Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 577: Choáng váng




Hàng thị siết chặt cổ áo, miệng há ra khép lại nhưng không phát ra được lời nào.

“Lão phu nhân.”

Ở cửa vang lên tiếng gào thét, Hàng thị theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy Từ lão phu nhân ở cửa lảo đảo cơ hồ sắp ngã xuống đất, ma ma quản sự bên cạnh ra sức chống đỡ cơ thể lão phu nhân.

“Người đâu, người đâu!”

Ma ma quản sự hét to, Hàng thị lại như tan ra trên đất, không thể động đậy, chỉ ngơ ngác nhìn tất cả xảy ra trước mắt.

Mấy hạ nhân ba chân bốn cẳng đỡ Từ lão phu nhân ngồi lên ghế, vừa vỗ ngực vừa vỗ lưng nửa ngày. Từ lão phu nhân lúc này mới dần dần tỉnh lại, bà nén nước mắt nhìn Thanh Tiêu: “Ngươi nói bậy, là ai phái ngươi tới? Là Cố Lang Hoa... có đúng không? Nó biết... ta tin đạo, liền tìm... đạo sĩ là ngươi đến nhà, vọng tưởng như vậy thì... vào được Từ gia chúng ta, đúng là... chuyện cười.”

Từ lão phu nhân nói rồi nhìn Hàng thị: “Ngươi đó... nói câu gì đi, Cẩn Du là... con gái của ngươi chẳng lẽ ngươi cũng không biết, còn phải tin những lời quỷ này.”

Trong ánh mắt Hàng thị hiện lên tia xúc động, vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm kiên định: “Mẫu thân...”

Một tiếng này lại doạ cho Từ lão phu nhân run rẩy.

“Mẫu thân, bệnh của con năm đó mãi mà không chữa khỏi là đạo trưởng cho con dâu thuốc, nếu không phải đạo trưởng liên hệ con dâu và bà mụ kia lại, làm sao có thể kết luận con dâu là vì thuốc an thai kia mà bị tổn thương màng ối.”

Nói đến phía sau Hàng thị không nhịn được nghẹn ngào: “Mẫu thân, Lang Hoa mới là cháu gái ruột của người, những năm này luôn lưu lạc bên ngoài, không biết chịu bao nhiêu khổ cực. Cố gia... Cố gia cũng là bị Hứa thị làm hại...” Năm đó Trấn Giang đánh trận, nếu như bà biết con gái của mình ở đó, nhất định lòng sẽ nóng như lửa đốt, Lang Hoa còn trải qua những khổ sở gì bà cũng không biết, bà đã mất Lang Hoa mười mấy năm, như vậy còn chưa đủ sao?

Bà sẽ không nghi ngờ gì nữa.

Đây đều là sự thật.

“Mẫu thân, đây đều là sự thật.”

Sắc mặt Từ lão phu nhân tái nhợt như tờ giấy: “Nói bậy... đều là mưu kế... Nó muốn đến Từ gia... thừa kế tiền tài vật chất của Từ gia chúng ta, nó... muốn lấy danh tiếng Từ Đại tiểu thư... xuất giá... Nó chính là tiện chủng của lão Tam... Ngươi nhìn đi, không đến một nén nhang, nó sẽ tìm tới cửa, tới khóc lóc nhận ngươi, tới nhận ta... Ta không... ta không nhận nó, ta còn sống thì nó đừng hòng bước vào cửa Từ gia.”

“Ta chỉ có một đứa cháu gái là Cẩn Du, các ngươi ai dám... cướp Cẩn Du bên cạnh ta đi... Các ngươi ai dám điên đảo trắng đen... Lão thái thái ta nhất định không tha cho các ngươi.”

Từ lão phu nhân trợn mắt hung tợn nhìn Hàng thị, dường như Hàng thị còn nói thêm câu nào, bà ta sẽ ăn tươi nuốt sống Hàng thị.

Hàng thị vịn tay ghế, hoảng hốt cười một tiếng: “Cho dù mẫu thân không nhận, con cũng phải nhận, cho dù Lang Hoa không chịu nhận con, từ nay về sau con chính là mẫu thân của Lang Hoa. Con là mẫu thân ruột của nó, những việc trước đây con chưa làm, từ nay về sau con sẽ dốc sức để làm. Con không cầu gì khác, chỉ cầu cho nó bình an vui vẻ.”

Hàng thị nói xong cung kính hành lễ với Thanh Tiêu: “Cảm tạ đạo trưởng đã đến nói rõ ràng, từ nay về sau ngài chính ân nhân của Hàng thị ta.”

“Thiện nhân đa lễ rồi,” Thanh Tiêu nói, “Nếu không phải chân nhân suy tính ra số mệnh của Từ Đại tiểu thư, phát sai bùa bình an, cũng sẽ không có hôm nay, nói cho cùng đều là cơ duyên.”

Thanh Tiêu nói xong liền cáo từ rời đi.

Nhìn bóng lưng Thanh Tiêu, Hàng thị rất cảm kích Trường Xuân Quan, cho dù Trường Xuân Quan là vì cái gì, có ý đồ gì, nhưng có thể ở trước mặt bà nói ra như vậy, có thể trả lại Lang Hoa cho bà, vậy là đủ rồi.

Cho dù lão phu nhân không tin, người toàn thiên hạ đều không tin.

Nhưng có thể làm gì?

Lang Hoa là nữ nhi, bà là mẫu thân, vốn không liên quan tới người ngoài.

