Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 483: Tỉnh ngộ




Với tính cách như Mẫn Giang Thần, đừng nói đến chuyện đối phó với Lục lão thái thái, chỉ e ngay cả Lục Tịnh và Lục Vân đều không thể áp chế nổi.

“Ta biết.” Mẫn Giang Thần lấy khăn tay lau nước mắt, “Ta đã hạ quyết tâm rồi, mấy ngày nữa ta sẽ theo phụ thân trở về Hàng Châu, đợi đến mùa xuân sang năm, có lẽ tất cả sẽ trở nên tốt hơn.”

Lang Hoa thâm trầm nhìn Mẫn Giang Thần: “Tỷ nghĩ thông thật rồi sao?”

Mẫn Giang Thần gật đầu: “Ta nghĩ kỹ rồi, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm… trong lòng ta đều rất rõ ràng, chỉ là không buông bỏ được. Trước giờ ta chỉ biết muội và Lục Anh sẽ thành thân, nên cũng chưa từng nghĩ đến, cho đến ngày muội và huynh ấy hủy bỏ hôn ước, trong đầu ta đều là hình ảnh cô độc của Lục Anh, từ đó giống như bị ma ám vậy.”

“Ta đã tận mắt chứng kiến Lục gia tính kế hãm hại Cố gia, cũng biết rõ mọi hành vi của Vương thị, trong lòng đã căm thù đến tận xương tủy bọn họ. Nhưng cứ nghĩ đến Lục Anh là ta lại quên hết những chuyện đó, cho dù rõ ràng trong lòng rất chán ghét nhưng lại không kiềm chế được.” Mẫn Giang Thần dừng lại, “Lang Hoa muội có biết cảm giác đó không?”

Lang Hoa nhất thời hoang mang.

Sau khi nàng trùng sinh chưa từng có cảm giác như Mẫn Giang Thần lúc này, vì Lục Anh quên đi kiếp trước, vì hoàn cảnh của Cố gia, lẽ nào là vì nàng không thích Lục Anh đến vậy sao?

Từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn mang theo một sự cảnh giác với Lục Anh, rất nhiều chuyện nàng vô thức giấu hắn, cho đến bây giờ vẫn luôn giấu hắn.

Khi tổ mẫu và phụ thân quyết định từ hôn, tuy trong lòng nàng có chút buồn bã, nhưng cũng không đến mức như A Thần bây giờ…

Lẽ nào nàng là kẻ lòng dạ độc ác?

Hay là nàng không có tình cảm, nàng quá lý trí?

Nghĩ cẩn thận thì đã có khi nào nàng bất chấp nguy hiểm quyết chí tiến lên chưa?

Đánh trận Tây Hạ, nàng không đi đoàn tụ cùng phụ thân mà dẫn người đến thành Diêm Châu. Rõ ràng nàng biết mấy chục vạn đại quân của Lý Thường Hiển đang ở đó, bất cứ lúc nào cũng có thể có nguy hiểm ập đến nhưng nàng vẫn đi.

Tại sao nàng lại đi? Liệu có thực sự đơn thuần là vì trị thương cho thương binh hay không?

Ngoài phụ thân và Cố gia, còn có ai khác mỗi khi gặp nguy hiểm có thể khiến nàng dốc hết sức bày mưu tính kế nữa?

Trước mắt Lang Hoa dường như hiện lên hình ảnh Bùi Khởi Đường mặc giáp cưỡi ngựa đứng đó.

Khóe môi hắn hơi cong lên, trong đôi mắt sáng như bảo thạch còn ẩn chứa nụ cười.

Rốt cuộc thích một người là như thế nào?

Thích là có thể mặc kệ tất cả khó khăn, bất chấp tất cả. Thích là mất hết lý trí đánh giá đúng sai. Nếu A Thần không nói ra những lời này, không biết đến khi nào nàng mới nghĩ đến vấn đề ấy.

Chẳng lẽ nàng đã sớm thích Bùi Khởi Đường rồi sao? Thậm chí còn vượt qua cả tình cảm dành cho Lục Anh.

Hồi lâu sau Lang Hoa mới hoàn hồn lại, nhìn Mẫn Giang Thần nói: “Giống như tỷ nói đó, tỷ đều hiểu hết mọi chuyện. Muốn lựa chọn thế nào phải xem bản thân tỷ rồi.”

Người người đều là như vậy.

Không ai là ngoại lệ cả.



Lang Hoa về nhà, lập tức vào phòng, cầm bút lên chầm chậm viết chữ.

Đối với nàng, khi viết chữ rất dễ suy nghĩ.

A Thần đã đưa cho nàng một câu hỏi khó, khiến nàng suy nghĩ một vấn đề xưa nay nàng chưa từng ý thức đến.

Nàng cũng không biết được rốt cuộc đáp án là gì.

Tiếng “chiếp chiếp chiếp” từ ngoài cửa truyền vào.

Đó là tiếng của Thanh Thanh.

Thanh Thanh hót rất vui sướng, hiển nhiên là có người đang cho nó ăn hạt vừng, nếu không trong tiết trời đông lạnh lẽo như vậy, con chim béo đó sẽ chỉ ở lì trong lồng say ngủ.

Lang Hoa đặt bút xuống, mở cửa nhìn ra ngoài.

Bên ngoài cửa sổ, một người một chim đang chơi đến quên cả trời đất.

Bùi Khởi Đường đặt hạt vừng trên áo khoác ngoài của hắn, Thanh Thanh lập tức cúi đầu tìm kiếm.

Nhìn thấy nàng đến, trên mặt Bùi Khởi Đường hiện rõ vẻ thân thiết: “Sao nàng lại không vui? Vì chuyện của Mẫn Giang Thần sao?”

