Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 499: Dụ rắn ra khỏi hang




Bùi Khởi Đường đứng ngoài cửa cung, sắc trời đã dần tối đen, nội thị thắp đèn mang áo lông cừu vừa được sưởi ấm đến.

Bùi Khởi Đường thay chiếc áo choàng đã băng lạnh trên người ra, chiếc áo lông cừu ấm áp bỗng khiến hắn thư thái giãn lông mày.

“Thái phi nương nương đã nói, trời đông đất lạnh, đại nhân phải chú ý đến sức khỏe.” Nội thị nhẹ giọng nói, “Hoàng thượng đã cho Bùi đại nhân về nhà rồi.”

Bùi Khởi Đường mỉm cười, lần này còn nhanh hơn nhiều so với hắn dự đoán, xem ra đám người này cũng chẳng lợi hại gì mấy.

Lần này có thể nắm được cái đuôi của họ.

Giống như Lang Hoa đã nói, hiện nay triều đình ngoài Thái hậu và Hoàng thượng ra vẫn còn có người đang âm thầm rình mò, nếu không tìm thấy người đó, bất cứ lúc nào bọn họ đều có thể bị tính kế hãm hại.

“Bùi thái phu nhân còn lệnh cho nô tỳ chuyển lời cho đại nhân,” Nội thị nhẹ giọng nói tiếp, “Tất cả mọi việc trong nhà đã được sắp xếp ổn thỏa, xin đại nhân cứ yên tâm.”

Thì ra là thái phu nhân vào cung cầu xin Thái phi nương nương.

“Tuy ở đây đại nhân không được thoải mái gì, nhưng trong Cần Chính Điện cũng không khá hơn là bao.” Nội thị thấp giọng.

Đây là lời của Thái phi nương nương chuyển đến hắn.

Hắn đã đứng đây bao lâu rồi?

Bùi Khởi Đường hoạt động bả vai, nói cho cùng cho dù là Hoàng thượng đi chăng nữa cũng phải tuân thủ quy tắc nhất định. Hắn lẳng lặng cười, đúng là thú vị, trò chơi trước đây họ chơi khi còn ở Hàng Châu chẳng qua chỉ là trò mèo bắt chuột.

Bây giờ lại là chuột bắt mèo.

Hắn cảm thấy vô cùng thú vị.

...

Hoàng đế nhìn mười mấy quan viên đang đứng trong Cần Chính Điện.

Đều là các quan viên của Hình bộ, Đại Lý Tự, nhưng nay không dám ho he nửa lời, tất cả đều cúi đầu im lặng.

Hoàng đế chau mày: “Các ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ai xử lý vụ án này?”

Tất cả mọi người đều đang nhìn chân mình.

Ai xử lý vụ án?

Đây là vụ án gì chứ, đây là đấu pháp giữa Hoàng thượng và Thái hậu, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị trảm.

Đến Bùi gia còn bại trận, còn ai có tư cách nói ở đây chứ? Nếu chẳng may khiến Hoàng thượng không vừa ý thì chuyện đâu phải chỉ đơn giản như viết một tờ cáo trạng, nói cho cùng trên người họ không có quân công bắt sống Lý Thường Hiển, kết cục sẽ còn thảm hơn cả Bùi Khởi Đường bây giờ.

Hoàng thượng bị kẹt trong Cần Chính Điện tròn một ngày đêm nhưng vẫn không có bất kỳ kết quả nào.

Khuất Thừa Như cắn răng, vốn dĩ hắn không định xuất đầu lộ diện, hắn đã bàn bạc với Từ Sĩ Nguyên, tất cả vẫn giữ nguyên như cũ, chỉ cần thêm dầu vào lửa, sau đó nghĩ cách để rút lui an toàn. Nhưng lần này không giống như vậy, bọn họ vốn muốn mượn cơ hội này để Hoàng thượng tự đả thương chân tay mình, trừng phạt Bùi gia, sự việc sắp thành công rồi, lại bởi vì đám quan viên này đều sợ hãi nên không thể tiến hành tiếp được.

Nhưng không thể cứ thế giương mắt nhìn cục diện diễn biến như vậy, hắn nhất định phải mượn cơ hội này để tất cả trở nên có lợi hơn cho công tử.

Khuất Thừa Như tiến lên một bước: “Hoàng thượng, vi thần nguyện ý tra xét kỹ càng tất cả các vụ án liên quan, thẩm tra lại vụ án Triệu thị.”

Sau khi có kết quả thẩm tra sẽ có thể đoán được rốt cuộc Bùi Khởi Đường có lấy chuyện công để tư lợi riêng hay không.

Hoàng đế mắt sáng lên, “Được, Trẫm sẽ giao vụ án này cho Khuất ái khanh, Trẫm bổ nhiệm Khuất ái khanh là khâm sai đại thần. Hình bộ, Đại Lý Tự đều do Khuất ái khanh điều khiển.”

Tất cả đều nhìn Khuất Thừa Như, trong ánh mắt còn mang theo vài phần quỷ dị.

Phú quý từ hiểm nguy mà ra, cuối cũng có người mạo hiểm vì tiền đồ.

Khi các đại thần đều đã lui hết xuống, Thường An Khang mới khập khà khập khiễng tiến lên bẩm báo: “Thái phi nương nương đã cho người đến hỏi ba lần rồi, xin Hoàng thượng hãy qua đó nói đôi câu.”