“Ngươi,” Từ lão phu nhân giơ tay ra, “Ngươi... muốn tức chết ta hay sao... Ngươi lại không nhìn ra Lang Hoa là muốn trèo cao... Loại người như Cố gia làm sao có thể bằng Từ gia chúng ta, thứ nó muốn chính là thân phận Từ Đại tiểu thư.”

Trên mặt Hàng thị hiện ra nụ cười lạnh lùng, Lang Hoa căn bản không quan tâm, Cố lão thái thái thương Lang Hoa như vậy, Cố Thế Hoành giao cả sản nghiệp trong nhà cho Lang Hoa. Ai không biết Bách Thảo Lư là đội buôn dược liệu lớn nhất qua lại với Tây Hạ? Cho dù Từ gia có chút cơ nghiệp thì thế nào chứ? Đối với đứa trẻ như Lang Hoa mà nói, không phải tự tay có được thì không có bất cứ ý nghĩa gì cả.

Hàng thị vừa định nói, Vưu ma ma đã vào phòng bẩm báo: “Lão phu nhân, phu nhân, Đại tiểu thư đổi y phục với Tự Vân, lén ra khỏi nhà, không biết đi đâu rồi.”

Một đợt sóng chưa qua đợt sóng khác lại tới.

Từ lão phu nhân càng không thở nổi: “Cẩn Du đi đâu? Có phải là nghe được cái gì nên đau lòng rồi không,” Nói rồi nhìn Hàng thị, “Cẩn Du có chút sơ xuất nào thì ngươi về Hàng gia đi, khỏi cần trở lại nữa.”

Hàng thị nhìn Vưu ma ma: “Tự Vân đâu, lôi người qua đây hỏi cho rõ.”

Tự Vân rất nhanh bị dẫn tới.

“Nói,” Từ lão phu nhân nói, “Đại tiểu thư đi đâu rồi?”

Tự Vân mặt đầy sợ hãi, nhìn Từ lão phu nhân lại nhìn Hàng thị: “Lão phu nhân, đây là ý của Đại tiểu thư, Đại tiểu thư muốn đến Cố gia, lại bị phu nhân cấm túc trong phòng, cho nên mới muốn giả trang thành nô tỳ, thừa dịp bà tử ngoài cửa ngủ gật, kêu Tiền ma ma của tiền viện tiếp ứng... từ cửa sau đi ra ngoài.”

Đến Cố gia...

Từ lão phu nhân nghe được ba chữ này.

Tại sao Cẩn Du phải đến Cố gia? Nó đến Cố gia làm gì? Có phải muốn tìm Cố Lang Hoa tính sổ hay không.

“Mau sai người đi theo, đừng để Cẩn Du ở Cố gia bị ủy khuất, nói với Cẩn Du... lão thái bà ta sẽ không tin lời đạo sĩ kia, lão thái bà ta chỉ có một đứa cháu gái là nó thôi.”

Từ lão phu nhân nói xong, ma ma quản sự trong phòng lại không động đậy gì.

Từ lão phu nhân lập tức cất giọng: “Ta nói chuyện các ngươi có nghe hay không hả?”

Hàng thị nhìn Đinh ma ma, “Sao mẫu thân không hỏi xem tại sao Đinh ma ma phải đến Trường Xuân Quan, đạo trưởng là Đinh ma ma dẫn về.”

Mọi ánh mắt lập tức rơi lên trên người Đinh ma ma.

Đinh ma ma khẽ cắn răng quỳ xuống.

Hàng thị nói: “Là ai sai ngươi đến Trường Xuân Quan?”

Giấy không gói được lửa, nếu đã thành sự thật, bà ta cũng coi như đại công cáo thành, không có gì không thể nói, nghĩ tới đây, Đinh ma ma ngẩng đầu lên: “Là... là Đại tiểu thư... Đại tiểu thư sai nô tỳ đi cầu chân nhân của Trường Xuân Quan... Đại tiểu thư hoài nghi mình hoán đổi với Cố Đại tiểu thư... Đại tiểu thư muốn trở về Cố gia.”

Hàng thị sớm đã nghĩ đến cái kết quả này, nhưng vẫn không khỏi thương tâm như cũ. Bà trói buộc, dạy dỗ Cẩn Du như vậy, lại không có bất kỳ tác dụng gì.

Ngực Từ lão phu nhân giống như bị giáng một đòn, trái tim đã nổ tung, máu huyết toàn thân bắn loạn ra bốn phía, cả người mềm nhũn.

“Mẫu thân, người đã nghe thấy chưa, không phải Lang Hoa muốn trở về Từ gia, là Cẩn Du muốn quay về Cố gia, nó muốn làm Cố Đại tiểu thư.”

Từ lão phu nhân giơ tay ra, cả người trở nên dữ tợn đáng sợ, là giả, nhất định là giả.

Cố Lang Hoa không tới tìm Từ gia, nhưng Cẩn Du của bà ta lại đi tìm Cố gia rồi.

Bà ta hiểu rõ Cẩn Du nhất, Cẩn Du cũng hiếu thuận với bà ta nhất, làm sao Cẩn Du có thể muốn rời khỏi Từ gia, đi tìm Cố lão thái bà đó.

Cẩn Du của bà ta sẽ không làm như vậy, tuyệt đối sẽ không.

Sau một trận vật lộn, con mắt Từ lão phu nhân đảo một vòng rồi ngất xỉu.