Hắn đang an ủi nàng.

Lang Hoa lắc đầu: “Không phải.”

Thanh Thanh cảm thấy hơi lạnh, không ngừng rúc vào cổ áo Bùi Khởi Đường, cuối cùng chỉ còn lại cái đuôi nhỏ đang run rẩy ở bên ngoài.

Lang Hoa không nhịn được liền bật cười.

Từ sau khi Bùi Khởi Đường nói muốn cưới nàng làm vợ, cho dù nàng cự tuyệt thế nào hắn cũng chưa bao giờ từ bỏ, vẫn luôn cố gắng không ngừng.

Có lẽ hắn thực sự thích nàng.

Nhưng thích đến mức nào? Liệu có thay đổi hay không, thì chẳng ai rõ.

Lang Hoa quay người trở về phòng, lại cầm bút lên, nhưng lại không nhịn được nhìn ra bóng người ngoài cửa sổ. Kiếp này hắn vẫn ôm hoài bão lớn như kiếp trước, đó là điều nàng dám chắc chắn.

Điều nàng không chắc chắn là, khi gặp khó khăn, liệu hắn có dễ dàng từ bỏ tình cảm này hay không.

Còn nàng thì sao? Nàng có thể vì tình cảm này mà thay đổi bản thân hay không?

...

Lục gia.

Lục Anh tắt đèn, nằm trên giường.

Vất vả suốt mấy ngày nay khiến hắn cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi, thậm chí hắn còn nghi ngờ không biết liệu bản thân có chống đỡ được đến lúc Sử bộ phát đi công văn, rồi bệnh liệt giường luôn không.

Tuy lần này hắn kiên quyết trở về kinh thành, nhưng rất có khả năng không đạt được bất cứ thứ gì, cuối cùng chỉ đành ngậm ngùi đưa người nhà trở về tộc.

Gia tộc Lục thị liệu sẽ có công việc gì cho hắn làm?

Thực sự muốn hắn đi dạy học cho đám con cháu trong tộc sao? Lục Anh nhắm mắt, nhanh nhất cũng phải ba năm sau hắn mới có thể tham gia kỳ thi khoa cử. Không biết đến ba năm sau triều đình đã thay đổi thế nào rồi.

“Tam gia.”

Lục Anh mở mắt, không biết trời đã sáng tự lúc nào.

Nghe thấy Lục Anh lên tiếng, Trình Di lập tức đi vào.

“Có chuyện gì?” Trình Di rất ít khi đến bẩm báo vào lúc hắn còn chưa rời giường thế này.

“Tam gia, bên Long Tuyền Tự đã hồi âm rồi, chủ trì đồng ý cho chúng ta thắp đèn trước phật tháp,” trên mặt Trình Di lộ rõ nụ cười vui mừng, “Cuối cùng cũng có thể bẩm báo lão thái thái, không cần mời hòa thượng làm đạo trường trong nhà nữa.”

Đây là chuyện tốt.

Trong mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Lục Anh nghe được tin tốt: “Chủ trì Long Tuyền Tự xưa nay không dễ gặp được, các ngươi làm thế nào thuyết phục được ông ta vậy?”

Trình Di nói: “Không phải là chúng thuộc hạ, là chủ trì chủ động đồng ý.” Hắn cũng cảm thấy có gì đó khó hiểu, ngày hôm qua Long Tuyền Tự còn không chịu đồng ý, đúng vào lúc họ đang hết đường xoay sở đột nhiên quay ngược lại.

Lục Anh hơi băn khoăn, bây giờ còn ai có thể giúp Lục gia? Liệu có phải là Lang Hoa âm thầm tìm chủ trì, dựa vào quan hệ của Lang Hoa và Từ Ninh Cung, chủ trì sẽ không thể nào không chịu nể mặt.

Hắn hy vọng là như vậy, nhưng cũng biết rõ có thể đó chỉ là vọng tưởng mà thôi.

Lục Anh nói: “Ngươi đi hỏi xem sao, có lẽ rất dễ nghe ngóng được.” Cho dù là ai, đối với Lục gia mà nói, lần này đúng là cứu trợ đúng lúc.

Hạ nhân Lục gia đã chuẩn bị đồ, Lục Anh và Lục lão thái thái ngồi xe đến Long Tuyền Tự, đến cổng chùa, vị sư tiếp khách đã đứng đợi ở đó.

Vị sư tiếp khách dẫn Lục lão thái thái và Lục Anh đến phòng phật tháp.

Lục Anh tiến lên châm đèn, hòn đá trong lòng Lục lão thái thái cuối cùng cũng buông xuống.

Vị sư tiếp khách tiến lên hành phật lễ: “Các vị thí chủ, phòng thiền đã chuẩn bị xong xuôi, thí chủ có thể di chuyển qua đó nghỉ ngơi.”

Đã rất lâu rồi không được đối xử cung kính như vậy, trong lòng Lục lão thái thái dâng lên một cảm giác khó tả. Sau khi lão thái gia chết, họ đưa quan tài đến kinh thành, nghe những lời đồn thổi bên ngoài, trong lòng bà thầm nghĩ từ nay về sau Lục gia coi như chấm hết, nhưng chuyện ngày hôm nay một lần nữa lại dấy lên một tia hy vọng trong lòng bà.

Nhưng rốt cuộc là ai đang giúp đỡ Lục gia?

Lục lão thái thái đã thầm hạ quyết tâm trong lòng, cho dù là ai đã giúp đỡ Lục gia, người này bà phải nắm bắt được, như vậy Lục gia mới có thể hoàn toàn thoát khỏi khó khăn.