Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 552: Đều là trò cũ




Lang Hoa hiểu Bùi Khởi Đường, hắn sẽ không để người ta lặng lẽ đối phó một người mù như nàng.

Cho nên dù việc kiếp trước đã không thể tra xét được nữa, nhưng nàng cũng sẽ không nghi ngờ Bùi Khởi Đường.

"Chỉ cần kiếp này huynh một lòng một ý với ta, không lừa gạt, không giấu giếm là được rồi." Lang Hoa hơi hơi vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi lòng Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường lại ôm chặt hơn: "Lang Hoa, nàng yên tâm, ta mãi mãi đều sẽ không lừa nàng."

"Ta còn có việc muốn nói với huynh," Mặt Lang Hoa vừa đỏ vừa nóng, đưa tay đẩy Bùi Khởi Đường, "Huynh đàng hoàng nào, chúng ta nói chuyện của Từ Sĩ Nguyên."

Lúc này Bùi Khởi Đường mới tiếc nuối buông tay ra.

Lang Hoa cảm giác được ánh mắt nóng rực đó của hắn, trái tim như bị nhấc lên, hít thở cũng dè dặt, trong đầu cũn như một mớ hỗn độn: "Huynh cách ta xa chút, chúng ta mới dễ nói chuyện."

Bùi Khởi Đường đứng lên cười lùi về sau mấy bước, ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh.

Lang Hoa uống hai ngụm nước, toàn thân nhẹ nhõm hẳn.

Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa: "Nàng nói đi, ta nghe đây."

Hắn nhìn nàng một cách thắm thiết, khóe miệng hơi cong lên, làm gì có bộ dạng bàn việc.

Nàng rất muốn cầm gối tròn bên cạnh lên vứt vào người hắn.

Lang Hoa thở dài, trong lòng bình tĩnh rồi mới nói: "Chu Thăng tra được năm ngoái Diêm Trường Quý hoạt động ở vùng Quảng Châu, có phải Ninh Vương đã khống chế Thị Bách Ti không."

Ninh Vương giả ngốc nhiều năm như vậy, không phải chính là muốn giấu trời vượt bể, lén lút ổn định thế lực của hắn sao. Ngoài Hoài Nam Vương và Phủ Vinh Quốc Công, trú quân các nơi có bao nhiêu đã nắm trong tay Ninh Vương, trong triều đình không có Tướng quân có thể độc lập, không có nghĩa Ninh Vương không có người.

Không thì một người hiến mưu kế cho Ninh Vương như Từ Sĩ Nguyên, sẽ không cam tâm làm chức quan lục phẩm.

Từ Sĩ Nguyên không coi trọng quan chức, cũng có nghĩa là, họ không để tâm tới phẩm bậc trong triều đình, không để tâm triều đình của bổn triều, trong lòng hắn, người hắn bảo vệ là tân quân tương lai.

Theo nàng được biết, kiếp trước không có Hàn Chương, chiến sự biên cương nổi lên khắp nơi, Vương gia đã mệt mỏi ứng phó. Dù Bùi Khởi Đường có thể mang binh đánh trận, lại chỉ có thể giữ vững một phương, cho nên văn thần như Lục Anh mới có thể thỉnh mệnh xuất chinh.

Lục Anh rời kinh, Bùi Khởi Đường đem người bàn bạc nghênh đánh Kim Quốc, cũng trở lại bắc cương, Hoàng thượng mơ mơ hồ hồ xử lý triều chính, cả Đại Tề giống như một cái vỏ rỗng.

Lang Hoa nghĩ tới đây, trong lòng dao động.

Có phải kiếp trước khi nàng chết, chính là lúc cả triều đình Đại Tề bắt đầu dao động không, chỉ đáng tiếc nàng ở sâu trong Lục gia không biết chút gì về việc này, không thì nàng đã có thể phán đoán ra tình thế khi đó.

"Nàng đang nghĩ gì?" Bùi Khởi Đường khẽ mỉm cười nhìn bộ dạng suy nghĩ của Lang Hoa.

Lang Hoa nói: "Ta đang nghĩ, kì thực cách này của Lục Anh không tồi, kiếp trước phần lớn người trong lần thi ân khoa này, đều làm quan trong triều đình, có quan hệ khá tốt với Lục Anh. Trong triều đình huynh có bao nhiêu chuyện không thuận lợi, cũng là vì bị người ta quấy nhiễu khắp nơi, bó chân bó tay. Ta đoán trong chuyện này cũng có vấn đề."

Vốn nắm chặt Từ Sĩ Nguyên không buông, chính là muốn thông qua Từ Sĩ Nguyên tìm được Hứa thị, vạch trần Ninh Vương.

Từ Sĩ Nguyên đã từng gặp mặt Ninh Vương trước mộ Từ Như Tịnh, lỡ có đối diện với tai họa ngập đầu, hắn cũng sẽ không nghĩ tới lại dùng Hứa thị nữa, đến thời điểm đó họ cũng có thể tìm hiểu cội nguồn, tìm tới Hứa thị, tìm ra sự thật từ trong miệng Hứa thị.

Bùi Khởi Đường hiểu ý của Lang Hoa, giờ đã kêu oan được cho phụ thân, trước mắt quan trọng nhất là kiềm chế Ninh Vương.