Hoàng thượng biết Thái phi có quan hệ khá tốt với Bùi gia, nhất định là đến để nói đỡ cho Bùi gia.

Thái phi vẫn luôn đối tốt với hắn, khi còn nhỏ mỗi lúc hắn bị Thái hậu phạt, Thái phi thường lén mang điểm tâm đến cho hắn. Trong cung Thái phi chính là người ôn hòa nhất, ngay cả hiện tại, Thái phi cũng thường xuyên ân cần hỏi han hắn. Có đôi khi hắn còn nghĩ, hắn thà không làm đích tử, cũng muốn có mẫu thân như Thái phi.

Chuyện của Bùi gia khiến cả Thái phi cũng ngồi không yên được, có thể thấy hắn không thể tùy tiện xử lý Bùi Khởi Đường.

Hoàng đế căn dặn Thường An Khang, “Ngươi đến Từ Ninh Cung nói đã không còn sớm nữa, ngày mai Trẫm sẽ đến thỉnh an Thái phi.”

Thường An Khang thưa vâng.

Hoàng đế nói tiếp, “Nói Thái phi cứ yên tâm, dù sao thì Bùi gia cũng đã lập đại công cho Đại Tề, Trẫm sẽ không đến mức không nể mặt họ, tối nay cho Bùi Khởi Đường nghỉ lại trực phòng, ngày mai cho hắn trở về Bùi gia.”

Tất nhiên hắn phải điều tra được chứng cứ rõ ràng mới trừng trị Bùi Khởi Đường được, hiện giờ hắn chỉ tạm thời bãi chức vụ của Bùi Khởi Đường, cảnh cáo Bùi gia.

Thường An Khang không lui xuống mà tiến lên thấp giọng nói: “Hoàng thượng, chuyện đó cũng đã điều tra rõ ràng rồi.”

Hoàng đế chau mày lại, cẩn thận lắng nghe.

Thường An Khang nói: “Có lẽ là bởi vì phải tái thẩm xử lý vụ án Triệu thị, cho nên cũng có một số tin tức không bị bịt lại, từ Từ Ninh Cung rò rỉ ra ngoài.”

Thường An Khang liếm môi: “Triệu thị mang thai là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, nô tài đã kiểm tra ghi chép của phòng Kính Sự, hơn một tháng trước vừa khéo Hoàng thượng có đến Khôn Ninh Cung, từ đó về sau Hoàng hậu nương nương vẫn chưa hề có nguyệt sự.”

Ánh mắt Hoàng đế sáng bừng, Triệu thị thực sự có thai rồi.

Hắn không đổ oan cho Thái hậu, Thái hậu thực sự muốn lợi dụng đứa trẻ trong bụng Triệu thị để đối phó với hắn. Bây giờ chỉ có một vấn đề, hắn có nên để Triệu thị sinh đứa con đó ra hay không.



Trời vừa sáng, Lang Hoa đã tỉnh dậy chỉnh trang.

Đêm qua nàng ngủ không được ngon giấc, trong lòng nàng cứ cảm thấy không chân thật.

“Về nhà rồi.” Ngô Đồng bước vào chân tay khua loạn lên, “Đại tiểu thư, về nhà rồi, về nhà thật rồi.”

Ngô Đồng nói chuyện xưa nay đều rối bòng bong như vậy, nhưng Lang Hoa cũng quen rồi, nàng nhanh chóng hiểu được hàm nghĩa của câu nói ấy.

Ý của Ngô Đồng là, Bùi Khởi Đường đã về nhà rồi.

Lang Hoa gật đầu, hòn đá trong lòng cũng coi như đã được buông xuống.

Ngô Đồng nói: “Đại tiểu thư, công tử đến đây rồi, công tử về nhà báo bình an rồi đến đây luôn.” Nói xong dùng tay vân vê bụng, lại liếm môi.

“Cũng không biết thiếu gia đã ăn cơm chưa nữa.”

Bị giữ lại trong cung trừng phạt để răn đe, làm sao đã được ăn uống gì.

Lang Hoa nhìn Tiêu ma ma: “Mang canh thịt dê hầm ta kêu nhà bếp chuẩn bị lên đây, dọn dẹp căn thư phòng trong rừng trúc để huynh ấy dùng bữa ở đó.”

Xưa nay Đại tiểu thư chưa từng lo lắng cơm nước cho công tử, Ngô Đồng nhất thời đắc ý nói: “Đại tiểu thư, tiểu thư quá đau xót công tử, nên mới hầm thịt dê, muốn tẩm bổ cho công tử… thời tiết này…”

Ngô Đồng cười ngây ngốc.

Lang Hoa cũng không biết làm sao với Ngô Đồng, tâm tính trẻ con này, so ra thì… Lang Hoa nghĩ đến Ninh Vương, có sự khác biệt về bản chất.

Ngô Đồng nói chuyện rất thẳng thắn, còn mỗi câu nói của Ninh Vương đều bao hàm ý tứ sâu xa.

Lang Hoa đi vào thư phòng.

Bùi Khởi Đường đứng đó hơ tay cạnh chậu lửa, hắn cởi bỏ quan phục, mặc chiếc trường bào màu trắng, nhìn từ xa giống như toàn thân được mạ thêm một tầng băng sương, chỉ nhìn không đã có thể cảm giác được hơi lạnh.

“Lấy thêm hai lò sưởi nữa.” Lang Hoa căn dặn thêm.

Nghe thấy tiếng Lang Hoa, Bùi Khởi Đường quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Lang Hoa.