảnh hưởng gì đến đường làm quan của con chứ?"

Lục Anh không nói gì.

Đáp án đã bày ra trước mặt.

Lục lão thái thái nhíu mày: "Chúng ta phải nghĩ cách..."

Lục Anh đã là hi vọng cuối cùng của Lục gia, không có nó, Lục gia sẽ không có gì cả.

"Ta đi cầu cứu bà dì của con," Lục lão thái thái nắm chặt khăn tay, "Chúng ta cũng không cầu gì khác, chỉ hy vọng lần này Cố gia giơ cao đánh khẽ... Nói gì thì nói, lần này Cố gia cũng không tổn thất gì."

Phương gia không đào được thi thể, suy cho cùng, lão thái gia cũng không làm chuyện gì tổn hại Cố gia. Cố gia cũng không thể túm lấy bọn họ không tha, nhất định phải bỏ đá xuống giếng được.

Lục Anh vẫn luôn ở bên cạnh nhìn Lục lão thái thái tự nhủ nói, một lát mới nói: "Cố gia sẽ không gặp ngài, bà dì sẽ không gặp bất kì kẻ nào trong Lục gia."

Giọng của Lục Anh lộ ra vẻ tuyệt vọng và lạnh lùng.

Lục Anh vừa dứt lời, bên trong đã truyền đến tiếng nức nở từ cổ họng của Lục lão thái gia.

Hai người vội vàng bước vào trong nhìn.

Trên giường nhỏ, Lục lão thái gia đã mở mắt, nhìn thẳng sang, ánh mắt của lão tan rã không có tiêu cự, môi mấp máy, phát ra chút âm thanh mà người bên ngoài nghe không hiểu.

Lục lão thái thái tiến lên nghe, mới vừa khom người xuống lại bị Lục lão thái gia khua tay lung tung kéo lấy cổ tay.

Sức Lục lão thái gia rất lớn, tựa như người rơi xuống nước túm lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng.

"Ma..."

Lục lão thái gia phun ra câu cuối cùng, mắt nhìn thẳng ra sau lưng Lục lão thái thái, sau đó cả người trầm xuống, tắt thở.

Lục lão thái thái chảy nước mắt, cuối cùng lão thái gia cũng không thể chờ đến lúc bước vào kinh thành, mà là chết trên tay Cố gia, đây rốt cuộc là oan nghiệt cũng là tai họa của Lục gia.

"Làm sao bây giờ?" Lục lão thái thái nhìn về phía Lục Anh, "Chúng ta phải an táng tổ phụ con thế nào?"

Hài cốt nhi tử chưa kịp lạnh, lão thái gia đã buông tay nhân gian,Lục lão thái thái có loại cảm giác tâm trí và sức lực quá mệt mỏi, giờ này khắc này ai còn có thể tới giúp bọn họ.

...

Trên mặt Cố lão thái thái kinh ngạc nhìn Cố Thế Hoành: "Bọn họ thực sự đi đào?"

Cố Thế Hoành gật đầu: "Suốt đêm tiến vào núi, kéo vài xe củi, vừa đốt vừa đào."

"Liệu có..." Cố lão thái thái không dám hỏi tiếp, chỉ sợ lấy được đáp án không tốt.

"Vẫn chưa ạ " Cố Thế Hoành nói, "Cũng may tăng nhân trong tự chạy tới."

Tăng nhân trong tự đúng lúc chạy tới?

Cố lão thái thái nhìn ánh mắt Cố Thế Hoành như lóe sáng: "Nói đi, là ai giúp chúng ta?"

Lang Hoa nhẹ nhàng bóp vai Cố lão thái thái, nhìn dáng vẻ phụ thân, đây hẳn là do Bùi Khởi Đường sắp đặt.

"Là Bùi gia tứ lang," Cố Thế Hoành nhẹ giọng nói, "Là hắn phát hiện Phương gia và Lục gia bày mưu tính toán Cố gia chúng ta, mới sai người đi báo cho tăng nhân trong tự."

Cố lão thái thái suy nghĩ chốc lát, gật đầu: "Hắn rất thông minh. Nếu như tùy tiện vạch trần bọn họ, bọn họ lên tiếng phủ nhận, không ai có thể làm gì được. Hiện giờ chính mắt tăng nhân trong tự nhìn thấy bọn họ làm, để xem bọn hắn muốn chối cãi thế nào."

Cố Thế Hoành cũng cảm thấy cách làm này rất khéo léo, không làm kinh động người bên ngoài, chỉ mượn án trộm tượng Phật trong núi sâu, đã đẩy Phương gia và Lục gia vào nha môn.

Cố lão thái thái giận tái mặt: "Lần này còn người Lục gia tới cửa tìm nữa, thì dùng gậy đánh bọn họ ra đi."

Quản sự trong phòng đáp tiếng.