Lang Hoa nói: "Suy cho cùng Ninh Vương đã trù bị nhiều năm, giờ gặp phải huynh không là đối thủ của hắn. Ngoài dùng Hoàng thượng kìm hãm Ninh Vương, huynh còn phải phát triển lực lượng của mình."

Đợi khi Bùi Khởi Đường có đủ lực lượng thì sẽ không sợ triều đình dao động.

Mặt mày Bùi Khởi Đường hớn hở, hắn biết Lang Hoa muốn nói gì rồi, hắn cười mở miệng: "Hai hôm nay ta và phụ thân đang nói việc này, chi bằng tới thư phòng, cũng mời phụ thân tới, ba người chúng ta cùng nói chuyện."

Mời Bùi Tư Thông?

Lang Hoa hơi do dự, nói thế nào Bùi Tư Thông cũng là trưởng bối, cứ như vậy gặp mặt có phải hơi qua loa không.

Bùi Khởi Đường nói: "Lang Hoa, chúng ta không giống người ngoài, phụ thân càng sớm gặp được nàng, trong lòng càng vui mừng, hơn nữa khi chúng ta ở Tây Hạ cũng từng gặp mặt, sẽ không cảm thấy lúng túng."

Lang Hoa suy nghĩ kĩ càng, đây là chủ ý nàng đưa ra, đã là tính toán cho sau này, cũng không cần thiết né tránh.

Việc này cũng thật sự là một khúc mắc trong lòng người Bùi gia.

Lang Hoa gọi Tiêu ma ma tới: "Đi nói với phụ thân một tiếng, để trống thư phòng, mời phụ thân và Bùi đại nhân tới thư phòng, ta có việc muốn thương lượng với hai vị."

Lang Hoa quay đầu, trên mặt Bùi Khởi Đường đã toàn là nụ cười, gần đây hình như tên này vô cùng thích cười.

...

Đây không phải lần đầu Bùi Tư Thông gặp mặt con dâu tương lai, trưởng tử và nhị tử của ông ấy đều đã thành thân, trà kính phụ mẫu ông ấy cũng được uống hai chén rồi, trong nhà lại làm hỉ sự nữa, có lẽ ông ấy sẽ ứng phó vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng lần này ông ấy lại hơi hơi căng thẳng.

Chỉ là vì hôn sự này ông ấy cực kì hài lòng, Cố Lang Hoa không giống nữ tử tầm thường, chỉ việc nàng cứu chữa thương binh trên chiến trường, đã khiến người ta lau mắt đứng nhìn.

Nghĩ tới đây, Bùi Tư Thông không kìm được ngẩng đầu lên chỉnh lại trường bào trên người.

Cố Thế Hoành không ngờ Bùi Tư Thông sẽ trịnh trọng như thế, giống như chuẩn bị muốn làm đủ lễ nghĩa vậy.

Trên dưới Bùi gia lại sốt ruột lấy Lang Hoa về như vậy. Con gái một nhà trăm nhà cầu, là vì con cái quá ưu tú, ông ấy vốn nên vô cùng vui mừng, nhưng từ trong đáy lòng lại cảm thấy Lang Hoa sắp bị Bùi gia cướp đi rồi.

Cố Thế Hoành ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Tư Thông móc từ eo ra một miếng ngọc bích. Vừa nhìn đã biết là ngọc dương chi thượng hạng, bên trên có khắc hoa văn, hai mặt bên là đôi li, bên trên dường như còn khắc một chữ "nghi", Cố Thế Hoành đang muốn nhìn kỹ, Bùi Tư Thông lại nhét ngọc bích vào tay áo.

Miếng ngọc bích này là muốn tặng cho Lang Hoa?

Cố Thế Hoành cảm thấy không ổn, ngày hôn lễ còn chưa định, đâu có thể tùy tiện nhận đồ của Bùi gia, lỡ vô cùng quý giá... chẳng phải nắm vào điểm yếu của người ta sao, nếu muốn kéo dài ngày cưới, nói ra cũng không tiện.

"Bùi huynh," Cố Thế Hoành nói, "Chỉ là nói chuyện với hai đứa trẻ, không cần chính thức như vậy."

Bùi Tư Thông cười ha ha, "Hiền đệ nói đúng, chỉ là gặp mặt, ta cũng không chuẩn bị trước quà gì quý giá."

Vậy thì tốt, Cố Thế Hoành thở dài.

Đang nói chuyện, Lang Hoa và Bùi Khởi Đường vào cửa.

Lang Hoa lên trước hành lễ.

Bùi Tư Thông nói: "Mau tới để ta xem xem, từ Tây Hạ trở về, ta còn chưa có dịp nói chuyện với Lang Hoa."

Bùi Tư Thông đứng lên, vẫy tay với Lang Hoa.

Lang Hoa hơi kinh ngạc, không ngờ Bùi Tư Thông lại trịnh trọng như vậy.

"Lang Hoa," Bùi Tư Thông đưa ngọc bích trong tay qua, "Vừa nãy ta còn nói với phụ thân con, lễ giáo này không thể thiếu, ngọc bích này là ta tỉ mỉ lựa chọn, sợi bên trên là lão tổ tông chính tay làm, không biết con có thích không."

Cố Thế Hoành chỉ cảm thấy tóc đều dựng đứng lên.

Lời này từ đâu ra? Vừa nãy Bùi Tư Thông nói với ông ấy, chỉ là gặp mặt.

Không phải đã nói, không cần chính thức như vậy sao?

Sao chớp mắt đã đổi lời rồi.