Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 486: Cứ để ta lo




Lang Hoa nghĩ lại kiếp trước, nàng bị nhốt trong nhà, khi đến mùa đông cũng giúp điền trang tổng kết thu hoạch, Lục lão thái thái thường hỏi nàng, những điền trang nào làm tròn trách nhiệm, điền trang nào không dùng được. Bà ta nhìn người cũng có vài điều tâm đắc, Lục lão thái thái cũng được coi là người biết dùng người. Nhìn bề ngoài có vẻ như Lục nhị thái thái quản lý toàn bộ Lục gia, nhưng thật ra chỗ đồ cổ, tranh chữ và phòng kho đều nằm trong tay Lục lão thái thái, cho nên trong nội trạch Lục gia, Lục lão thái thái mới thực sự là người có thủ đoạn.

Lục lão thái thái sắp xếp như vậy, nhìn có vẻ như là Lục gia rất ủy khuất, nhưng thực ra lại làm lộ ra mối quan hệ giữa Cố gia và Bùi gia.

Lang Hoa căn dặn Ngô Đồng: “Đến nói cho Bùi Khởi Đường biết chuyện này, cho huynh ấy xử lý mọi chuyện, việc liên quan đến Hoàng thượng không thể sơ suất được, nếu không…” Nếu không bao nhiêu công sức sẽ đổ xuống sông xuống bể hết.

Chỉ cần Hoàng đế nảy sinh nghi ngờ với Bùi Khởi Đường, Bùi Khởi Đường muốn đạt được cục diện như ngày hôm nay chỉ e không dễ dàng nữa.

Ngô Đồng thưa vâng rồi ra ngoài, Tiêu ma ma lập tức tiến lên nói: “Tiểu thư, không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ, chẳng qua chỉ là Lục gia gây náo loạn thôi…”

Lang Hoa không khỏi trầm tư, cũng không biết Bùi Khởi Đường sẽ xử lý thế nào.

...

Bùi phu nhân nhíu chặt mày, gặp phải một người không biết nói lý lẽ, có nói thế nào cũng vô dụng.

Người thẩm tử đó của Lục gia cứ đứng ngoài cửa không chịu đi, ma ma quản sự thấp giọng nói: “Phu nhân cũng đừng lo lắng quá, một lát nữa bà ta không đứng nổi tự nhiên sẽ phải đi thôi.”

Sao lại có người vô ý vô tứ như vậy chứ. Bùi phu nhân mím môi, bà ta đã nghe những lời đồn về Lục gia, trước tiên làm thân với Cố gia sau lại dung túng cho Phương gia đi đào mộ tổ Cố gia.

Kẻ làm ra được những chuyện ấy chẳng phải hạng tốt đẹp gì.

“Phu nhân, Tứ gia về rồi.”

Ma ma quản sự vào bẩm báo.

Bùi phu nhân hơi bất ngờ: “Giờ này không ở nha môn làm việc, sao lại về nhà? Thiếu gia đâu rồi?”

Ma ma quản sự nói: “Tứ gia đi thỉnh an thái phu nhân, lát nữa sẽ đến nói chuyện với phu nhân.”

Bùi phu nhân không đợi thêm được nữa: “Đi thôi, chúng ta đến phòng thái phu nhân xem sao.”

Bước vào cửa, ánh mắt Bùi phu nhân dừng lại trên người Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường nhỏ tuổi nhất nhưng còn anh tuấn rắn rỏi hơn các huynh trưởng khác, có lúc Bùi phu nhân cũng tò mò không biết mẹ đẻ của Bùi Khởi Đường trông như thế nào, tại sao có thể sinh ra được một người con xuất chúng như vậy, cả gia tộc Bùi thị từ trên xuống dưới không có một ai sánh được với hắn.

Bùi phu nhân nói: “Con định làm thế nào? Nếu không kêu phụ thân con mau về đây, giúp con xử lý chuyện này.”

Lông mày Bùi Khởi Đường lộ ra vẻ trầm mặc, lạnh lùng: “Tổ mẫu, mẫu thân, chuyện này cứ giao cho con xử lý được không?”

Bùi phu nhân không khỏi cảm thấy kinh ngạc, xưa nay mỗi khi gặp phải chuyện gì đó, bà thường nghe thấy lão Tứ gây chuyện thị phi bên ngoài, nhưng hôm nay bà đã tận mắt chứng kiến hành động của lão Tứ, bà luôn cảm thấy lão Tứ sẽ không làm chuyện gì quá giới hạn.

“Lục gia đang nhằm vào Cố gia và Bùi gia,” Bùi Khởi Đường nói, “Con đã có cách đối phó với chúng.”

Bùi thái phu nhân nhìn đứa cháu này.

Không biết phải rèn luyện trong quân doanh bao lâu mới tôi luyện được cho nó uy thế như trời cho này, tuy nó chỉ đang trưng cầu ý kiến của mọi người, nhưng khẩu khí và sự kiên định ấy khiến người khác khó lòng từ chối.

Bùi thái phu nhân bất giác gật đầu: “Vậy thì giao cho con, nếu có gì không ổn, con cứ cho người nói lại với ta và mẫu thân con.”

Bùi phu nhân vẫn không yên tâm: “Con định làm thế nào?”

“Bọn họ đến nhận lỗi,” Bùi Khởi Đường lãnh đạm nói, “Vậy thì cứ để cho họ vào thư phòng gặp con, lúc nào con rảnh sẽ nói chuyện với họ.”

Bùi phu nhân khẽ kinh ngạc, muốn cho người đó vào nhà sao? Như vậy chẳng phải là không xua đi được sao?

