Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 557: Bại hoại gia phong




Tiếng khóc của trẻ sơ sinh truyền đến.

Vân Nương xót xa trong lòng, muốn mở mắt ra, cuối cùng khống chế được nỗi khát khao trong lòng, hai hàng nước mắt chảy xuống.

Nàng ta đã muốn chết thì dù nhìn một cái có để làm gì đâu, kết quả là lại thêm phiền phức, đợi nàng ta chết rồi, người của Minh gia sẽ đưa đứa trẻ đi. Dù gì cũng còn có ca ca, ca ca thấy nàng ta tự vẫn, không khiến Triệu gia mất mặt, nhất định sẽ chăm sóc đứa trẻ này.

"Minh gia thái thái, người không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ cho đứa trẻ, không có mẫu thân nó sẽ rất đáng thương."

Tiếng bà tử truyền đến.

Lòng Vân Nương lạnh giá, không, không có người mẫu thân như nàng ta đứa trẻ sẽ sống tốt hơn, nàng ta còn sống, nó sẽ bị xem như trò cười. Minh gia sẽ bỏ nàng ta, dù có đón nó về, thì cũng là con của vợ đã bị bỏ, tương lai của nó cũng dễ dàng đoán trước được. Ca ca cũng sẽ trách nàng ta, sẽ không quan tâm nàng ta nữa.

Minh gia nhờ người truyền tin đến cho nàng ta, nói nàng ta nên nghĩ cho đứa trẻ, nàng ta lập tức hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Minh gia muốn nàng ta chết ở đây, nếu nàng ta không chết, tương lai đứa trẻ này sẽ không có chỗ dựa.

Nàng ta làm ra biết bao nhiêu chuyện sai lầm, muốn nàng ta làm một chuyện tốt là không nên để đứa trẻ bị liên lụy vì nàng ta.

"Thái thái," Tiếng Kiều ma ma truyền đến, "Người sao thế?"

Đến rồi, người Minh gia đến rồi, xem ra bọn họ vẫn biết giữ chữ tín.

Vân Nương muốn mở mắt ra nhưng lại không có chút sức lực nào, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ đi.

Chỉ có điều lần này nàng ta sẽ không tỉnh lại.

"Bây giờ các người mới biết đến đây," Giọng nói của bà tử truyền đến, "Lúc thái thái các người sinh con, các người ở đâu? Người sắp chết rồi, bây giờ các người mới đến thì có ích gì?"

"Thật sự sắp chết sao?" Giọng nói của Kiều ma ma mang vài phần nghi ngờ.

"Ngươi nói vậy là ý gì?" Bà tử nói, "Ngươi còn muốn đứng nhìn thái thái nhà các người chết đi sao?"

Kiều ma ma biết mình lỡ lời, liền múc một muỗng thuốc đưa vào miệng Triệu thị, thuốc lập tức chảy ra khỏi khóe miệng nàng ta.

Thuốc không uống được, chẳng phải sắp chết rồi sao.

Bà tử bên cạnh nói: "Ôi, thật đáng thương, đứa trẻ này phải làm sao đây."

Kiều ma ma chớp mắt, trong lòng đột nhiên thấy vui, bà ta để người đưa tin cho Triệu thị, nếu Triệu thị không chết, Minh gia tuyệt đối sẽ không cần đứa trẻ này, quả nhiên Triệu thị nghe được. Sớm biết có ngày hôm nay lúc đầu đừng như vậy, nếu như lúc ở Hàng Châu, chỉ cần một mảnh vải trắng thì xong, cũng không phải chịu những tội này, sẽ không cần lưu lại đứa trẻ không thể xử lý này.

Kiều ma ma vừa nghĩ vừa niệm a di đà phật, cũng không thể trách bà ta, đây là ý của lão gia, Triệu thị không chết thì danh tiếng của lão gia sẽ bị tổn hại. Hơn nữa, Triệu thị đứng ở vị trí chính thất, lão gia không thể lấy thêm vợ. Lần này lão gia đến Quốc Tử Giám, không biết có bao nhiêu người muốn đến kết thân.

"Ôi," Bà tử nắm chặt tay Vân Nương, "Tiên sinh đã nói rồi, tay lạnh thế này là không cứu được nữa, phải làm sao đây? Mau cho người đi mời Đại tiểu thư đến đi."

Trong phòng đột nhiên hoảng loạn, Kiều ma ma lặng lẽ trốn trong góc, chỉ trong một nén nhang mà vài người đã vây chặt một vị tiểu thư bước vào.

Trong phòng không có người ngoài, nha đầu bước đến tháo tấm màn xuống.

Kiều ma ma ngẩng đầu nhìn qua, không khỏi kinh ngạc, đây chính là Cố Đại tiểu thư ư?

