Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 488: Tự chuốc lấy khổ




Trình Di dùng hết sức lực vừa vươn được người lên, một bàn chân lại giẫm mạnh lên lưng hắn.

“Đây là người chọn ở đâu vậy, các ngươi đúng là càng ngày càng không ra gì, thấy lão gia không ở nhà nên tùy tiện làm xằng làm bậy sao? Đừng cho rằng ở chỗ Tứ gia không nhiều quy tắc như đại gia, các ngươi mở to mắt ra nhìn cẩn thận cho ta, nơi đây không có chỗ cho người lười biếng.”

Trần Đại gật đầu liên tục: “Cô nương nói đúng lắm, tất cả là lỗi của tôi.” Vừa nói vừa giẫm chân mạnh hơn, Trình Di chỉ cảm thấy mũi đã bị chặn đến không thở được, sắp bị ép đến ngất đi, nhưng cái chân đang giẫm lên người hắn lại nhấc lên.

Trình Di vô thức ngẩng đầu lên dùng lực hít sâu.

“Ồ, vẫn khỏe mạnh hoạt bát nhỉ,” Giọng Trần Đại truyền tới, “Dạy dỗ hắn đã rồi nói.”

Trình Di cảm thấy sợi dây thừng trên người bị siết chặt hơn, sau đó bị kéo lôi đi một đoạn, rồi ném mạnh trên nền tuyết, hắn vừa chuẩn bị giãy dụa đã bị người ta lột quần.

Trình Di mở to mắt, một cảm giác nhục nhã xâm chiếm toàn bộ cơ thể hắn.

“Bốp” một tiếng, cơn đau nhói truyền đến, tất cả lông tơ trong người hắn bỗng chốc dựng đứng hết cả lên.

Một gậy vừa đánh xuống xong, một gậy khác lại tiến đến.

Không cho hắn một cơ hội để thở.

Bùi gia là cố ý.

Trình Di muốn hét thật to, là Bùi Khởi Đường ra lệnh cho bọn họ làm vậy, chắc chắn là vậy.

Nhưng hắn đã không hét được thành tiếng nữa.

“Đừng đánh chết hắn.”

“Yên tâm đi, chúng ta từ từ đánh, đánh đến khi nào hắn chịu phục thì thôi.”

Trình Di phát ra tiếng “ô ô”.

“Kêu cái gì,” Hạ nhân Bùi gia cười nói, “Người đến đây đều là tự nguyện, nếu đã tự nguyện thì phải tuân thủ quy tắc, ngươi gây rắc rối cho Tứ gia tức là phạm phải lỗi lớn, có hiểu không hả?”

“Hắn không hiểu.” Trần Đại đứng bên cạnh nói, “Lời người nói hắn nghe không hiểu đâu, phải động chân động tay mới có tác dụng, đối phó với loại người nào thì phải dùng cách đấy.”

Trình Di vĩnh viễn không thể ngờ được kết cục này, Bùi gia dẫn hắn vào nhà, nhưng Bùi Khởi Đường không nhìn hắn lấy một cái, chỉ để hạ nhân đối phó với hắn.

Đây là đang nói với hắn rằng, thân phận của hắn chẳng qua chỉ là một kẻ hạ nhân thôi sao?

....

Một trận tuyết lớn qua đi, dường như chôn vùi tất cả mọi thứ trong đất trời, người trong cung cẩn thận dọn dẹp tuyết.

Đã qua buổi triều sớm, Hoàng đế lập tức về Cần Chính Điện, trong điện đang đốt địa long, Hoàng đế nằm trên giường mệt mỏi muốn ngủ.

“Hoàng thượng, Hình bộ thị lang Khuất đại nhân đến rồi.”

Thường An Khang thấp giọng bẩm báo.

Hoàng đế vẫy vẫy tay: “Truyền…” Hồi lâu sau hắn mới nghĩ ra, hôm nay tại sao Hình bộ thị lang lại đến đây chứ.

Gần đây trong cung có lời đồn đại, Thái hậu đang âm thầm nắm triều cục,muốn lật lại vụ án Khánh Vương đã chết.

Tuy lời đồn có hơi hoang đường nhưng cũng có lý.

Hoàng đế cười lạnh, Thái hậu vẫn chưa từ bỏ, giống như một con rắn độc đang ẩn nấp trong bụi cỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra hung dữ cắn hắn một cái.

Thái hậu sẽ làm như thế nào?

Từng chút một lôi kéo những thần tử mà hắn tín nhiệm, từng chút một đoạt quyền trong tay hắn, sau đó ở thời điểm thích hợp trói cả người hắn lại, khiến hắn ngoan ngoãn giao hoàng quyền ra, chỉ cần hắn cho Thái hậu cơ hội, Thái hậu nhất định sẽ ra tay không hề do dự.

Nội thị kéo rèm dẫn Khuất Thừa Như vào.

Hình bộ thị lang Khuất Thừa Như quỳ dưới đất: “Vi thần tham kiến Hoàng thượng.”

“Đứng dậy đi.” Hoàng đế lạnh nhạt nói.

Khuất Thừa Như cẩn thận đứng dậy.

“Trẫm nghe nói có lời đồn rằng,” Hoàng đế cúi mặt xuống, khiến người ta không nhìn được biểu cảm của hắn, “Bùi Khởi Đường làm việc đều phải thương nghị với Cố Thế Hoành, từ chuyện đại lao Hoàng Thành Ti đến gia tộc Triệu thị, tất cả mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của Cố Thế Hoành, đến nỗi những quan viên đó có được kêu oan hay không đều phải xem ý Cố Thế Hoành thế nào.”