Bùi phu nhân lo lắng, quay đầu nhìn Bùi thái phu nhân, Bùi thái phu nhân chầm chậm uống trà rồi nói: “Nếu đã giao cho con rồi thì con cứ tùy ý xử lý đi!”

Bùi Khởi Đường thưa vâng, quay người rời đi.

Bùi phu nhân cứ ngóng theo bóng lưng Bùi Khởi Đường, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại: “Mẫu thân, mẫu thân… cứ yên tâm như vậy à?”

“Yên tâm,” Bùi thái phu nhân cười nói, “Ta thấy nó không dám làm bừa đâu, bởi vì chuyện này liên quan đến Cố gia.” Cho dù lão Tứ không màng đến bản thân, nhưng vẫn phải bảo vệ lợi ích của Cố gia.

“Ta thấy việc lần này nó để tâm hơn bất cứ chuyện gì, nếu đã như vậy thì chúng ta cứ vui vẻ đứng một bên giúp sức thôi.”

Bùi phu nhân gật đầu, “Trong lòng mẫu thân đã tỏ tường mọi chuyện, mẫu thân nói vậy con cũng hiểu rồi.”

Bùi thái phu nhân đặt tách trà trong tay xuống: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Trong phúc có họa, trong họa có phúc, nếu vượt qua được lần này, biết đâu nhà chúng ta lại có hỉ sự thì sao?”

Bùi phu nhân thở dài sườn sượt.

“Con cũng đừng thả lỏng,” Bùi thái phu nhân nói, “Chỉ e chuyện khó còn ở phía sau, trong kinh không có chuyện gì nhỏ cả.” Từ trước đến nay vẫn luôn là chuyện nhỏ đến trước, chuyện lớn kéo đến theo sau, đó là kinh nghiệm bao năm nay của bà.

...

Ngay lúc người thẩm tử của Lục gia đang cảm thấy sắp không đứng nổi nữa, Quản sự Bùi gia đã mở cửa đi ra.

Thẩm tử Bùi gia mừng thầm trong lòng, Trình Di đã dặn bà phải đứng ba ngày ngoài cửa Bùi gia, hôm nay mới hai ngày lẽ nào Bùi gia đã không chịu được nữa.

Quản sự Bùi gia nghiêm mặt lạnh lùng hỏi bà ta: “Ngươi thật sự là người của Lục gia? Lục gia ở Trấn Giang?”

Thẩm tử Lục gia vội vã khom lưng: “Đúng vậy, chúng ta…”

Không đợi vị thẩm tử đó nói xong, Quản sự Bùi gia đã nói tiếp: “Tứ gia nhà chúng ta nói không quen biết ngươi… chỉ quen biết Lục Tam gia và phụ tá Trình Di của hắn…”

“Trình Di.” Hai mắt vị thẩm tử đó như phát sáng, bà ta có thể nói ra tên của Trình Di, liệu Bùi gia có chịu tin hay không?

Quản sự của Bùi gia lạnh lùng nói: “Nếu thực sự muốn đến nhận tội, thì kêu người mà Tứ gia nhà chúng ta quen biết đến đây, cầm thiệp bái, đến cầu kiến theo quy tắc.”

Vị thẩm tử đó mím môi, theo cách nói của Trình Di, Bùi gia sẽ không để ý đến bà ta, nhưng cũng không dám làm gì bà ta. Nơi đây dưới chân thiên tử, là trọng địa kinh thành, không phải nơi thôn quê như Trấn Giang, không ai dám làm loạn.

Vị thẩm tử Lục gia đang định lấy hết can đảm tiến lên phía trước nói chuyện thì trong cửa Bùi gia truyền đến tiếng đánh nhau, tiếp đến là tiếng kêu thảm thiết. Âm thanh đó khiến người ta không khỏi sởn gai ốc. Bùi gia đang đánh hạ nhân.

Vị thẩm đó lo lắng nuốt nước bọt, tiếng trượng đó rõ ràng như vậy, mỗi một trượng đánh xuống như đang đánh trên người bà ta, khiến bà ta cảm thấy sợ hãi.

“Đã nghe thấy chưa?” Quản sự Bùi gia bỗng cao giọng.

Âm thanh chói tai khiến vị thẩm tử Lục gia dựng hết tóc gáy.

Tiếp đến, Quản sự Bùi gia vẫy tay, lập tức có người mang gậy đi ra.

Sắc mặt vị thẩm tử đó đã trắng bệch, bà ta không muốn bị đánh ở đây.

Người của Bùi gia từng bước tiến lên, vị thẩm tử Lục gia đó chỉ đành lùi xuống từng bước một, đợi đến khi bà ta hoàn hồn lại đã bị đuổi ra đầu ngõ.

...

Vị thẩm đó kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Lục lão thái thái nghe.

“Ngày mai ta nhất quyết không dám đi nữa, nếu thực sự ra tay… có thể ta sẽ…” Vị thẩm tử đó không dám nghĩ tiếp nữa.

Hiện nay chi thứ Lục gia đã không còn như trước nữa, bà ta không dám mạo hiểm, nếu đắc tội với đạt quan hiển quý sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Vị thẩm tử trong tộc đó đã đánh trống lui binh.

Lục lão thái thái lạnh nhạt nói: “Chẳng phải họ nói là quen biết Trình Di sao? Ngày mai kêu Trình Di dẫn ngươi đến nhà họ nhận lỗi, những chuyện khác đừng nhắc gì đến là được.”

“Giơ tay không đánh người đang cười, các ngươi không phải sợ gì hết, Bùi gia không dám làm chuyện gì quá đáng đâu.”

Lục lão thái thái vừa dứt lời, Trình Di lập tức chau mày, kêu hắn đến Bùi gia liệu có liên lụy đến Tam gia hay không?