Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 491: Thương xót




Lang Hoa ra khỏi Từ Ninh Cung, một nội thị lập tức đón nàng: “Cố Đại tiểu thư, làm phiền tiểu thư một lát, Thái hậu nương nương ban thưởng cho tiểu thư hai hộp phù dung cao, đây là lần đầu tiên nô tỳ làm việc nên để lỡ mất thời gian, mong tiểu thư không trách tội.”

Lang Hoa nhìn tiểu nội thị đó, cũng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, chắc chắn mới vào cung chưa được bao lâu. Nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự trầm mặc khác hẳn người thường.

Lang Hoa không khỏi kinh ngạc, đây hẳn là người Bùi Khởi Đường vừa sắp xếp vào trong cung, người như vậy phải đợi đến thời khắc then chốt mới phát huy tác dụng, bây giờ chỉ tìm đến nàng truyền lại đôi lời.

Thật không biết trọng dụng nhân tài như vậy, không biết Bùi Khởi Đường đang muốn làm gì.

Lang Hoa nhìn nội thị: “Ta phải đợi ở đâu?”

Nội thị cười nói: “Phía trước không xa có một tiểu đình.”

Lang Hoa ngẩng đầu: “Ngươi dẫn ta qua đó đi!”

Hai người đó vừa bước vào đình, Bùi Khởi Đường trốn sau bụi cây lập tức xuất hiện.

Tiểu nội thị liền thấp giọng nói: “Xin Tứ gia hãy nhanh lên một chút, Nội Chính điện đã giục mấy lần, Hoàng thượng đã đập vỡ tách trà rồi.”

Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường: “Hoàng thượng truyền huynh đến hỏi chuyện sao? Chuyện xảy ra khi nào vậy?”

Ánh mắt Bùi Khởi Đường trong veo: “Nửa canh giờ trước.”

Từ trực phòng đến Cần Chính Điện chỉ cần một khắc, chẳng trách Hoàng đế lại nổi giận.

Lang Hoa nhăn mày: “Vậy sao huynh vẫn còn ở đây?”

Đôi mắt Bùi Khởi Đường đen nhánh như mực, hắn khẽ mím môi, cả người như trút bỏ tất cả, hoàn toàn thoát tục: “Lang Hoa, ta dám chắc nàng đang có chuyện muốn hỏi ta.”

Quả thực Lang Hoa có chuyện muốn hỏi hắn, nhưng cũng không quá gấp rút.

Lang Hoa nói: “Huynh định làm thế nào?” Nàng muốn nói đến mối quan hệ giữa Cố gia và Bùi Khởi Đường, “Huynh định nói như thế nào với Hoàng thượng?”

Bùi Khởi Đường nói: “Tuy ta không hề muốn chuyện ầm ĩ đến mức này nhưng ta cũng sẽ không lùi bước, nếu Hoàng thượng hỏi ta sẽ không phủ nhận.” Lúc này phủ nhận đồng nghĩa với việc xóa sạch mối quan hệ với Cố gia, đây là kết quả hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Lang Hoa ngẩng đầu lên: “Huynh làm như vậy sẽ càng khiến Hoàng thượng sinh lòng nghi ngờ, không chừng còn khiến huynh mất đi cơ hội lật lại vụ án của Vương gia.”

Bùi Khởi Đường không khỏi vui mừng, ít ra thì Lang Hoa vẫn còn quan tâm đến hắn.

“Lang Hoa,” Giọng Bùi Khởi Đường rất nhẹ, “Nếu ta chỉ biết đến quyền hành lợi ích thì nàng sẽ không giúp ta hết lần này đến lần khác, từ xưa đến nay trong lòng ta đã bao giờ quan tâm đến những thứ đó.”

Trái tim Lang Hoa không khỏi bị dẫn dắt, có một cảm xúc không nói rõ được đang dâng lên trong lòng nàng.

“Lang Hoa, ta tin nàng, ta sẽ không để nàng phải đoán tâm tư của ta, cũng sẽ không gạt nàng.”

Lời nói của Bùi Khởi Đường truyền đến, Lang Hoa liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng không muốn lấy Lục Anh đâu phải là vì không thể tin tưởng lẫn nhau. Kiếp trước nàng cẩn thận từng chút một để đoán tâm tư Lục Anh, nàng đã quá mệt mỏi rồi, nàng không muốn trải qua thêm một lần nữa.

Tại sao Bùi Khởi Đường lại biết được suy nghĩ trong lòng nàng?

Lang Hoa điều chỉnh lại cảm xúc: “Để có được cục diện như ngày hôm nay đã không dễ dàng gì rồi, huynh đừng làm bừa.”

Bùi Khởi Đường không nhận lời, khóe miệng cong lên, để lộ nụ cười kiên định: “Lang Hoa, nàng chỉ cần nhớ là mấy ngày này cho dù có xảy ra chuyện gì Cố gia đều không cần thiết phải quan tâm đến.”

Vừa nói tới đây, tiểu nội thị liền bước nhanh tới: “Có người đi tới đây, Tứ gia mau đi đi!”

Bùi Khởi Đường chưa được triệu kiến đã tùy tiện vào Từ Ninh Cung, nếu chẳng may bị bắt được sẽ là trọng tội, Lang Hoa liền giục Bùi Khởi Đường: “Tối nay đợi huynh xuất cung rồi chúng ta sẽ bàn chuyện này tiếp.”

Bùi Khởi Đường gật đầu, quay người đi theo cánh cửa nhỏ phía sau ngọn núi giả, cung nhân ẩn nấp ở đó lập tức tiến lên tiếp ứng.