Nghe vậy toàn thân Khuất Thừa Như run rẩy, lập tức cúi đầu xuống, bộ dạng như thể có lời muốn nói mà không dám nói.

Hoàng đế lãnh đạm nói tiếp: “Trẫm hỏi ngươi, có phải như vậy không? Nghe nói người Phương gia vào kinh kêu oan, nhưng vì đắc tội Cố Thế Hoành và Bùi Khởi Đường nên bị nhốt trong đại lao nha huyện?”

Khuất Thừa Như nuốt nước bọt: “Hoàng thượng… cũng... cũng không hoàn toàn là như vậy.”

Đôi mắt Hoàng đế quét khắp bốn phía, giống như một con cự long đã bị đánh thức, bắt đầu để lộ ra móng vuốt sắc nhọn: “Như vậy tức là đúng là có chuyện này?”

“Hoàng thượng bớt giận,” Khuất Thừa Như quỳ bái dưới đất, “Bùi đại nhân dốc lòng dốc sức làm việc cho triều đình, từ vụ án Đường Bân cho đến án gia tộc Triệu thị mưu phản, tình tiết vụ án không ngừng nổi lên sóng gió. Nay oan tình của đám người Tào Gia đa số đều có liên quan đến vụ án mưu phản của Khánh Vương, chớ nói đến quan viên trẻ tuổi chưa từng xử lý qua mấy vụ án như Bùi đại nhân, cho dù là quan viên làm lâu năm ở Hình bộ cũng nhất thời không biết tìm manh mối ở đâu.”

“Bùi đại nhân không hề ngơi nghỉ điều tra phá án, có được kết quả như ngày hôm nay đã không dễ dàng gì,” Nói đến đây Khuất Thừa Như đột nhiên chuyển ngoặt, “Có sai thì là bởi vì quá trẻ người non dạ, tâm tư dễ bị… người khác ảnh hưởng, trẻ trung anh tuấn, sức lực dồi dào… không tránh khỏi… không tránh khỏi…. Đó cũng là chuyện thường thấy.”

Khuất Thừa Như úp úp mở mở nói.

Nhưng Hoàng đế đã hiểu rồi, hắn ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: “Những gì ngươi nói Trẫm cũng đã nghe qua rồi.”

Khuất Thừa Như điều chỉnh hô hấp rồi cẩn thận nghe.

“Trẫm nghe nói, Bùi Khởi Đường và con gái Cố Thế Hoành có tư tình, Cố gia còn vì thế mà hủy hôn ước đã có.”

“Vi thần không dám nói năng linh tinh, chuyện liên quan đến Bùi đại nhân và… Cố gia… đó chẳng qua chỉ là lời đồn vô căn cứ, không thể coi là thật được.”

Trong đầu Hoàng đế thấp thoáng hiện lên hình ảnh Cố Đại tiểu thư, dường như đó là một nữ tử vô cùng xinh đẹp.

Nữ tử Cố Lang Hoa này không giống những nữ tử bình thường khác, nàng dẫn các lang trung dân gian đến Vệ sở, còn từng cứu Đông Bình, thậm chí đã vạch trần vụ án tham ô của Đường Bân, thường xuyên hầu hạ bên cạnh Thái hậu.

Vụ án Trang Vương phủ lần này cũng là do Thái hậu mượn tay Cố Lang Hoa để điều tra rõ ràng.

Một đứa trẻ mới mười mấy tuổi sao có được bản lĩnh lớn như vậy, nói cho cùng chẳng qua là do Thái hậu sắp đặt.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thái hậu làm vậy, năm xưa bà ta đã đưa Trang Vương Trắc phi đến Trang Vương phủ nhằm tiện lợi dụng Trang Vương hơn.

Nếu Thái hậu dùng Cố Lang Hoa để khống chế Bùi Khởi Đường…

Trong lòng Hoàng đế dâng lên một cảm giác chán ghét.

Liệu có phải Bùi Khởi Đường đã bắt đầu làm việc cho Thái hậu rồi không?

Hắn bị phát hiện dùng Ngũ Thạch Tán, liệu có phải là do Thái hậu sắp xếp hay không, nếu không vạch trần bí mật Ngũ Thạch Tán thì không thể đưa gia tộc Triệu thị vào đại lao, cũng không có chuyện lật lại vụ án của đám người Tào Gia, càng không thể có người bắt đầu nghi ngờ tội danh mưu phản của Khánh Vương.

Hoàng đến nghĩ đến đây, khuôn mặt đầy vẻ tàn bạo, hắn tín nhiệm Bùi gia như vậy, giao hết những chuyện quan trọng cho Bùi gia làm. Nếu Bùi gia đã bị Thái hậu mua chuộc thì…

Hoàng đế đập mạnh tay xuống bàn, nghiêm giọng nói: “Truyền Bùi Khởi Đường tới… Trẫm muốn đích thân hỏi chuyện hắn.”

“Không được đâu Hoàng thượng,” Khuất Thừa Như lập tức đứng thẳng người ngăn cản, “Đó đều là những chuyện không có bằng chứng rõ ràng, cho dù Hoàng thượng có hỏi Bùi đại nhân cũng phải cho người hỏi chuyện Phương gia trước, điều tra rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện này. Bùi Tư Thông đại nhân xưa nay vẫn luôn là thần tử tâm phúc của Hoàng thượng, nếu Bùi gia tùy tiện bị hỏi tội… e rằng sẽ làm tổn hại đến tấm lòng của rất nhiều thần tử khác.”