Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 572: Ngu xuẩn




Vưu ma ma nóng ruột không biết nên nói với ai, vội vàng phái người quay về đưa hai chiếc xe tới, lần này là mất mặt lớn rồi, xảy ra chuyện ngay cửa Bùi gia, Bùi gia nhất định rõ ràng.

Đại tiểu thư vốn định lấy lòng người Bùi gia nhưng thành ra thế này, chắc chắn sẽ hối hận.

Nghĩ tới đây, Vưu ma ma nhìn trong xe ngựa, chỉ thấy Từ Cẩn Du vẫn đỡ băng cài đầu, mặt đầy tức giận: “Ngươi tới làm gì? Ai bảo ngươi tới?” Nàng ta nào có nửa điểm hối hận.

Vưu ma ma trong lòng tức giận, nhưng cũng không dám lộ ra: “Đại tiểu thư, phu nhân bị bệnh...” Nói rồi thâm ý gật gật đầu.

Từ Cẩn Du cười nhạt, một hạ nhân cũng mờ mờ ám ám mà náo loạn, cứ như nàng ta làm nhiều chuyện sai trái lắm vậy: “Ta tới làm chuyện đứng đắn, quay về ta tự nhiên sẽ bẩm báo với mẫu thân, ngươi không cần như vậy, bất luận như thế nào, ta tự mình gánh chịu.”

Chuyện đứng đắn gì chứ?

Chuyện đứng đắn chém đứt càng xe?

Chuyện đứng đắn bị người mắng?

Những năm này Đại tiểu thư ở trong cung phụng bồi Thái hậu và các Thái phi niệm kinh nhiều rồi, có phải là đã không ăn khói lửa nhân gian, ăn mặc trang điểm mang vẻ uy nghiêm thế này, giống như một lão quả phụ vậy.

Dù Vưu ma ma oán thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cười xòa như cũ: “Đại tiểu thư nói đúng, trước mắt chúng ta vẫn là mau trở về thôi.”

Từ Cẩn Du cười lạnh một tiếng, đuổi Vưu ma ma ra ngoài, quay đầu nhìn về Đinh ma ma bên cạnh thấp giọng nói: “Ta muốn gặp Tam thúc, bây giờ ông ta ở đâu?”

Đinh ma ma không khỏi ngẩn ra: “Đại tiểu thư, người bây giờ không thích hợp đi gặp Tam lão gia, thái độ của phu nhân đối với Tam lão gia người cũng nhìn thấy rồi. Nếu như bị phát hiện, thì sẽ không hay đâu.” Bây giờ hành động của Đại tiểu thư mặc dù có chút trái lẽ thường, nhưng chỉ cần không để cho người khác bắt được thóp, nói cho cùng nàng chính là một tiểu cô nương càn quấy. Cho dù là Tam lão gia bên này xảy ra chuyện không may, Đại tiểu thư còn có thể kéo vạt áo Đại lão gia khóc lóc. Đại lão gia nhìn thì uy nghiêm nhưng thật ra rất mềm lòng.

Từ Cẩn Du vén rèm lên nhìn nhìn trạch viện của Bùi gia: “Cho nên ta kêu ông ta tới gặp ta, ta biết hoàn cảnh của ông ta không tốt, muốn lật bài cũng chỉ có dựa vào ta. Cho nên ông ta mới để cho ngươi nghĩ cách cho ta, nghĩ đủ cách gả đến Bùi gia. Ông ta cũng biết rõ lợi ích của Bùi gia. Ông ta dựa vào Từ gia thì không có gì cả, nhưng tương lai của Bùi Khởi Đường lại vô cùng sáng láng.”

Đinh ma ma nghe vậy nhíu mày, sao bà ta nghe không hiểu gì cả, Đại tiểu thư đây là ý gì?

Từ Cẩn Du cười nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư của ông ta, ông ta muốn muốn mượn chuyện này nhận lại ta, bảo ông ta từ bỏ cái suy nghĩ này đi, chuyện này căn bản là không thể nào. Ta sẽ không làm nữ nhi của ông ta đâu.”

“Có điều, ta cũng biết ông ta bây giờ thua trong tay người Cố gia, có thể cứu ông ta cũng chỉ có Bùi Khởi Đường. Ông ta có thể xúc tiến chuyện tốt của ta, ta tự nhiên sẽ bảo Bùi Khởi Đường cứu ông ta ra.”

Từ Cẩn Du nói tới chỗ này, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung ác: “Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, nếu như ông ta không an phận, muốn mượn chuyện này mà kéo quan hệ với ta, thì đừng trách ta trở mặt không nhận người.”

Đinh ma ma lúc này mới nghe hiểu, Đại tiểu thư đang uy hiếp Tam lão gia: “Vậy người muốn làm thế nào?”

Ánh mắt Từ Cẩn Du như toé ra lửa: “Ta muốn ông ta tìm được chứng cớ, chứng minh ta là nữ nhi của Cố Thế Hoành. Có điều, Cố Lang Hoa cũng không thể mượn chuyện này trở về Từ gia, ta muốn khiến Cố Lang Hoa chết.”

Chỉ cần Cố Lang Hoa chết, nàng ta chính là nữ nhi duy nhất của hai nhà Cố, Từ.

“Đi đi,” Từ Cẩn Du trợn mắt, “Bây giờ đi tìm Từ Sĩ Nguyên.”

Đinh ma ma mím mím môi: “Nhưng Tam lão gia đã giao phó, nô tỳ không thể đi tìm người, miễn cho...”