Lang Hoa xuất cung, vừa vào Cố gia liền lập tức căn dặn hạ nhân: “Nói ta nhiễm phong hàn, không gặp bất kỳ ai, lệnh cho Chu Thăng và lão Nhạc lát nữa đến phòng ta.”

Tiêu ma ma không dám chậm trễ, lập tức căn dặn xuống dưới.

Lang Hoa thay y phục rồi đến thỉnh an Cố lão thái thái, nói lại chi tiết những chuyện xảy ra trong cung.

Cố lão thái thái không khỏi kinh ngạc: “Ý của Thái hậu là muốn gả con vào phủ Ninh Vương? Muốn gả con cho tên ngốc đó sao?”

Lang Hoa gật đầu, ý của Thái hậu đã quá rõ ràng, Thái hậu muốn nàng chống đỡ Phủ Ninh Vương. Nếu nàng làm Ninh Vương phi, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì Thái hậu đều sẽ bảo vệ Cố gia.

Cố lão thái thái không khỏi cười lạnh: “Ta còn coi bà ta là người tốt, hóa ra cũng chỉ đen tối như con quạ. Nếu bà ta bức hôn, thì cho dù chết ta cũng phải liều mạng già này với bà ta.”

Lang Hoa biết tổ mẫu không phải chỉ do giận quá nên mới nói vậy, tổ mẫu sẽ không gả nàng cho một tên ngốc.

“Nếu Ninh Vương không phải là tên ngốc thì sao?” Lang Hoa đứng dậy rót thêm trà nóng cho Cố lão thái thái.

Cố lão thái thái nhướng mày: “Ý con là…”

Không phải là nàng quá đa nghi, ngoài mặt Ninh Vương là người lòng dạ chỉ như đứa trẻ, nhưng lại ảnh hưởng đến nhất cử nhất động của Thái hậu. Chuyện trong cung tưởng chừng như không hề liên quan đến hắn, nhưng hắn lại vô tình vừa khéo tham gia vào trong đó. Ninh Vương phi phạm tội, ngược lại hắn còn vì thế vào được Từ Ninh Cung, Thái hậu nương nương cũng tốn bao công sức sắp xếp cho hắn.

Lang Hoa nói: “Con cảm thấy khó hiểu, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, Ninh Vương đều đứng vững vàng, Hoàng thượng sẽ không nghi ngờ hắn, Thái hậu cũng lo liệu mọi việc cho hắn.”

Ánh mắt Cố lão thái thái thâm trầm: “Vậy thì càng không thể gả được, con người này giả ngốc bao nhiêu năm, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, khi gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ không hề do dự bỏ rơi con. Người như vậy không thể đổi được chân tình, cho dù con một lòng một dạ giúp hắn lập mưu tính kế, cuối cùng rồi cũng sẽ rơi vào kết cục giống như Triệu thị mà thôi.”

Lang Hoa nắm lấy tay Cố lão thái thái: “Con cũng nghĩ như vậy.” Cho nên hôm nay ở Từ Ninh Cung nàng đã từ chối khéo Thái hậu, cho dù Ninh Vương có làm Hoàng đế nàng cũng sẽ không làm Triệu thị.

Không biết hiện giờ Bùi Khởi Đường sao rồi, nếu hắn làm trái ý Hoàng đế có khi nào sẽ bị trách phạt ngay không?

Lang Hoa bỗng cảm thấy lo lắng.

...

Tại Cẩn Chính Điện, sắc mặt Hoàng đế tái xanh.

Hơn nửa canh giờ, Bùi Khởi Đường mới đến trước mặt hắn, coi nơi đây là đâu chứ, nghĩ đến đây Hoàng đế liền ném tấu chương trên ngự án: “Càng ngày ngươi càng không biết quy tắc gì nữa rồi, Trẫm muốn nghe xem vừa nãy ngươi đã làm được những gì rồi? Ngươi xuất kinh vào trong núi bắt người hay là đợi có người đến tận cửa tặng quà nhận lỗi?”

Bùi Khởi Đường không hề quỳ xuống nhận tội, ngược lại lại ngẩng đầu lên: “Ý Hoàng thượng muốn nói đến chuyện của Phương gia sao? Phương gia và Lục gia liên thủ với nhau âm mưu hãm hại Cố đại nhân, nay người của Phương gia đang bị nhốt trong đại lao huyện nha, Cố đại nhân…”

Bùi Khởi Đường còn chưa nói hết, sắc mặt Hoàng đế đã lộ ra vẻ âm lãnh: “Ý ngươi là chuyện này không liên quan đến ngươi sao? Ngươi không cho Cấm vệ báo cho huyện nha vào núi bắt người sao?”

“Thần không hề,” trên mặt Bùi Khởi Đường không hề có vẻ hoảng loạn, “Thần đã nghe nói đến chuyện này, hơn nữa Phương gia và Lục gia chẳng qua chỉ là tiện dân thấp hèn, thần muốn đối phó với chúng chỉ cần giơ tay ra chỉ, cần gì phải dùng đến Cấm vệ để làm trò cười cho thiên hạ?”

Đôi mắt Hoàng đế hơi nheo lại: “Nói vậy tức là Trẫm đổ oan cho ngươi rồi, ngươi luôn trung thành với Trẫm, Trẫm luôn luôn không trọng thưởng cho ngươi, chi bằng Trẫm thưởng cho ngươi hôn sự, cũng để Bùi gia nở mày nở mặt.”