Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 502: Khuấy đảo




Từ Sĩ Nguyên không biết nên nói với Khuất Thừa Như thế nào nữa.

Đối mặt với một kẻ ngốc, có giải thích thế nào cũng chỉ là đàn gẩy tai trâu.

“Ngươi biết tính công tử rồi đấy,” Từ Sĩ Nguyên nói, “Bất kỳ chuyện gì đừng có tự tung tự tác, sứ thần Kim Quốc sắp đến rồi, bây giờ là thời khắc then chốt, nếu gây ra chuyện lớn, cả ta và ngươi đều không được yên ổn.”

Mặt Khuất Thừa Như biến sắc: “Ta biết rồi, vậy nên ở Cần Chính Điện ta cũng không biết làm thế nào, đành phải nhận vụ án Triệu gia, tuyệt đối không thể gây thêm rắc rối, còn về Cố gia và Bùi gia...” Hắn có muốn cũng không quản nổi.

Từ Sĩ Nguyên im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Hoàng thượng thực sự muốn giữ lại đứa con của Triệu thị sao?” Nếu vậy thì hắn phải đặt nhiều tâm tư lên người của Triệu gia rồi.

Tiễn Khuất Thừa Như đi, Từ Sĩ Nguyên gọi phụ tá tới: “Ngày mai ngươi cho người đến thử mua lại mấy tiệm thuốc đó của Cố gia, xem xem rốt cuộc Cố Lang Hoa đó đang giở trò gì.”

Phụ tá thấp giọng nói: “Vậy chúng ta có mua không?”

Từ Sĩ Nguyên gật đầu: “Chỉ cần họ bán thì chúng ta sẽ mua.” Cố gia dám bán thì tại sao họ lại không dám mua, nếu Cố Lang Hoa lật lọng tức là đang giở thủ đoạn, hắn sẽ ngay lập tức biết được tiến triển chuyện này, sau đó lan truyền tin tức ấy ra ngoài.

“Cho Lam Trường Quý đi, đó là người trong tay thái thái, quản lý mấy cửa hàng trong kinh, vừa nhanh nhẹn lại tháo vát, không chuyện gì qua được mắt hắn.”

Từ Sĩ Nguyên dặn dò xong liền cảm thấy hài lòng.

Để Khuất Thừa Như trông chừng Triệu gia, Lan Trường Quý trông chừng Cố gia, hắn chỉ cần nghe ngóng tin tức rồi tùy cơ ứng biến là được.

...

Cố gia.

Cố lão thái thái nghe Khương ma ma bẩm báo: “Đại tiểu thư kêu nhà bếp hầm thịt dê, dùng nguyên một cái đùi dê, hầm từ giờ Dần, Đại tiểu thư dậy từ giờ Mão, thay y phục rồi đi đến nhà bếp, Bùi Tứ công tử vào giờ Thìn đến đây, vừa khéo tất cả mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi hết.”

Hai người giống như là đã bàn bạc qua.

Nhưng Cố lão thái thái biết rằng, chuyện như vậy không thể nào hẹn trước được, chuyện tối qua tình hình đến đâu còn chưa có ai biết được, chỉ có thể nói hai người đó vô cùng hiểu nhau.

Khương ma ma nhẹ giọng nói: “Từ Tây Hạ đến kinh thành, hai người đã cùng trải qua không ít chuyện.”

“Đâu chỉ là ở Tây Hạ.” Đôi mắt Cố lão thái thái hơi trầm xuống, như Lang Hoa nói, họ đã quen nhau từ khi còn ở Trấn Giang, Lang Hoa đã cứu Bùi Khởi Đường trong điền trang, có lẽ đó chính là duyên phận.

Duyên phận trước đây giữa Cố gia và Khánh Vương vẫn chưa chấm dứt, nay Lang Hoa và Bùi Khởi Đường lại đứng cùng nhau.

Chuyện này những người xung quanh không biết được, nhưng Lang Hoa đã nói cho bà biết.

Khi đó bà liền nảy sinh cảnh giác, biết rằng Bùi Khởi Đường này tâm tư không đơn thuần, quả nhiên đã bị bà đoán trúng.

Bà không muốn gả Lang Hoa cho một người có thân thế phức tạp như vậy, tương lai là cát là hung khó mà đoán được. Nhưng rất nhiều chuyện phải xem ý của Lang Hoa, những người xung quanh không cưỡng ép được.

Khương ma ma cho rằng lão thái thái muốn nói đến chuyện ở Hàng Châu: “Lão thái thái đang lo Bùi Tứ công tử phạm phải sơ xuất như ở Hàng Châu sao? Chuyện này... không nói hay được, tính cách hắn cũng không giống người bình thường cho lắm.”

“Đúng là không giống.” Cố lão thái thái trầm mặt, “Bây giờ đã gây chuyện ầm ĩ khắp kinh thành, còn để tâm đến danh dự Lang Hoa nhà chúng ta nữa không đây.”

Ánh mắt Cố lão thái thái dừng lại trên tấm thiệp của Bùi gia ở trên bàn.

Khương ma ma nhẹ giọng nói: “Vậy lão thái thái có muốn gặp Bùi thái phu nhân không?”

Cố lão thái thái uống một ngụm trà, nếu Lang Hoa không muốn bà gặp Bùi thái phu nhân thì nhất định đã sớm nói cho bà biết chuyện của Bùi gia. Lang Hoa không nói, chứng tỏ trong lòng nó không bài xích chuyện này.