Thật là xinh đẹp, ánh mắt sáng ngời, lông mày cong dài, cánh môi như hoa gạo hơi nhếch lên, gò má xinh xắn khiến người ta nhìn qua sẽ khó quên. Lúc trước ở Hàng Châu, bà ta đi khắp nơi gặp qua không ít khuôn mặt đẹp, giống như Triệu thị này, lần đầu gặp đã làm bà ta ngỡ ngàng. Lúc đó bà ta liền biết, tuy Triệu thị đã li hôn, nhưng lão gia nhất định sẽ rước nàng ta về nhà.

Nhưng hôm nay, Triệu thị và Cố Đại tiểu thư ở cạnh nhau, lập tức không so sánh nổi.

Người đẹp thế này, tại sao cứ làm công việc vất vả như vậy.

Kiều ma ma đứng trong góc lắc đầu.

Lang Hoa bước đến, dặn dò A Quỳnh: "Lấy châm lại đây."

Một hàng kim châm bày ra trên bàn, Kiều ma ma bắt đầu lo lắng, ai cũng nói Cố Đại tiểu thư châm cứu rất giỏi, nếu cứu được Triệu thị sống lại thì phải làm sao.

"Đại tiểu thư," Kiều ma ma muốn ngăn cản, vừa đến bên cạnh Lang Hoa, thì một nha đầu đứng ra chặn lại, mũi Kiều ma ma va phải trán của nàng ấy.

Kiều ma ma đột nhiên kêu lên: "Ôi chao…" Một cảm giác chua cay, đau buốt từ mũi xông lên đầu bà ta, sau đó một chất dịch nóng chảy ra.

Kiều ma ma khom lưng, nhìn thấy máu trên tay, nha đầu va phải bà ta la lên: "Bà muốn làm gì? Suýt chút nữa là va vào tiểu thư nhà ta, không có quy tắc gì cả, trong nhà không dạy dỗ sao, mau ra ngoài, đừng làm phiền tiểu thư nhà ta cứu người."

Kiều ma ma rõ ràng đã bị thương nhưng không dám nói ra, bà ta ngẩng đầu, nhìn nha đầu sắc mặt sạm đen đứng trước mặt bà ta, gương mặt đầy chán ghét.

Kiều ma ma khó khăn lắm mới dùng nước lạnh rửa sạch mũi, khi bước vào cửa thấy Cố Đại tiểu thư đang nghiêm túc châm kim, Triệu thị trên giường không có chút phản ứng.

Bà tử bên cạnh thở dài, đứa trẻ trong lòng khóc ngày càng to.

"Đại tiểu thư," Bà tử thấp giọng nói, "Sao rồi?"

Lang Hoa từ từ thu kim lại bỏ vào hộp, sau đó quay đầu nhìn sang Kiều ma ma: "Mang thái thái các người về đi, đã hết cách cứu rồi."

Sắc mặt Kiều ma ma trở nên kỳ lạ: "Người nói, không thể cứu Triệu thị sao?"

Lang Hoa gật đầu: "E rằng không ai có thể cứu được."

Kiều ma ma không biết nói gì, hồi lâu mới nói: "Điều này... điều này không phải nô tì nói là được... thái thái chửi mắng lão thái thái rồi chạy ra ngoài, lão gia đã viết thư bỏ vợ…"

Lang Hoa quay đầu nhìn Kiều ma ma: "Dù đã bỏ nàng ấy rồi, cũng nên đưa nàng ấy về nhà mẹ đẻ. Đây là Dưỡng Tế Viện, nàng ấy không nên ở lại đây."

Kiều ma ma cố kìm nén cơn đau trên mũi, giải thích: "Không phải chúng ta không muốn vậy, nhưng Triệu gia không cho phép đón thái thái về."

Lang Hoa ngồi xuống, uống hai ngụm trà.

Bà tử bên cạnh đã nói: "Vậy cũng không thể để người ở đây, lão gia nhà ngươi đâu? Kêu lão gia các ngươi ra mặt đón người về."

Kiều ma ma sắc mặt khó xử: "Lão gia nhà ta không tiện đến đây." Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh, Dưỡng Tế Viện là nơi để lão gia đến sao, lỡ gặp phải chuyện khiếm nhã gì, không phải là làm bại hoại gia phong sao.

Lang Hoa nở nụ cười khiến người khác khó nhìn ra.

Bà tử nói: "Thái thái các người ở đây sinh con rồi tự vẫn, tiền nợ nhất định phải trả, Hồ tiên sinh chúng ta mỗi lần khám bệnh là hai mươi lượng, còn dùng một cây nhân sâm trăm năm và các loại thuốc quý khác. Ta đã viết lên đơn giá hết rồi, bất luận là người của Triệu gia hay Minh gia đến, hôm nay phải đưa người đi và trả hết tiền thuốc..."

Bà tử nói xong thì đưa đứa trẻ trong lòng cho Kiều ma ma, Kiều ma ma lùi lại phía sau, không ngừng xua tay: "Đứa trẻ này chúng ta không thể nhận, đây không phải là con của Minh gia chúng ta."