Cố lão thái thái lắc đầu: "Đúng là tự chui đầu vào rọ, Lục Anh đăng khoa Giáp bảng vốn là chuyện vui, Lục gia chỉ cần an phận đến giúp đỡ Lục Anh, tương lai cũng sẽ tốt dần lên, ai ngờ... Cái lão già kia lại nghĩ đến thủ đoạn như vậy."

Cố lão thái thái nhắc đến Lục lão thái gia, Cố Thế Hoành hắng giọng một cái: "Cố lão thái gia ở lâu trong núi sâu, sau khi đi ra thì bệnh bộc phát nặng chết ở khách điếm bên ngoài kinh thành."

Lang Hoa nghe được lời này không khỏi kinh ngạc, kiếp trước thân thể Lục lão thái gia vẫn luôn khoẻ mạnh. Tuy rằng ba ngày hai trận gây chuyện ở Lục gia, nhưng sống rất thoải mái. Kiếp này lão lại chết sớm như Lục Văn Hiển.

Cố lão thái thái cũng mất một lát mới hồi phục tinh thần lại: "Lão muốn đào phần mộ người khác, không ngờ lại chôn luôn cả mình vào, đúng là báo ứng."

Lang Hoa mím môi một cái nói: "Lục gia định làm thế nào ạ?" Lục lão thái gia đã chết, hiện tại Lục gia chỉ còn lại có Lục lão thái thái và Lục Anh, bước tiếp theo nên làm cái gì, chắc là để Lục Anh làm chủ.

Cố Thế Hoành nói: "Lục gia cũng không đưa quan tài về Hàng Châu, xem ra là chuẩn bị làm tang lễ ở kinh thành."

Lang Hoa trầm ngâm không nói, kỳ thực hiện tại Lục Anh phải làm nhất chính là bỏ hết mọi thứ trong kinh quay về Lục thị tộc, tuy rằng có thể sẽ bỏ qua lần nhậm chức, thế nhưng qua hai năm còn có thể tham gia thi Tiến sĩ, chỉ cần Lục gia rời khỏi kinh thành, cũng sẽ tránh được tai tiếng lần này. Dù còn có người bàn tán này nọ, nhưng rất nhanh sẽ có chuyện khác đè chuyện này xuống, đợi được lúc Lục Anh xuất hiện lại, mọi người sớm đã quên gần hết việc này rồi.

Lục Anh không chịu bỏ qua cơ hội làm quan lần này, chẳng khác nào là đặt chính mình lên trên chảo lửa. Đối với lợi ích được mất, Lục Anh vẫn quá cố chấp y như kiếp trước, hắn biết Lục lão thái gia làm sai, nhưng lại không thể đối mặt với sai lầm này.

Cố lão thái thái có vẻ bất ngờ: "Lục Anh vẫn là muốn làm quan, nếu không sẽ không an bài như vậy, đứa bé kia khi còn bé tính nết khá tốt, hiện tại ta cũng không nói rõ được, chỉ hy vọng hắn đừng đi theo vết xe đổ của trưởng bối Lục gia."

Nói đến đây, Cố lão thái thái thở dài: "Phần mộ tổ tiên chúng ta có bị tổn hại không?"

"Không ạ." Cố Thế Hoành lập tức nói, "Phương gia và Lục lão thái gia tìm sai chỗ."

Cố lão thái thái nói, "Vậy là tốt rồi, bằng không nếu thật sự có sai lầm, tương lai ta không có mặt mũi nào đi gặp phụ thân con."

Cố Thế Hoành rất rõ ràng, Lục lão thái gia không có tìm sai chỗ, là bởi vì Bùi Khởi Dường sai người di chuyển bàn đá cùng ghế đá. Chỉ nghĩ thôi hắn đã thấy sợ, nếu hài cốt tổ tiên thực sự bị người ta lôi ra mạ vàng, Cố gia ắt sẽ rơi vào tình thế khó xử.

Cố Thế Hoành nói: "Nhi tử muốn làm một bữa tiệc ở nhà, mời Bùi gia tứ lang tới, cũng coi như lời cảm ơn của chúng ta."

Thái độ Cố lão thái thái đối với Bùi Khởi Đường vẫn luôn rất lạnh nhạt, thế nhưng lần này Bùi Khởi Đường giúp đại ân, bà cũng không thể lấy oán trả ơn. Thực sự là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, bà không muốn mời Bùi Khởi Đường tới nhà, thế nhưng cũng không thể thiếu phần nhân tình này.

Cố lão thái thái nói: "Vậy đi mời hắn đến, có điều chỉ là yến tiệc cảm ơn, không có gì khác."

Lang Hoa nghe xong ngước mắt lên, tổ mẫu hẳn sẽ không cảm thấy Bùi Khởi Đường giống như người bình thường, tự biết chừng mực đâu nhỉ? Chỉ cần cho hắn một bậc thang hắn sẽ lập tức thừa thắng xông lên. Bùi Khởi Đường muốn làm gì, nàng rất rõ ràng.

Nghĩ tới đây, mặt của Lang Hoa lập tức nóng lên.