Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 497: Lương tâm




Lục Anh cho người đưa Lục lão thái thái trở về Lục gia.

Lục lão thái thái nằm trên giường, khí sắc toàn thân dường như đã khá hơn nhiều.

Người trong phòng đều đã lui xuống hết, Lục Anh đứng bên giường ngẩng đầu lên: “Tại sao tổ mẫu lại làm như vậy? Tại sao lại kéo Mẫn Giang Thần xuống nước?”

Lục lão thái thái trầm mặt: “Con cũng đã biết chuyện của Cố Lang Hoa và Bùi Khởi Đường rồi đấy, Cố gia không cần người con rể như con nữa, con đừng nghĩ đến Cố gia nữa, vừa hay Mẫn Giang Thần thích con, thì nên nhân cơ hội này kết thân với Mẫn gia, bám lấy Mẫn gia, có vậy con mới sớm có ngày nở mày nở mặt được.”

“Nếu không, con sẽ thực sự phải trở về Trấn Giang, vĩnh viễn ở lại trong tộc, đừng nghĩ đến chuyện ra làm quan nữa, Cố gia sẽ không tha cho con, Bùi gia cũng sẽ không tha cho con.”

Lục lão thái thái nói: “Nói cho cùng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho con, con thử nghĩ xem, đây chẳng phải là cách tốt nhất rồi sao? Mẫn gia trách tội đã có ta gánh, dù sao ta cũng chỉ là lão thái bà tuổi tác đã cao, da mặt dày, nếu thực sự có thể tìm cho con một con đường thì cũng đáng lắm.”

“Trong mắt Vương thị có thể con chỉ là đứa con thứ,” Trên mặt Lục lão thái thái lộ vẻ hiền từ, “Nhưng trong lòng ta, con là đứa cháu duy nhất của ta, là máu mủ ruột thịt của con trai ta.”

Trong lời nói của Lục lão thái thái bao hàm ý tứ sâu xa.

Mắt Lục Anh thoáng lóe lên: “Tổ mẫu còn làm gì nữa? Hai ngày nay con không thấy Trình Di, Trình Di đã đi đâu rồi?”

Toàn thân Lục lão thái thái càng thoải mái hơn: “Trình Di thay ta đến Bùi gia, đưa quà nhận lỗi với Bùi Khởi Đường. Ta nghe vị thẩm tử trong tộc nói, người Bùi gia dùng đủ mọi cách lăng nhục họ, tuy vị thẩm tử trong tộc không chịu nổi đã chạy về, nhưng Trình Di đã ở lại Bùi gia, đến nay vẫn chưa trở về.”

Trong lòng Lục Anh khẽ run lên.

Lục lão thái thái nói: “Tốt nhất con hãy hy vọng là Trình Di chết ở Bùi gia.” Chỉ như vậy mới càng có giá trị hơn.

Lục Anh đứng đó bất động. Thì ra hắn quả thực là người của Lục gia, trong mắt chỉ có lợi ích, bất cứ lúc nào cũng chỉ biết tính toán vì lợi ích của mình.

Xưa nay vẫn luôn bị lợi ích che mắt như vậy.

Lục lão thái thái nói: “Chúng ta phải cho tất cả mọi người biết, cái chết của lão thái gia đều là do Cố gia và Bùi gia tính kế hãm hại. Bùi Khởi Đường muốn lấy Cố Lang Hoa, nên không tiếc mọi cơ hội hãm hại Lục gia chúng ta. Lục gia chúng ta không phải dễ ức hiếp đâu.”

Lục lão thái thái vừa dứt lời, Quản sự liền vào bẩm báo: “Lão thái thái, Tam gia, tiểu nhân đã ra ngoài nghe ngóng, Tứ gia Bùi gia hôm nay bị phạt quỳ ngoài cung rồi.”

Lục lão thái thái nhướn mày nhìn Lục Anh: “Anh ca nhi, con phải tin lời tổ mẫu, tất cả đều vì muốn tốt cho con, tổ mẫu biết con không muốn đối phó với Cố gia, không sao cả, những chuyện này tổ mẫu sẽ làm thay con. Nếu Cố gia đã ân đoạn nghĩa tuyệt với chúng ta thì sao chúng ta còn phải nể mặt họ làm gì. Chuyện con chờ nhận chức trong kinh lớn như vậy, nhưng Cố gia lại giậu đổ bìm leo, không để lại cho con một con đường đi, nhất quyết muốn giương mắt nhìn con lâm vào đường cùng phải trở về Trấn Giang.”

Trong chớp mắt tất cả tội danh đều đổ lên đầu Cố gia.

“Chuyện đào mộ vốn là do tổ phụ không đúng,” Lục Anh nhắc nhở Lục lão thái thái, “Sau khi mọi chuyện qua đi, chúng ta nên biết thân biết phận, đừng gây chuyện nữa. Nếu Cố gia và Bùi gia không sao, liệu tổ mẫu có từng nghĩ xem Lục gia sẽ có hậu quả gì không?”

“Lúc đó ngoài trở về Trấn Giang chúng ta còn có thể đi đâu được nữa?”

Lục lão thái thái bị Lục Anh nói cho ngẩn người đi, hồi lâu sau mới mở miệng nói tiếp: “Sao lại không sao, con đã nghe thấy chưa? Bùi Khởi Đường đã bị phạt rồi, còn Cố Thế Hoành, sẽ nhanh chóng có tin tức truyền đến thôi, hơn nữa chuyện này cũng không phải là do chúng ta làm. Đó là có người muốn đối phó với Cố gia và Bùi gia, chúng ta chẳng qua chỉ mượn gió bẻ măng thôi.”