Lang Hoa lớn lên bên cạnh bà, tâm đứa trẻ này thế nào bà hiểu rất rõ.

Cố lão thái thái nói: “Gặp đi! Đã gửi thiệp tới rồi, chúng ta cũng phải nói chuyện cho rõ ràng, muốn cưới được cháu ta cũng không dễ dàng như họ nghĩ đâu.”

Hiện Bùi gia và Cố gia đang ở đầu sóng ngọn gió, muốn vượt qua cửa ải này, thì phải chịu đựng được trắc trở.

Nếu Bùi Khởi Đường thực sự có bản lĩnh, thì nên biết cách để cưới được Lang Hoa về, như vậy bà mới yên tâm giao Lang Hoa cho hắn, nếu không... thì đừng hòng nghĩ đến chuyện làm rể Cố gia.

...

Trong Cần Chính Điện Hoàng đế đang nghe nội thị bẩm báo.

“Bùi thái phu nhân đã đến tận nhà thăm Cố gia, xem chừng muốn thay Tiểu Bùi đại nhân nói chuyện,” Thường An Khang bỗng chốc ngừng lại, “Kết quả có lẽ không tốt lắm, Bùi thái phu nhân đi từ Cố gia về sắc mặt rất khó coi, suýt chút nữa thì lảo đảo ngã nhào.”

Hoàng đế cười lạnh: “Bùi gia thực sự muốn đấu lôi đài với Trẫm rồi, Trẫm muốn ban hôn, nhưng Bùi gia lại đi xin cưới tiểu thư Cố gia... tất cả là do trước đây Trẫm đã quá dung túng cho họ.”

Thường An Khang cúi đầu, ai biết được Bùi Khởi Đường lại là kẻ si tình, bên này vừa ngỗ ngược không tuân theo ý Hoàng thượng, trở về liền khẩn cầu Bùi thái phu nhân.

“Nghe nói Bùi đại nhân trở về nhà liền nhốt Tiểu Bùi đại nhân vào thư phòng, còn dùng gia pháp... ai ngờ được tính cách Tiểu Bùi đại nhân lại kiên cường bất khuất, không chịu cúi đầu. Có lẽ là Bùi thái phu nhân không nhìn nổi nữa, sợ lại xảy ra chuyện Tiểu Bùi đại nhân bỏ nhà đi như lần trước nên mới chủ động đến Cố gia...”

Hoàng đế thâm trầm nhìn Thường An Khang: “Còn kiên cường bất khuất, ngươi có biết thế nào là kiên cường bất khuất không, hắn không xứng.” Trước đây hắn đã từng nghe nói Bùi Khởi Đường là kẻ làm xằng làm bậy, gây rối loạn cả Bùi gia, nay chỉ vì một nữ tử hắn lại bất chấp mọi thứ đi đến nước này.

“Hoàng thượng, Thư Vương gia cầu kiến.”

Hoàng đế chau mày.

Người này xưa nay đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả cung đình ban tiệc cũng không mời được Thư Vương, nay sao bỗng nhiên lại đưa thiệp cầu kiến thế này.

“Không gặp.” Hoàng đế vừa nói xong, lại thay đổi chủ ý, “Cho hắn vào đây, Trẫm muốn nghe xem hắn muốn nói gì nào.”

Thư Vương nhanh chóng được dẫn vào.

Thấy Hoàng đế, Thư Vương quỳ bái theo đúng lễ nghi, sau đó ngồi sang một bên.

Nửa tuần trà sau Thư Vương mới tươi cười nói: “Thần đến là để phân ưu với Hoàng thượng.”

Hoàng đế nhướng mày, ý bảo Thư Vương nói tiếp.

Thư Vương cười tủm tỉm nói: “Chuyện hai ngày nay đã náo động khắp nơi, Bùi gia này đúng là thần tử đắc lực của triều đình, sao có thể hoang đường như vậy được, nhưng có điều... Nói cho cùng Bùi Khởi Đường cũng còn quá trẻ, một thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu đang ở tuổi không quản được chính mình, không thể chu đáo vẹn toàn cũng đúng thôi. Hoàng thượng ban hôn là ân thưởng vô cùng to lớn với Bùi gia, nếu thuận theo ý của Bùi Khởi Đường ban hôn Cố Đại tiểu thư cho hắn... như vậy chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao?”

Hoàng đế kinh ngạc nhìn Thư Vương.

Thư Vương vuốt râu, vẻ mặt cao thâm khó lường, dường như coi mình là phụ tá lập mưu hiến kế.

Cái gì loạn thất bát nháo vậy, rốt cuộc Thư Vương có biết đang xảy ra chuyện gì hay không? Rõ ràng là không hiểu chuyện gì, nhưng lại đường hoàng nói ra những lời này trước mặt hắn.

Hoàng đế cảm thấy như bị người nào dùng búa đập mạnh vào lồng ngực, bỗng chốc có cơn bực bội không nói rõ được. Điều hắn hoài nghi là Cố gia và Bùi gia làm việc cho Thái hậu, bây giờ hắn lại phải làm bà mai cho hai nhà họ sao?

Hoàng đến tái mét mặt mày, âm u nói: “Bùi Khởi Đường cho ngươi lợi lộc gì mà ngươi lại đến đây nói những lời này?”

Thư Vương ngẩn người, vội vàng vẫy tay: “Không có, không có gì cả, thần thực sự muốn giúp Hoàng thượng chia sẻ ưu lo, tấm lòng nhiệt tình của thần, trời đất đều biết rõ.”