“Vậy ta sẽ nói với tổ mẫu, ngươi là do Tam thúc phái tới, muốn lừa gạt ta, để cho ta làm việc giúp ông ta, không biết tổ mẫu sẽ tin ngươi hay tin lời của ta.”

Đinh ma ma không biết nên khuyên nhủ Từ Cẩn Du đừng làm càn như thế nào nữa rồi.

Từ Cẩn Du đã cất giọng nói: “Vưu ma ma...” Ý muốn gọi Vưu ma ma bên ngoài vào.

“Nô tỳ đi,” Sắc mặt Đinh ma ma lập tức thay đổi, “Đại tiểu thư... nô tỳ đi, nô tỳ đi tìm Tam lão gia...” Mồ hôi lạnh đã chảy khắp người bà ta. Nếu Đại tiểu thư thật sự nói ra ngoài như vậy, tất cả kế hoạch của Tam lão gia coi như đều bị xáo trộn hết.

Mặt Đinh ma ma đầy xót xa: “Người... người ngàn vạn lần đừng làm càn.”

Vừa dứt lời, Vưu ma ma bên ngoài đã đáp lời.

Từ Cẩn Du nắm khăn tay, thẳng tắp sống lưng: “Sao vẫn chưa có xe tới? Bên ngoài lạnh như vậy, các ngươi muốn ta lạnh chết à?”

Vưu ma ma vội đáp không phải, Đinh ma ma cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Từ Cẩn Du nhìn về phía Đinh ma ma: “Nhà Chu Hàn lâm ta không thể đi rồi, ngươi qua đó nói một câu, tránh cho Chu tiểu thư lo lắng.”

Đinh ma ma chỉ đành đáp một tiếng bước nhanh xuống.

Từ Cẩn Du từ từ cong môi lên.

Đinh ma ma đi làm việc, Vưu ma ma càng không dám khinh thường, sít sao canh giữ bên cạnh xe ngựa.

Cách đó không xa bỗng nhiên có một đám trẻ nhỏ mặc quần áo vải thô chạy tới, một đứa trong đó giơ thật cao đồ chơi làm bằng đường, không dễ gì mới thoát được đứa trẻ phía sau. Nó vừa định bỏ đồ chơi làm bằng đường vào miệng liếm, ai ngờ nó đang muốn đưa đầu lưỡi ra, đồ chơi làm bằng đường đã bị người ta cướp mất.

Đứa trẻ lập tức khóc lên.

Vưu ma ma nhìn đứa nhỏ đáng thương kia bỗng nhớ tới cháu trai ở nhà, không khỏi sinh lòng trắc ẩn, móc ra ba đồng tiền khom người đưa cho nó: “Đừng khóc nữa, đi mua một cái khác đi.”

Nhìn đồng tiền, đứa bé kia lập tức ngừng khóc, trên khuôn mặt lấm lem lộ ra nụ cười, vui sướng hành lễ với Vưu ma ma, sau đó chạy đi.

Vưu ma ma lúc này mới đứng lên, nhưng lại phát hiện có một miếng giấy không biết nhét vào trong lòng bàn tay bà từ lúc nào.

Vưu ma ma không khỏi kinh ngạc, lúc bà đưa đồng tiền, đứa bé kia đã chuyển tờ giấy này.

Bà lại không hề phát hiện ra.

Vưu ma ma lặng lẽ đi tới nơi hẻo lánh, mở tờ giấy ra, bên trong viết một hàng chữ: Đi theo Đinh ma ma, đi tới ngõ Song Bính.

Nơi ở của Tam lão gia không phải là ở ngõ Song Bính sao?

Trái tim Vưu ma ma nhảy lên, lập tức nắm chặt tờ giấy trong tay, bà phải lập tức nói cho phu nhân mới được.

...

Từ gia.

Hàng thị nhìn tờ giấy ngẩn người.

Là ai đưa tới tin tức như vậy, và vì điều gì? Đinh ma ma là ma ma quản sự bên cạnh Cẩn Du, tại sao lại đi tìm lão Tam.

Không phải Cẩn Du rất chán ghét người nhà lão Tam sao? Hôm qua bà đi vào phòng, loáng thoáng nghe thấy Cẩn Du nhắc tới tiếng “con vợ lẽ”, dỗ cho lão phu nhân vô cùng vui vẻ, hẳn là đang trách mắng lão Tam, nhưng bây giờ sao lại...

Cẩn Du rốt cuộc đang làm gì.

“Phu nhân,” Vưu ma ma nói, “Tiếp theo phải làm thế nào đây?”

Tay Hàng thị khẽ run rẩy, các loại ngờ vực lập tức xông lên đầu, hồi lâu mới nói: “Cẩn thận tra lai lịch của Đinh ma ma, sau đó sẽ tính... Cẩn Du đâu, không phải kêu nó quay về thì đến phòng ta sao?”

“Đại tiểu thư đến phòng lão phu nhân rồi,” Đinh ma ma thấp giọng nói, “Cõ lẽ phải một lúc nữa mới có thể qua đây thỉnh an phu nhân.”

Hàng thị đứng lên: “Hôm nay nó làm nhiều chuyện như vậy, cho là chỉ cần đến bên cạnh lão phu nhân nũng nịu là có thể bỏ qua sao? Thường ngày ta dung túng nó như vậy, mới nuôi nó thành cái bộ dạng này.”

“Hôm nay nhất định không thể như thế nữa.”