Lục Anh cười như bừng tỉnh: “Tổ mẫu tính đúng lắm, tôn nhi hổ thẹn không sánh bằng.”

Lục Anh nghĩ đến vẻ mặt thất vọng đó của Lang Hoa. Quả thật bọn họ ngày càng cách xa nhau rồi.

Mỗi lần có sóng gió họ đều không đứng cùng Cố gia, lần này còn có người cố ý gán ghép Cố gia và Bùi gia lại với nhau.

Sau khi chuyện này qua đi, cả kinh thành đều biết mối quan hệ giữa Cố gia và Bùi gia, hai nhà vốn không có hôn ước nhưng kể từ đây đã bị buộc lại với nhau rồi.

Nghĩ đến đây, Lục Anh bỗng thấy nóng lòng, một nỗi đau khổ không thể miêu tả được đang trào dâng.

Thực ra hắn đã sớm đoán được lão thái thái sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng hắn cũng không hề can dự, trong lòng hắn hiểu rất rõ rằng lần này hắn chọn an táng tổ phụ ở kinh thành là một lựa chọn sai lầm.

Nhưng hắn vẫn muốn cố gắng lần cuối.

Bởi vì hắn cũng chỉ còn lại chút sức lực này, hắn đã cảm nhận được đau khổ thế nào cũng giáng xuống, cho dù hắn giãy dụa thế nào cũng vẫn không thay đổi được kết quả.

Hắn chỉ muốn nói với bản thân hắn đã cố gắng hết sức rồi.

Hắn đã từng phải chịu đựng bao nhiêu đả kích, trải qua bao sự giày vò, nhưng hắn vẫn không hề lùi bước.

Vậy mà lần này, hắn lại lùi bước.

Bởi vì hắn đã thực sự bị thương, hắn cần giấu mình trong một góc tối, chầm chậm hô hấp, hy vọng có thể sống lại.

Nhưng Lục gia không cho hắn cơ hội đó.

“Tổ mẫu, con sẽ không nhìn tổ mẫu làm vậy,” Lục Anh lãnh đạm nói, “Con sẽ không lấy Mẫn Giang Thần, Mẫn gia cũng không liên quan đến chuyện này. Người đối phó với Cố gia như vậy cũng không được lợi lộc gì, nếu như con thực sự không thể nhậm chức, còn phải trở về Trấn Giang, thì đó là nơi của Mẫn Hoài.”

Lục lão thái thái không khỏi hít sâu một hơi: “Tại sao con lại không hiểu tâm ý của tổ mẫu vậy hả?”

“Con hiểu,” Lục Anh nói, “Tổ mẫu muốn ở lại trong kinh, sống cuộc sống vinh hoa phú quý, nhưng tiếc là cháu trai không có bản lĩnh ấy, không làm được chuyện như vậy.”

Nói xong, Lục Anh bỏ lại Lục lão thái thái với vẻ mặt sửng sốt quay người đi thẳng.

Lục Anh đi ra ngoài sân dặn dò hạ nhân: “Đến Bùi gia đón Trình Di về, nói chuyện tử tế với người Bùi gia, đừng gây thêm chuyện nữa.”

Hắn không thể tiếp tục sa sút chán nản thêm nữa, không thể khiến Lang Hoa coi thường hắn nữa.

Lục Anh gọi Quản sự đến: “Đi nghe ngóng xem, tại sao Bùi Khởi Đường lại chọc giận Hoàng đế.”

“Nghe nói là vì kháng chỉ,” Quản sự nói, “Chuyện này đã gây ra chấn động lớn, chúng nô tài chỉ tùy tiện nghe ngóng đã có được tin tức.” Trong kinh đã lâu lắm rồi không có ai bị phạt quỳ ngoài cung, lần này lại là Bùi tướng quân từng đánh bại Tây Hạ nên khi vừa xảy ra chuyện tin tức đã đồn ầm khắp kinh thành.

Quản sự nói: “Hoàng thượng muốn chỉ hôn cho Bùi Khởi Đường, nhưng Bùi Khởi Đường không chịu đồng ý.”

Lục Anh không thể ngờ được lại là lý do này.

Hoàng thượng chỉ hôn, nhưng Bùi Khởi Đường lại không muốn. Ít nhất thì bổn triều chưa từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ.

Tại sao Bùi Khởi Đường lại kháng chỉ? Hẳn là bởi vì Lang Hoa.

Bùi Khởi Đường hành động như vậy, giờ phút này đây Lang Hoa đang nghĩ như thế nào?

Lục Anh nhìn bầu trời đang dần tối đi.

Nếu đổi lại là hắn, liệu hắn có được dũng khí và can đảm như vậy để đấu tranh không?

Lúc này Lục Anh lại không thể đưa ra đáp án.

Đây chính là điểm khác nhau giữa hắn và Bùi Khởi Đường.

Lang Hoa thực sự lấy Bùi Khởi Đường rồi sẽ hoàn toàn quên hắn đi.

Có lẽ đó là kết quả tất yếu, cuối cùng hắn vẫn không thể có duyên phận làm phu thê với Lang Hoa.

Không, không phải vậy.

Nếu không có Bùi Khởi Đường, có lẽ hắn và Lang Hoa sẽ không hủy bỏ hôn ước.

Hai giọng nói hoàn toàn khác nhau đang tranh cãi trong lòng Lục Anh.

Một nỗi đau tựa như tê tâm liệt phế lại một lần nữa truyền lên trong lồng ngực hắn.